10 giờ 55 phút, một người con gái mang đầy quyền lực, uy nghi, lạnh lùng ra lệnh
- Tới đủ rồi chứ?!
- Vâng thưa bang chủ.
- Được! Điểm hẹn chính là trường đua Tử Thần Black.-nói rồi cô gái đi nhanh ra chiếc mô tô đang đỗ xịch trước cổng. Trong đêm đen chiếc mặt nạ kia vẫn không che lấp được vẻ đẹp huyền bí của cô gái. Chiếc moto phóng nhanh tựa muốn xé toạt làn gió đang không ngừng táp vào mặt cô. Cô không biết quyết định lật đổ Mắt đỏ là đúng hay sai. Lại phải đối mặt với máu lần nữa rồi. Không biết cô có còn cơ hội được gặp lại nó hay không khi cánh tay yếu ớt không thể chịu nổi nếu bị đánh trúng. “Xin lỗi.”
…….
- Ưm….mới 11 giờ thôi ư?!-nó vươn vai, khẽ ngáp.Nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng nhìn sang tô cháo. “Nó..hết rồi.” Nó mỉm cười, hạnh phúc. Dạo này nó hay bị mất ngủ, cứ nhắm mắt là hình ảnh hắn lại hiện ra. Nó nhớ hắn, nhớ những lời yêu thương những cử chỉ chiều chuộng hắn dành cho nó…
- Em nhớ anh của trước đây quá!-mắt nó lại ngập tràn nước. – Lại khóc nữa rồi. Sao vậy chứ?! Ghét quá.-nó tự độc thoại cho riêng mình. Nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài để không khiến cho “ai đó” thức giấc.
Khi nó vừa khuất bóng thì…
- Em nhớ ai?! Sao lại khóc vậy?!-hàng vạn câu hỏi đặt ra trong đầu hắn. Hắn không thể hiểu vì sao chính nó tát hắn mà, đáng ra phải ghét cay ghét đắng nó chứ. Đằng này hắn lại cái thấy đau, nhói ở tim mình nhỉ?! Cảm giác tội lỗi?! Có thể nói là như vậy! Hắn vất cái chăn sang một bên, tháo kim truyền ra, hắn đứng dậy, vén tấm màn cửa. Hắn chẳng hiểu tại sao
mình lại làm như vậy. Lại nữa rồi, nó lại đau nữa rồi. Cái đầu này sao lại đau “quài” vậy.
Hình ảnh, lời nói, của người con gái ấy…cứ len lỏi trong đầu hắn. Rốt cuộc em là ai?! Suy nghĩ một chặp rồi hắn bước ra khỏi phòng. Hắn vô thức bước đi, hắn không biết mình đang đi đâu nhưng hắn chợt dừng lại khi thấy bóng dáng nhỏ nhắn thân quen, rất giống trong giấc mơ hắn đã thấy. Gần thêm chút nữa, gần thêm chút nữa. Vươn tay ra, hắn vô thức ôm nó vào lòng.
Mùi hương này, mái tóc này sao lại thân quen quá vậy!
Hắn bỗng cảm thấy ươn ướt nơi vòm ngực, nó….đang khóc ư?!
- Sao em lại khóc?!-hắn suy nghĩ rồi thốt lên câu hỏi.
- Xin anh đó….chỉ chút xíu thôi. Cho em…được ôm anh!-nó dụi mặt sâu vào trong lòng hắn. Tay vòng ôm lấy hắn. Nó nhớ quá! Hắn giật mình, lúc này trông nó thật nhỏ bé và mỏng manh tựa hồ có thể biến mất ngay tức khắc.
-Phong! Là anh ư?!-cô gái hỏi gấp.
-Ukm! Là anh đây.
-Nói…nói cho em biết bây giờ là lúc nào rồi.
-Sao em lại hỏi vậy?!
-ANH NÓI ĐI!-gương mặt co gái đầy giận dữ, đôi mắt nó đang ngập nước. Giọt pha lê đầu tiên đã rơi trên gương mặt của cô gái.
-Chỉ mới ba giờ sáng thôi mà. Em đừng giận nữa.
-Đừng GẠT em nữa. Em…em đã mù rồi….đúng không…ĐÚNG KHÔNGGGG!!!
-Anh…anh xin lỗi….
-Anh xin lỗi….là tại anh…tại anh làm em ra nông nỗi này, anh không xứng, anh không xứng bên em…tại anh. Anh xin em…anh xin em mà! Đừng như vậy mà…
- Em…hjx hjx…. Em sợ…em sợ rằng khi em mù….anh sẽ không thích …không thích em nữa….
-Không đâu! Anh sẽ không bao giờ ngừng thích em đâu vì anh đã lỡ yêu em mất rồi. Nếu em không thể thấy thì anh sẽ là đôi mắt của em được chứ?!
-Bóng đêm…đang vây lấy đôi mắt của em!!! Nhưng em không sợ nữa vì…em vẫn còn một đôi mắt khác là anh đấy. Cảm ơn anh…vì đã bên em…và cũng vì đã làm đôi mắt, cho em thấy được ánh sáng nơi thế giới đẹp đẽ kia…
- Aaa! -Hắn đau đớn ôm lấy đầu mình. Đau quá!
Nó giật mình, khuôn mặt rèm nhem nước mắt lo cho hắn, nhưng hình như có một cái bóng đen đang tiến tới gần nó, trong cơn mê nó nghe có tiếng ai đó gọi mình. Là hắn ư?! Đúng là hắn nhưng sao nó không thể mở to mắt ra được vậy?! Nặng quá! Nó chìm sâu trong cơn mê…
Nó đã bị bắt cóc mất rồi!
….
Khi nó đi, hắn ôm đầu gục xuống, vừa lúc đó Liera chạy đến, cô ta lay nhẹ người hắn, miệng không ngừng gọi tên hắn. Hắn khẽ mở mắt, mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo, trước mắt hắn là một dải ký ức. Có hắn, có nó! Từng chút, từng chút một đang quay về….
- An…Angle….Angle em đang ở đâu?!-hắn thều thào gọi tên nó trong cơn mê.
“Ngay cả khi trong mê anh vẫn gọi tên cô ta thay vì gọi em ư?!” Liera tự cười nhạo chính mình. Có lẽ cô đã đánh giá quá cao bản thân mình. Cô từng là một cô gái ngây thơ trong sáng chẳng biết gì là sự đời. Cô từng đẹp, một nét đẹp trong sáng chứ chẳng phải nét đẹp giả tạo mà bất cứ đứa con gái mưu mô đều có thể tạo được. Giờ đây khi trong tay đang nắm chặt tờ giấy xét nghiệm cho thấy cô đã có thai với…Lyes, đôi môi cắn chặt đến bật máu. Cô cũng như bao người cũng chỉ ước mơ có được hạnh phúc nhỏ bên những người cô yêu thương nhưng sao nó xa vời quá vậy?! Chắc chỉ có chết mới có thể giải thoát cho đôi bàn tay đã tanh bẩn. Nhưng trươsc khi kết thúc quãng đời tối tăm này, cô cần làm một vài việc…
…. trường đua Tử Thần…
- Các chị em lên nào! Chúng ta phải giết sạch bọn chúng.-Cell đầy quyền lực ra lệnh. Lần lượt hai bên giao chiến với nhau. Máu, máu và máu. Một cảnh tượng đầy hỗn tạp. Tiếng súng thảm khốc. Tiếng la thét đầy bi thảm cứ dần lớn lên.
*Bằng* viên đạn đã nhắm thẳng mục tiêu và chưa đầy một giây đã cắm vào tim của kẻ đang tính thừa cơ hội co đang giao chiến mà ra tay nhưng hắn đã lầm. Chẳng lúc nào mà cô mất cảnh giác vì chỉ chậm 1s thôi cô đã toi mạng. Black Rose cứ thế tiến lên, những tên “Mắt Đỏ” đang đổ gục xuống, đôi mắt vẫn mở trừng không thể nhắm.
Thật là… Thảm thương!
……
“Đại ca con nhỏ đó thoát mất rồi!”-một đứa đàn em nói với tên đại ca
“Tụi bây đúng là lũ ăn hại mà mất con mồi rồi sao nhử cô ta tự động dân Black Rose cho chúng ta đây hả?!”-hắn ta như gầm lên. Những tưởng sẽ có Black Rose một cách dễ dàng vậy mà không ngờ thất bại. Thật là nhục nhã mà.
“Tụi bây còn đứng đó mau rút quân. Ở đó có mà chờ chết à lũ đần.”-hắn tức giận hét lên khi thấy lũ “đần” kia còn đứng đó. Đột nhiên có một tên chạy xồng xộc vào.
- Đại ca bang chủ…bang chủ Bang Black Rose đã giết sạch tụi đàn em rồi, chỉ còn có mấy thằng đứng canh ở trước thôi đại ca.
- Đ* m* chết tiệt.
-Black Rose đã chiếm gần như là 2 phần 3 bang Mắt đỏ, chúng ta chỉ còn có vài người mà thôi.-lại một thằng nữa, người chằng chịt vết thương chạy nhanh vào. Nét mặt vẫn không dấu được sự hoảng hốt.
- Mất hết rồi. Mất hết rồi. Mắt Đỏ của tao mất rồi.-Lúc này Lyes như một con quỷ khát máu, mắt hắn trợn lên, những tia nguy hiểm đang đấy lên. Hắn cứ tưởng tất cả đã gần như thành công khi nghe tin báo con mồi đã bị bắt nhưng hắn đã phải mừng hụt khi mất con mồi chính là điểm yếu của anh trai hắn ta. Vốn dĩ hắn ta muốn hành hạ hắn nhưng thật không ngờ. Ông trời à sao ông bất công quá vậy. Tại sao những thứ đáng lẽ ra thuộc về tôi lại nằm trong tay hắn không tốn chút sức lực nào. Ngay cả bang Away chính là của “ông ta” giao cho hắn. Hắn không tốn tí công sức nào cả. Tại sao?!
Bây giờ Lyes có thể giết người, nhưng không phải là có thể mà hắn ta sẽ làm. Hắn sẽ giành lại tất cả. Con thú giữ trong hắn, con ác quỷ trong hắn đã trỗi dậy. Một cách tàn bạo…. Chuẩn bị chờ chết đi…những kẻ CẢN ĐƯỜNG!
…..
- Ưmmmm…!-nó tỉnh lại với cái đầu đau như búa bổ, có cảm giác đau rát. Máu ư?! Đưa tay lên sờ mặt mình, nó bị cái gì cứa vào, khá sâu và cũng khá đau! Giờ nó mới phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường trắng. Giật mình vội nhìn xuống, đưa tay lên vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Chẳng có chuyện gì xảy ra nếu không thì….aizzz thật không dám nghĩ tiếp.
- Cậu không phải lo, tớ không làm gì cậu đâu.-Nhật từ đâu đi vào.
- Sao…tớ…cậu….chẳng phải tớ bị bắt cóc rồi ư?!-nó nghệt mặt chả hiểu cái khỉ gì!
- Đúng rồi…cậu đã bị bắt nhưng lúc cậu bị bắt tớ đã chạy theo và phát hiện cậu nằm ở gần một cái bụi cây chả hiểu tại sao nhưng trước đó tớ nghe có tiếng đánh nhau. Thôi cậu nghỉ ngơi đi. Khuya rồi đấy.-nói rồi Nhật đi nhanh ra khỏi phòng, cậu đi nhẹ xuống phòng khách.
-Tại sao cô lại cứu An. Chẳng phải cô rất ghét cô ấy sao?!-nhật khó hiểu.
- anh không cần biết.-nói rồi cô vội đứng lên rồi đi nhanh ra cửa. Đã đến lúc đi tìm Lyes rồi. Mỉm cười rồi bước đi. Đêm nay cô sẽ kết thúc tất cả! Cô sẽ được thanh thản…sau đêm nay!
Hãy mỉm cười dù bóng tối có che lấp.
Hãy mỉm cười dù xấu xa đang chiếm lĩnh.
Hãy mỉm cười vì một tương lai mới tràn ngập tiếng cười.
Không hận. Không thù
Không đố kị. Không ích kỉ.
Hãy biết nói “xin lỗi” và “cảm ơn”. Vì cuộc sống không bao giờ công bằng với ai!