Anh Yêu Em Nhất Trên Đời [Giới Giải Trí]

Chương 13: Cái gì anh cũng không để ý, ngoại trừ Lâm An Lan



Sáng hôm sau, Lâm An Lan nhờ quản lý của mình liên lạc với đoàn phim 《 Đông Đảo 》từ sớm, sau khi ước hẹn cẩn thận xong thì bảo Trình Úc đưa cậu đi thử kính.

Trác Tư Á hỏi cậu, "Không cần anh đi cùng hả?"

"Không cần đi đâu." Lâm An Lan nói, "Em chỉ đi thử kính thôi, thử xong là về luôn."

"Hôm qua chẳng phải cậu còn không muốn sao? Sao nay lại muốn đi thế? Đột nhiên nghĩ thông suốt à?"

Kỳ thực cũng không hẳn là nghĩ thông suốt, Lâm An Lan thầm nghĩ, chỉ là cậu không thích mấy lời đó của Tưởng Húc, không đành lòng để Trình Úc bị cười nhạo như thế.

Rõ ràng anh là một người rất tốt, rất yêu thương cậu, không nên để anh vì cậu mà bị người khác chế nhạo.

"Ừm." Lâm An Lan qua loa nói, "Cúp máy đây."

"Ừ, chúc cậu thử kính thành công."

"Hi vọng là thế."

Trước khi cậu thử kính Trình Úc đã gửi WeChat cho Tôn Mạnh, bảo hắn nói với đạo diễn Trương rằng Lâm An Lan là do anh đề cử.

Tôn Mạnh bất lực nhìn tin nhắn WeChat, chỉ đành giúp vị tổ tông của mình truyền đạt lời nói này.

Trình Úc hơi sốt sắng, ban đầu Lâm An Lan không muốn đóng, tuy anh mất mát nhưng cũng quen rồi, nhưng bây giờ Lâm An Lan thực sự muốn đi thử kính để đóng chung phim với anh, loại kinh hỉ chưa từng xảy đến này làm anh luôn thấy bất an trong lòng.

Anh thật sự sẽ được hợp tác chung một bộ phim với Lâm An Lan sao?

Còn là loại nội dung phim, nhân vật như vậy.

"Em vào đi." Trình Úc cởi dây an toàn cho cậu, "Đừng áp lực quá, biểu hiện tốt chút là được, nếu em thử kính không đạt, anh cũng không đóng nữa."

Lâm An Lan nghe anh, cười nói, "Được."

Cậu đẩy cửa ra, chuẩn bị xuống xe lại bị Trình Úc kéo tay lại

Lâm An Lan quay đầu lại, Trình Úc ôm cậu vào, anh ôm cậu rất chặt, tim đập rất nhanh, nhìn thoáng qua dường như anh còn căng thẳng hơn cả cậu, anh nói, "Cố lên nhá."

Lâm An Lan vỗ vỗ lưng anh, dịu dàng nói, "Sẽ mà, anh đừng lo lắng."

Cậu xuống xe, đứng trong bãi đỗ xe, nghĩ thầm, Trình Úc thật sự rất mong được hợp tác với cậu trong bộ phim này.

Lâm An Lan thở dài, bỏ đi, dù sao phần lớn thời gian cậu cũng luôn lý tính, cũng chẳng hơn thua gì bộ phim này, vậy thì cảm tính một lần đi, thỏa mãn tâm nguyện của Trình Úc.

Hai tay cậu xỏ túi quần, chậm rãi bước tới thang máy.

Đạo diễn Trương nghe thấy tiếng gõ cửa, ông bị ấn tượng hết sức ngay tức khắc thấy nhân viên dẫn Lâm An Lan vào.

Trước khi Lâm An Lan tới, ông đã xem qua hình của cậu, cũng được nghe trợ lý của ông nói, "Là Trình Úc đề cử, anh ấy cảm thấy Lâm An Lan rất hợp vai Cố Thư Vũ."

Đạo diễn Trương thấy thế này cũng thật thú vị, "Cố Thư Vũ" ông thấy hợp ý lại không thử vai Cố Thư Vũ, ngược lại đề cử một người khác đến, điều này cũng thật đáng ngạc nhiên.

Giữ sự hiếu kì trong lòng, ông kiên trì đợi Lâm An Lan đến.

Cho tới bây giờ, Lâm An Lan thật sự xuất hiện ở trước mắt ông, bỗng dưng đạo diễn Trương có cảm giác, ánh mắt của Trình Úc cũng thật khá, Lâm An Lan này quả thật có vài nét tương tự Cố Thư Vũ.

Khuôn mặt cậu chàng này rất ưa nhìn, khác với gương mặt thiên về anh tuấn lai trộn của Trình Úc, Lâm An Lan có phần thanh lịch hơn.

Mặt mày khoan khoái, mí mắt mỏng, đôi mắt sáng ngời, nhưng cảm xúc trong ánh mắt lại nhạt, con ngươi màu nâu*, khiến cả người cậu như miếng ngọc quý ngâm trong nước, phong thái tuấn lãng lại thanh nhã phiêu dật**.

*Thông tin tham khảo: Người có mắt màu nâu là những người quyết đoán, tự tin và khá dễ tính, có xu hướng trung thành, dịu dàng và tôn trọng.

**Thanh nhã phiêu dật 清雅飘逸 = thanh lịch nho nhã, phóng khoáng tự nhiên.

Mặt mũi như vậy, quả thực là gương mặt của một học sinh ngoan tiêu chuẩn.

Đạo diễn Trương rất hài lòng, bảo cậu diễn thử một phân cảnh của Cố Thư Vũ sau đó bảo cậu về chờ tin.

Lâm An Lan lễ phép nói cảm ơn và rời khỏi phòng thử kính.

Tâm trạng cậu bình tĩnh đứng trong thang máy, tự hỏi không biết cậu biểu hiện có ổn thỏa không.

Tuy cậu không để tâm đến bộ phim này lắm, thậm chí còn có chút bài xích, nhưng nó lại rất quan trọng với Trình Úc, cậu vẫn mong mình có thể thử kính thành công, cùng anh đóng phim.

"Tùy duyên đi." Lâm An Lan tự nhủ, dù sao cậu cũng cố hết sức rồi.

Cậu đang nghĩ ngợi thì thang máy dừng lại ở tầng một.

Cửa mở ra, Lâm An Lan nhìn thấy một người đứng ngoài cửa, khuôn mặt của người kia trông rất quen thuộc, hẳn là cậu từng gặp qua.

Cậu còn đang nghĩ xem là ai đây?

Đã thấy người kia vẻ mặt kinh ngạc, khiếp sợ mở miệng nói, "Tiểu Lan?"

Âm thanh này cũng rất quen thuộc, tên người này cậu còn nhớ, Lâm An Lan nghĩ tới, đây chính là Tưởng Húc —— sau khi cậu mất trí nhớ vẫn chưa gặp qua, chỉ được nghe từ miệng Trình Úc và thấy ảnh Tưởng Húc ở trên mạng.

Thì ra người thật là như vậy.

Lâm An Lan gật đầu, không nói gì.

Tưởng Húc không tin nổi mà nhìn cậu, ngay cả việc ấn nút thang máy tầng trệt cũng quên ấn, để mặc thang máy tiếp tục đi xuống, "Sao cậu lại ở đây?Tiểu Lan, cậu đến đây làm gì?"

*Tầng trệt = tầng gần mặt đất nhất, dưới tầng trệt là tầng hầm.

"Thử kính." Lâm An Lan lời ít ý nhiều.

"Cậu thử kính cái gì?" Tưởng Húc nghi vấn, bỗng dưng hắn ta như nhận ra được điều gì, chộp ngay lấy cánh tay cậu, "Cậu tới thử kính 《 Đông Đảo 》? Cậu đến thử vai Cố Thư Vũ sao?!"

Lâm An Lan giơ tay lên hất tay hắn xuống, cau mày bất mãn, "Tôi tới thử kính cái gì không liên quan tới cậu."

Thang máy đến tầng -2, cửa thang máy mở ra, Lâm An Lan bước ra ngoài, Tưởng Húc lại kéo cậu lại, tay mắt lanh lẹ ấn nút đóng cửa, ngay sau đó ấn -1.

"Cậu làm cái gì thế?" Lâm An Lan đã bỏ lơ hắn rồi, chuẩn bị ra ngoài lại bị hắn lôi lại.

Cửa thang máy đóng lại lần nữa, Lâm An Lan cả giận, "Cậu có bệnh à?"

Tưởng Húc hơi sửng sốt, không ngờ tới cậu sẽ đối xử với hắn như thế, hắn nhìn Lâm An Lan, khô khan nói, "Tớ muốn nói chuyện với cậu."

"Chúng ta không có gì để nói."

"Cậu vẫn còn đang giận sao?" Tưởng Húc hỏi cậu, "Xin lỗi Tiểu Lan, đừng giận tớ nữa được không?"

Cửa thang máy lại mở ra, tầng -1 lặng ngắt như tờ, vắng không một bóng người.

Tưởng Húc bước lên chỗ tiếp giáp giữa thang máy và hành lang, nhỏ giọng nói với cậu, "Chúng ta nói chuyện đi, một lát thôi, được chứ?"

Lâm An Lan khó chịu liếc nhìn hắn ta một cái, rồi lại nghĩ đây là bạn tốt của mình, bạn thân nhất, miễn cưỡng bước ra ngoài.

Bãi đậu xe tầng -2, Trình Úc yên lặng nhìn cánh cửa thang máy mở ra rồi lại đóng, anh nhớ tới cảnh tượng mới vừa nhìn thấy, Tưởng Húc kéo Lâm An Lan lại, lôi cậu lại sau đó mới đóng cửa thang máy.

Trình Úc dựa vào ghế lái, không biết bây giờ bản thân nên rơi vào tâm trạng gì.

Hai người họ sẽ nói chuyện gì?

Nói về lần thử kính này?

Nói về bộ phim này?

Hay là một chủ đề có liên quan tới anh?

Trình Úc móc thuốc lá trong túi ra, xuống xe, từ từ châm thuốc.

Trong lòng anh trống rỗng, anh nghĩ, hay là hút một điếu đi, hút một điếu để tâm trạng bình tĩnh lại chút, cũng chẳng sao cả.

Anh kẹp thuốc lá trong tay, lúc điếu thuốc sắp chạm miệng lại chậm rãi buông nó xuống.

Anh còn muốn hôn Lâm An Lan nữa, trong miệng anh không thể dính mùi thuốc lá, nếu không, Lâm An Lan sẽ không thích.

Trình Úc kẹp thuốc lá, lặng im dựa vào cửa xe, chờ thuốc lá trong tay cháy hết.

Anh quay đầu nhìn về phía cửa thang máy cách đó không xa, nơi đó không có bất cứ động tĩnh gì, như thể nãy giờ chẳng có ai đến hay đi qua đó.

Phải mất bao lâu để tán gẫu? Trình Úc nghĩ, thời gian một điếu thuốc liệu có đủ không?

Anh cúi đầu nhìn ánh lửa đỏ tươi giữa ngón trỏ và ngón giữa, chỉ hy vọng điếu thuốc này cháy chậm hơn chút.

Cơ mà nó không có cách nào để cháy chậm hơn cũng chẳng sao, dù sao, anh vẫn luôn tràn đầy kiên nhẫn với Lâm An Lan.

Sau ngần ấy năm, anh còn để ý gì thời gian một điếu thuốc này chứ?

Trình Úc nghĩ, tình yêu của anh nhất định rất không lý trí, anh có thể nhận tất cả từ Lâm An Lan, chờ đợi, lừa dối, cạm bẫy, thậm chí là cậu không yêu anh.

Cái gì anh cũng không để tâm, chỉ cần Lâm An Lan sẵn sàng ở bên cạnh anh, anh hoàn toàn có thể giả vờ như không biết, cũng không so đo bất cứ điều gì.

Trên đời này, người được yêu có tư cách so bì, anh chưa từng có, cho nên trước nay anh cũng chẳng quan tâm.

Trình Úc cảm nhận được mùi thuốc lá xung quanh mình, cảm thấy tâm trạng anh dường như cũng bình tĩnh trở lại.

Từ lâu anh đã quen với việc đó.

"Cậu muốn nói cái gì với tôi?" Lâm An Lan nói thẳng vào trọng điểm.

"Xin lỗi." Tưởng Húc nhìn cậu, thành khẩn nói, "Chuyện lúc trước là tớ không đúng, tớ không biết nghĩ cho cậu, không để ý đến tâm trạng của cậu, là tớ không tốt, tớ xin lỗi, cậu tha thứ cho tớ được không?"

"Nếu như lời xin lỗi của cậu chỉ là lời nói trên đầu môi với tôi, nhưng trong lòng lại ngầm không chấp nhận Trình Úc, lời nói ra còn ác ý như vậy, thì tôi cũng chẳng, "Cậu quan tâm anh ta làm gì?"

"Anh ấy là bạn trai tôi, không quan tâm anh ấy chẳng lẽ quan tâm cậu chắc?"

"Cậu còn thật sự coi anh ta là bạn trai?" Tưởng Húc bất đắc dĩ, "Tiểu Lan, cậu giận tớ như thế thì được ích gì chứ?"

Lâm An Lan cảm thấy bản thân cậu đúng là quá tốt, "Tôi giận cậu? Tưởng Húc, cậu cũng tự cho mình là quan trọng quá rồi."

"Không phải cậu giận tớ thì sao cậu lại nói những lời như thế?"

"Phải, trước đây là tớ không đúng nhưng tớ cũng đã xin lỗi rồi, hơn nữa chẳng phải cậu cũng đồng ý rồi dựa theo lời tớ nói mà làm còn gì? Bây giờ cậu lại nháo cái gì chứ? Định giận dỗi tớ sao?"

Lâm An Lan không muốn nói chuyện với hắn ta, cậu ấn thang máy, bước vào trong thang máy.

Tưởng Húc vừa thấy cậu như vậy, cũng có chút khó chịu, "Tiểu Lan, chúng ta đừng như vậy có được hay không? Tớ biết cậu tức giận nhưng bất kể cậu có tức giận cỡ nào, đây đều là chuyện giữa hai chúng ta, cậu không thể bởi vì chuyện này, đi đóng kịch rồi ghi hình tống nghệ với Trình Úc, cậu như vậy chẳng phải là khiến tớ khó chịu sao?"

"Cậu khó chịu sao?" Lâm An Lan quay đầu lại nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.