Thời gian trôi đúng là nhanh thật, mới đó đã 1 tuần trôi qua, lúc nào, nó cũng mong có thể lại được tiếp nhận ánh sáng của thế giới, của tạo hóa.
-Angle à! Chị sắp phải về Mỹ để giải quyết công việc của công ty. Tạm thời Sam sẽ ở bên em để thay chị chăm sóc cho em.
-Vâng… Vậy khi nào chị đi?!
-Ngày mai, nhóc ạ!-Vừa nói, cô khẽ bẹo má khiến nó nhăn mặt.
-Em không phải nhóc đâu!!-nó cau có mặt mày, cái môi chu ra trông hệt trẻ con.
-Ừa…ừa em không phải là nhóc mà là trẻ con đó bé….hahaha.-Cell ôm bụng cười ngặt nghẽo.
-Hứ…! Chị đợi đi hết tuần này, khi em nhìn thấy được thì em sẽ đặt vé qua bên chị trả thù.-Nó…thật đáng yêu.
-MmM…chị sẽ chờ nhưng phải nhớ học võ trước khi muốn trả thù nhé! Nếu không thì chỉ sợ Lam Phong kia mất vợ….hehe.-Cell làm bộ đểu cán để chọc nó.
-Chị này…!!! …. Những việc vui vẻ cứ như thế diễn ra khiến phần nào an ủi nó…..
-Angle!! Anh có mua cháo bò mà em thích nè. Đợi chút anh đi lấy muỗng bón cho
nha.- Hắn bưng tô cháo bò không hành cẩn thận đi vào, đặt tô cháo xuống bên cạnh giừơng, hắn chạy đi lấy muỗng mà chẳng để ý Cell cũng ở đây. Cô hắn giọng, làm điệu tiếc nuối trêu ghẹo bọn nó:
-Quéo…Queo…Quèo (Well…Well…Well) hai người tình cảm làm chị mày thấy xót à. Cứ thế này thì chắc chị đi mà khỏi lo gì nữa rồi. Haizz…!!
- Ơ… Cell cô đến hồi nào vậy.
-Mùa thu lá rụng một mình, mùa đông tuyết lạnh cô đơn chốn người. (làm đại nha đừng có ném tui)
Nó thì nghệch mặt ra, nói đúng hơn là nó chả hiểu lá rụng với tuyết rơi có liên quan gì với nhau hay không. Trong khi hắn thì tủm tỉm cười:
- Nếu không muốn thì đi kiếm mảnh tình ình đê. Ai bảo không có chi, giờ còn than với vãn.
-Nè cậu có cậu phải như vậy không hả?! Chị không có vì chị không thích chữ ai bảo như cậu. Nghĩ sao vậy! Hàn Thiên Thiên tôi cũng là một Black Rose được nhiều giang hồ quan tâm lắm nhá! Chỉ là không ưa thôi.-Cell “phừng phực lửa”.
-Ò…ò…ò, giờ em mới hiểu câu nói lúc nãy của chị. Thì ra là đang ganh tỵ với tụi em chứ gì, hehe.
-Hai người chơi không công bằng nha. -Cell bỉu môi.
-Có gì mà không công bằng.-Nó khó hiểu.
-Haizz… Thôi chị phải đi đây không đùa với mấy đứa nữa. Có một vài chuyện ở bang chị cần phải giải quyết.
- Trông chị bận quá nhỉ?! -Đúng rồi đâu có như hai cô cậu. Rảnh quá mà!!
- Ơ!!-Nó xấu hổ đẩy Cell ra ngoài.
Sau khi Cell ra ngoài thì hắn vui vẻ bón cháo cho nó. Nó “nhận” từng muỗng cháo của hắn mà lòng đầy hạnh phúc.Khỏi ăn cũng no rồi.
-An này!-Hắn nhỏ nhẹ vuốt tóc nó.
Nó khẽ quay sang hắn: – Sao vậy?!
-Nếu trước đây anh từng yêu người con gái không phải là em. Em có buồn không?!
Hơi bất ngờ trước câu hỏi của hắn. Thật ra nó có chút thất vọng khi mình không phải là người đầu tiên mà hắn yêu. Nhưng nếu không phải là người đầu tiên thì sẽ là người cuối cùng bên hắn, sẽ là người yêu hắn hơn cả cô gái kia. Thế nên: -Em không sao cả. Em không buồn vì nếu cô ấy là người đầu tiên thì em sẽ là người cuối cùng. Nếu cô ấy yêu anh nhiều thì em sẽ yêu anh nhiều hơn thế nữa. Nên em không có gì phải buồn cả.-nó nở nụ cười an ủi hắn. Hắn ôm nó khẽ hôn lên trán nó, hắn thì thầm bên tai nó:
-Cảm ơn em.
Thật ra Cell vẫn đứng ở cửa chưa đi, cô muốn nghe thử nó sẽ nói gì khi nghe hắn hỏi như vậy. Cô mỉm cười tự nói với đêm:
“Cuối cùng chị cũng an tâm giao em cho cậu ấy!”-rồi cô bước đi. Đột nhiên cô va phải ai đó, cái va tuy không nhằm nhò gì nhưng vì quá bất ngờ nên cô chỉ kịp la lên theo quán tính: -A!
-Xin lỗi! Xin lỗi!- thì ra người đụng cô là một tên bác sĩ, anh ta vội đứng lên rồi khẽ đỡ cô và xin lỗi tới tấp.
-Không sao!- cô trả lời rất ngắn gọn nhưng đầy xúc tích.
-Lúc nãy là tôi sơ ý va phải cô. Mong thứ lỗi, à tôi là Lâm Minh. Rất vui được làm quen cô.-Anh chàng lúc nãy vui vẻ giới thiệu mình. Nhưng giừơng như Cell chẳng để ý.
-Cellestial Hàn!-vẫn ngắn gọn và đầy xúc tích. Lúc này cô ngước lên nhìn Lâm Minh và cô chợt sững sờ trước gương mặt kia. Anh là con lai với mắt màu xám đầy ma mị, sóng mũi cao lại thẳng,đôi môi mỏng khiến cô gái nào cũng có thể bị mê hoặc. Còn anh cũng dường như “sờ sững” trước làn mi cong vút,làn da khỏe khoắn, đôi mắt mí lót nhưng lại rất thu hút bởi sự lạnh lẽo trong nó. Đôi môi ửng đỏ khiến các anh chàng không thể kiềm được lòng mình. Họ đã bị chậm nhịp bởi đối phương.
-Xin lỗi bây giờ tôi có việc, nên xin cáo từ.-Lâm Minh vội vàng. Cậu gật đầu chào cô rồi đi nhanh về phía trước. Cell khẽ đưa tay lên ngực mình, cô đã rung động ư. Không được, cô không thể. Một lần là quá đủ rồi, cô không cho phép mình phải như vậy lần thứ hai. Gạt hết tất cả, cô dần chìm mình trong bóng tối. Khi cô khuất bóng, Minh mới nhoẻn miệng quay đi: “Cellestial, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”
*****Profile của Lâm Minh*****
Tên thật: Ngô Hoàng Lâm Minh.
IQ: 200/200.
Chiều cao: 1m83.
Là con lai của ông Ngô Lâm và bà Liz, người Thụy Điển còn Ngô Thừa Hân chính là em ruột của Minh. Cậu theo ngành y. Năm 18 tuổi, cậu dọn ra ở riêng còn Thừa Hân thì được sự bao bọc của ba mẹ từ nhỏ nên sự ảnh hưởng của ba mẹ đối với cô là rất lớn, cô luôn nghe theo lời mẹ hơn là anh trai và bố.
*******
Cuối cùng thì ngày thứ bảy của tuần thứ 2 cũng đến. Hôm nay chính là ngày nó tháo băng…
-Pho…Phong em sợ quá!!-Nó run rẩy kéo áo hắn.
-Nắm tay nó, hắn trấn an n: – Không sao đâu! Sau khi tháo băng thì em có thể nhìn thấy được ánh sáng ngoài kia rồi.
-Xin lỗi! Chúng tôi đến để tháo băng cho cô Angle được rồi chứ?!- Chàng bác sĩ kính cẩn hỏi. Sau đó từng vòng băng được tháo xuống. Mọi thứ đều mờ và ảo, nó đang nheo mắt trước thứ ánh sáng chói chang kia. Tất cả đang rõ dần….
Nó cũng dần thấy được gương mặt mà nó yêu thương kia.. Ôi! Thật đẹp! Nó nở nụ cười rồi ôm chầm lấy hắn. Nó chờ lâu lắm rồi.
-Chúng tôi xin phép.-Anh chàng bác sĩ cùng nữ y tá ra ngoài. Bỗng nhiên hắn lên tiếng: -Lâm Minh! Chiều nay Angle có thể xuất viện được chứ?!
Chàng bác sĩ mà hắn gọi là Lâm Minh quay lại mỉm cười dịu dàng:
- Ờm được! Nhưng nếu như vậy thì tuần sau nhớ đưa cô đến để tôi kiểm tra lại cho cô ấy. -Cảm ơn!-nó nhẹ nhàng cất giọng khiến Minh sững sờ vì giọng nó và Cell rất giống nhau. -Không có gì!-Cậu đáp lại.
-Cậu không giận tôi chứ?!-Hắn chau mày, hắn giọng.
-Chuyện gì? Nếu là chuyện đó thì tôi không trách.Định mệnh không phải do con người sắp đặt. Dù gì thì em gái tôi cũng đã đi rồi. Chúc cậu hạnh phúc. Đừng để phải giống em gái của tôi.-Minh nhẹ nhàng khiến nó cảm thấy tội lỗi dù mình không có lỗi. Rồi Minh quay đi để lại khoảng không buồn bã.
Chợt hắn lên tiếng xé tan bầu không khí im ắng này:
-Tối nay….ùm…em sẽ đi với anh đến nơi này chứ?!
-Đi đâu vậy?! -Dự tiệc sinh nhật của Lyes, em trai của anh.
-What?!-Nó ngạc nhiên.
-Đi chứ?!
-Em…em sợ mình sẽ làm anh mất mặt.-nó lo lắng.
- Không sao đâu, anh sẽ khiến em trở thành nàng công chúa đẹp nhất. Tin anh đi! Khi đến đó chỉ cần làm theo anh thôi.
-Ukm.-nó dường như bị hắn thuyết phục, nhắm mắt, gật đầu bừa cứ như cừu con nhỏ dại sợ sói già ăn thịt. Hắn nhéo mũi nó trông rất “iu”.
Hắn đưa nó đến siêu thị, còn hành lý thì giao cho chị người làm và quản gia thu xếp. Gió lùa qua tóc nó, hàng cây thì cứ như “chạy đua” cùng hắn và nó. Thoáng chốc đã đến, hắn giao nó cho các chuyên viên làm đẹp. Còn mình thì đi chọn một bộ vest. Nó bị các chị chuyên viên xoay cả chục “dòng” đến mặt chóng mắt hoa. Nó há hốc mồm nhìn vào gương “úi cha má ơi ai mà đẹp thế”. Nó thực sự không thể tin được người ở trong gương kia là nó. Nó yêu kiều đi xuống khiến hắn “đơ mình”, nó…thật đẹp! Lại tiếp tục “vi vu” trên chiếc Lamborghini mới toanh của hắn.
-Em sợ lắm!-nó nắm chặt tay, đôi môi bình thường đã vừa đỏ vừa mọng nay lại thêm lớp son khiến hắn muốn “nhào dô” nghiền nát của nó khẽ nhấp nháy.
-Không sao đâu mà.
-Em…em không biết khiêu vũ…-nó dè dặt.
-Em không cần phải lo chỉ cần theo anh mà thôi. Tới nơi rồi.-hắn nhìn nó-Không sao cả, tất cả rồi sẽ ổn mà, tin anh nha! Nói rồi hắn bước xuống xe vòng qua chỗ nó mở cửa xe. Nó khoát tay hắn, cả hai tiến vào trong trước bao nhiêu con mắt ngưỡng mộ cặp Kim Đồng Ngọc Nữ này. Hắn thì đầy chất “soái”, nó thì dịu dàng đi bên cạnh cùng lúc đó thì Lyes và Liera bước vào, cả hai cặp đụng độ nhau, cậu ta nghiêng người, chào chẳng ra chào mà hỏi cũng chẳng ra hỏi:
-Ồh! Chào anh hai! Anh khỏe chứ?!-cái giọng đầy đểu cán của Lyes chẳng khiến hắn tức giận mà chỉ “phản tác dụng”.
-Khỏe hay không thì tùy điều kiện!-nói xong hắn bỏ lại Lyes với sự tức giận.
Nó vào trong thì thấy Hân diện cái váy màu xanh rêu đơn giản mà tôn lên sự dịu dàng, mềm mỏng của nàng, Mi thì đầm ngắn kiểu công chúa ba tầng trông rất đáng yêu, thấy hai đứa bạn mà nó cảm thấy hơi tự ti, nhưng ngoài ra còn có hai anh chàng đi cùng là Vỹ và Nhật đẹp trai không kém gì hắn, nó khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Nhật, Vỹ, đang tính hỏi thì Nhật đã trả lời:
- Tôi với Vỹ cũng là bạn với tên Lyes đó vả lại tập đoàn của chúng tôi cũng có mối làm ăn lớn với tập đoàn đá quý Diamond nên phải đến đây để tăng “tình hữu nghị”. Hân với Mi thì do chúng tôi mời đi cùng cho đủ cặp thôi. Được rồi cũng tới giờ bắt đầu party rồi vào đi.
-Ơ….ờm-nó vẫn chưa hiểu rõ được nhưng vẫn phải ờ cho có lệ.
Đột nhiên: -Phong!-Liera gọi to tên của hắn rồi chạy đến ôm chầm lấy hắn nhưng nhanh chóng bị hắn gỡ ra,nó đứng hình khi thấy cô gái kia ôm hắn, lòng quặn thắt đau đớn,nó nhìn theo cử chỉ của hắn mà lòng thầm cầu nguyện, nhìn kỹ thì hắn rất ngạc nhiên khi người trước mặt hắn chính là Thừa Hân. Nhưng thật tiếc là hình bóng của cô chỉ là một cô gái ở quá khứ trong trái tim hắn mà thôi, đối với hắn, cô bây giờ chỉ là người lạ:
- Xin lỗi, tôi không thích để người lạ ôm mình.-lạnh lùng hắn lên tiếng.
-Em là Thừa Hân đây! Anh không…không nhớ em sao?! Năm đó em bị tai nạn nhưng không chết, chính Lyes đã cứu em và bây giờ em trở lại với anh rồi đây mà.-Liera thực sự ngạc nhiên khi hắn nói cô là người lạ. Hắn tuy cũng ngạc nhiên nhưng vẫn cố điềm tĩnh vì trước mặt và bên cạnh hắn là hai người con gái mà hắn đã rất yêu.
- Thừa Hân bây giờ với tôi chỉ là quá khứ, còn cô, cô không phải là Thừa Hân bởi Thừa Hân mà tôi biết là cô gái rất giản dị mộc mạc không như cô. Tuy cô chính là Thừa Hân nhưng cô đã khác xưa rồi. Khi xưa, cô ấy không bao giờ ăn mặc hở hang như cô, không trang điểm bự phấn như cô, cô ấy cũng chẳng như cô.-Khi hắn dứt lời thì Nhật và Vỹ thật rất bất ngờ. Họ không ngờ hắn lại có thể nói được như vậy, thật khâm phục.
Rồi hắn nắm tay nó đi vào trong để lại Liera đầy tức giận, cô ta nắm chặt lấy tay nó, ánh mắt đầy căm phẫn:
-Vì cô ta ư?!
-Bỏ ra!-giọng hắn tuy nhỏ mà lại đầy lạnh lùng và uy quyền.
- Nói đi…cô ta…là gì của anh chứ?! TẠI SAO HẢ!-Liera gần như hét lên, còn nó thì như sợi dây sắp đứt để cho cả hai cùng “chơi kéo co”. Tại sao chứ, muốn nói thì cũng đã nói sao cứ phải níu kéo. Đột nhiên hắn lên tiếng:
-Cô ấy chính là hôn thê của tôi!-lời nói dứt khoát khiến nó và Liera ngạc nhiên. Tuy là Liera đã bỏ tay nó ra nhưng lòng thù hận của cô cũng đang tăng dần, cô ta gằn từng chữ: -Anh sẽ phải….HỐI HẬN!-Liera quay đi để lại màn kịch đã hạ rèm, lúc đầu cô chỉ muốn chọc tức nó vì cô ả tin rằng hắn sẽ quay lại với cô nhưng thật không ngờ điều này lại khiến thừa nhận và gần như là tỏ tình với nó.
Cũng là người chứng kiến, Lyes vô cùng thích thú, đúng là cuộc tình lâm li bi đát mà. Lần trước là Quân bây giờ là Liera, Lam Phong à anh thật chẳng còn hoàn hảo nữa rồi. Chuẩn bị chờ xem đi. Một kịch nữa sắp bắt đầu rồi. Nhếch mép quay đi…
~ to be continued
~ Xin chào cả nhà, trong tuần qua Wind phải thi nên không ra chap được nay làm dài tý để tạ lỗi!! Bạn nào có góp ý thì cmt ở dưới.