Tôn Mạnh cũng chẳng rõ, rốt cục là Lâm An Lan chuốc thuốc mê gì cho Trình Úc, mà có thể khiến anh mê mẩn thành như vậy. Trước thì một lòng muốn hợp tác cùng Lâm An Lan, hiện tại lại càng hay hơn rồi, người ta không diễn thì mình cũng không diễn, đúng thật là hành động theo cảm tính!
Tôn Mạnh không có cách nào, buộc lòng phải khuyên anh nói:【 Tuy rằng Cảnh Hoán cũng là nam chủ, thế nhưng có thể thấy rõ Cố Thư Vũ mới là trung tâm của bộ phim này, Cảnh Hoán và Tôn Hân Hân đều là thông qua nhân vật đó để xâu chuỗi lại với nhau, huống hồ đạo diễn Trương cũng hướng cho cậu diễn Cố Thư Vũ hơn, cho nên hay là cậu diễn vai Cố Thư Vũ đi, nếu cậu thực sự muốn đóng phim với cậu ấy, có thể để cậu ấy diễn vai Cảnh Hoán mà. 】
Làm sao có thể chứ? Trình Úc nghĩ, làm sao có chuyện Lâm An Lan đóng vai Cảnh Hoán được, anh cũng không phải Tưởng Húc, tại sao Lâm An Lan có thể là Cảnh Hoán.
Bản thân cậu chính là Cố Thư Vũ.
Trình Úc: 【 Cứ tạm vậy đã, trước tiên em đi thương lượng với em ấy một chút, qua mấy bữa nữa báo kết quả cho anh. 】
Trình Úc nói xong, đặt điện thoại lên khay trà.
Anh nhìn Lâm An Lan, không xác định được cậu có bằng lòng đóng Cố Thư Vũ hay không.
Nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng đóng chung một bộ phim nào, lần nào cũng như lần nào, chỉ cần Lâm An Lan nghe thấy tên anh là sẽ nhượng bộ lui binh.
Anh đã từng cho là, Lâm An Lan bước vào giới giải trí, nếu như anh không vào theo, thế thì có khả năng cả đời này anh và Lâm An Lan sẽ chẳng thể có bất kì lần xuất hiện đồng thời nào.
Nhưng mà sau đó anh nhận ra, cho dù anh có đồng thời bước vào cái giới này với Lâm An Lan thì hai người bọn họ cũng vẫn chẳng thể xuất hiện cùng nhau.
Bởi vì Lâm An Lan từ chối xuất hiện cùng lúc với anh.
"Em thật đúng là nhẫn tâm." Trình Úc nhỏ giọng nói, rồi lại không nhịn được ôm chặt cậu.
"Có điều, anh không trách em." Anh hôn người đang ngủ trong lồng ngực mình một cái, nhắm hai mắt lại, cùng ngủ với cậu.
Lâm An Lan ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ, lúc tỉnh giấc thì trời cũng đã tối rồi.
Trình Úc lấy thức ăn còn lúc trưa ra, anh và cậu lại ăn một bữa lẩu nữa, lúc này mới đem bát đũa vào phòng bếp rửa.
Lâm An Lan ngồi trên ghế sa lông, hỏi quản lý của mình về vấn đề tống nghệ.
Lâm An Lan: 【 Có những ai cùng quay tống nghệ thế? 】
Trác Tư Á: 【 Đã ký kết xong hình như chỉ có Lý Vĩnh Tư, Trần Anh Kiệt, Quan Phi. 】
Lâm An Lan nhìn ba cái tên này, suy nghĩ một chút, nói với hắn: 【 Em biết rồi, nếu như có động tĩnh khác, anh nhất định phải nhớ nói cho em. 】
Trác Tư Á: 【Được. 】
Tối hôm sau, Lâm An Lan vừa tắm xong thì nhận được WeChat của Trác Tư Á: 【 Trình Úc hình như cũng đang đàm luận. 】
Hắn do dự chốc lát, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: 【 Cậu nguyện ý ghi hình cùng anh ta không?】
Trác Tư Á hỏi xong, trong lòng không nhịn được buồn bực.
Chuyện Lâm An Lan mất trí nhớ, hắn biết, cũng vào chính hôm hắn biết Lâm An Lan mất trí nhớ, hắn gặp Trình Úc.
Trình Úc ngồi trước mặt hắn, mặt mày thanh lãnh, giọng điệu bình tĩnh, anh nói, "Lâm An Lan mất trí nhớ, anh biết rồi đúng chứ."
"Tôi biết."
"Vậy chắc là anh không biết, một tuần trước khi em ấy mất trí nhớ, chúng tôi đã xác định quan hệ người yêu, cho nên, tôi tới nói với anh một tiếng."
Trác Tư Á thấy nực cười, hỏi anh, "Trình Úc, cậu biết mình đang nói gì không? Cậu nghĩ tôi sẽ tin hay không?"
Trình Úc cười cười nhìn hắn, thắc mắc hỏi, "Tại sao anh lại không tin nhỉ? Cũng chẳng phải chuyện gì Lâm An Lan đều phải nói với anh, bọn tôi là âm thầm yêu đương, em ấy không nói với anh, giờ tôi thông báo với anh, anh tin là được rồi."
Trác Tư Á lắc lắc đầu, "Tôi không tin."
Hắn dẫn dắt Lâm An Lan từ khi cậu mới đặt chân vào giới giải trí, hắn quá thấu hiểu cậu.
Lâm An Lan không có hảo cảm với Trình Úc, đương nhiên, cũng không thể nói là có ác cảm, cậu chỉ là không muốn có bất kì dính líu gì với người nọ, vậy nên cậu tránh tất cả các hoạt động có khả năng tiếp xúc với Trình Úc, từ chối tham gia tất cả những bộ phim truyền hình, điện ảnh Trình Úc có vai diễn.
Bên trong điều kiện ký kết của Lâm An Lan, có một điều kiện ngầm, đó là không chung sân khấu với Trình Úc.
Trác Tư Á đã từng cho là cậu rất chán ghét Trình Úc, hắn hỏi Lâm An Lan, "Cậu với Trình Úc đó có hiểu lầm gì à?"
Lâm An Lan cười nói, "Không có, chỉ là Tưởng Húc không thích anh ta, vì vậy em cũng tránh anh ta thôi."
Trác Tư Á không ngờ lý do là vậy, chỉ có thể nói, "Cậu đúng là biết suy nghĩ thay Tưởng Húc."
"Là yêu cầu của cậu ấy." Lâm An Lan bất đắc dĩ nói, "Cậu ấy hy vọng thế nên em mới đáp ứng, chứ không, em với Trình Úc trước còn là bạn cùng lớp, cần gì phải làm cho sự tình trở nên khó xử thế."
"Hai cậu còn là bạn học?"
"Phải. Học chung năm cấp ba, học chung đại học, thời gian quen biết rất lâu, thật đáng tiếc mà."
Cậu nói đáng tiếc mà trên mặt lại chẳng có lấy nửa điểm biểu hiện tiếc nuối, khi đó Trác Tư Á liền biết, thật ra cậu cũng không thấy đáng tiếc là bao.
Cậu ấy không để ý Trình Úc, cho nên dù cho ngoài miệng nói đáng tiếc, nên từ chối vẫn là từ chối, nên tránh né vẫn là tránh né, bọn họ không hề giống như là bạn bè cùng trường lớp quen biết lâu năm, càng giống với người xa lạ, lọt không nổi mắt xanh hơn.
Như vậy Lâm An Lan, hoàn toàn không thể lén lút yêu đương với Trình Úc.
"Trình Úc, coi như Lâm An Lan mất trí nhớ, tôi còn chưa có mất trí nhớ, do đó lời cậu nói, tôi không tin."
Trình Úc nở nụ cười, chậm rãi lấy một bao thuốc lá từ túi ra, châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhen lửa.
Anh dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa kẹp thuốc lá, từ từ nhả khói thuốc trong miệng, biểu tình cũng chầm chầm lạnh xuống.
"Anh có tin hay không thì có ích lợi gì?" Trình Úc lạnh lùng nói.
"Tình yêu của chúng tôi, chẳng lẽ còn cần sự phê chuẩn từ anh sao?"
Anh nhìn Trác Tư Á, giọng điệu vững vàng, nhẹ nhàng mà chậm rãi, "Ra khỏi cửa nhà, anh là một quản lý, nhưng về đến nhà, anh lại trở thành con của cha mẹ anh, là chồng của vợ mình, là ba của con gái mình. Làm một người quản lý bình thường, là một người con có hiếu, một người chồng tốt và đặc biệt là một ông bố tốt, sẽ không đơn giản vậy đâu nhỉ?"
Vẻ mặt Trác Tư Á thay đổi trong nháy mắt, "Cậu uy hiếp tôi?"
Trình Úc bật cười một tiếng, dụi tắt điếu thuốc trong tay, chỉ còn làn khói chưa tiêu tan hết trong không khí, ánh mắt nham hiểm nhìn hắn, "Trên đời này, chỉ có Lâm An Lan mới là người có thể gây cản trở tình yêu của tôi, em ấy không thích tôi, tôi không lời nào để nói. Nhưng là những người khác, ai dám thêm bất kỳ trở ngại nào cho tình yêu của tôi, không quan tâm xuất phát từ lý do gì, tôi đều sẽ không bỏ qua cho người đó."
"Trác Tư Á, anh là một người thông minh, chính vì vậy, đừng nên động vào thứ quý giá với tôi. Anh đụng vào rồi thì đừng trách tôi đập phá lại thứ quý giá nhất của anh."
"Anh lăn lộn trên tràng danh lợi lâu như thế, cũng phải biết người có thể chọc còn người nào không thể chọc rồi chứ."
Trác Tư Á im lặng.
Trình Úc nhìn hắn trầm mặc ngậm miệng lại, sự cam lòng trong mắt chậm rãi biến thành nhận mệnh một cách bất đắc dĩ, lúc này mới thoả mãn đứng lên, "Vậy tôi đi trước đây, An An vẫn còn đang ở nhà chờ tôi."
"Phải rồi", anh nhẹ nhàng nhắc nhở, "Bánh pho mát (1) ở đây rất ngon, tôi đặt giúp anh một cái rồi đấy, mang về cho con gái của anh, chắc hẳn con bé sẽ thích."
Trác Tư Á nghe trong miệng anh phun ra hai chữ "con gái", yên lặng siết chặt nắm tay, "Tôi biết rồi, cảm ơn."
"Không cần khách khí." Trình Úc nói xong, quay người rời đi.
Chỉ chừa lại Trác Tư Á nhìn bóng lưng của anh mà trong lòng tràn đầy mâu thuẫn.
Bây giờ, Trình Úc rõ ràng cho thấy dự định tham gia cùng một chương trình tống nghệ với Lâm An Lan, cũng không biết Lâm An Lan có đồng ý hay không, hi vọng cậu ấy không muốn đi, Trác Tư Á nghĩ, chỉ cần cậu không muốn, Trình Úc cũng chẳng có biện pháp gì.
Nếu không, chờ cậu ấy khôi phục lại trí nhớ, như vậy...
Trác Tư Á đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy tiếng thông báo WeChat, hắn cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy Lâm An Lan trả lời tin nhắn nói: 【 Có thể. 】
Có thể? Thật không ngờ?!
Ngọn lửa nhỏ thiêu đốt trong lòng Trác Tư Á trong nháy mắt dập tắt, nhưng lại không dám khuyên cậu từ chối, sau một phen đắn đo chỉ có thể trả lời lại: 【 Ừ được, anh biết rồi. 】
Hi vọng sau khi cậu ấy hồi phục trí nhớ sẽ không trách hắn.
Trác Tư Á thở dài, vào lúc này, hắn cũng chỉ có thể an ủi mình rằng thật may là Lâm An Lan cũng không chán ghét Trình Úc, chỉ là vì cố kỵ Tưởng Húc, nên mới luôn không hợp tác với anh ta.
Nhìn nhận từ quan điểm này, vẫn còn chỗ để cứu vãn.
Có điều, Trác Tư Á rất nghi hoặc, khoảng thời gian này Tưởng Húc đi nơi nào?
Cậu ta có biết Lâm An Lan mất trí nhớ hay không, hiện tại đang ở cùng Trình Úc, cậu không liên lạc với Lâm An Lan sao?
Trác Tư Á cảm thấy rất kỳ quái, hắn liền nghĩ tới cảnh tượng hắn gặp Lâm An Lan lần cuối trước lúc cậu mất trí nhớ.
Khi đó tâm tình Lâm An Lan rất rõ ràng không tốt, câu nói sau cùng trước khi đi là, "Cái show diễn mấy hôm nữa em không đi, phí bồi thường vi phạm hợp đồng nên bồi thường cho tổ tiết mục bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, em đi trước."
Lúc đó hắn cũng rất kinh ngạc, cái show diễn kia, Tưởng Húc cũng sẽ đi, fan only và fan cp của hai người vì thế mà cấu xé mấy ngày rồi, lúc này đột nhiên cậu ấy lại bảo không đi, là xảy ra chuyện gì với Tưởng Húc rồi à?
Trác Tư Á vốn định chờ tâm tình cậu tốt lên rồi hỏi, nhưng ai biết được, gặp mặt lại, Lâm An Lan lại thoải mái nói với hắn, cậu ấy mất trí nhớ rồi.
Cậu nói một cách thản nhiên vô cùng, tựa như việc mất trí nhớ chẳng tạo ra ảnh hưởng gì, chỉ là đáng thương Trác Tư Á, vốn là câu chuyện khó hiểu đầy nghi hoặc nay lại trở thành bí ẩn thế kỷ.
Bỏ đi, Trác Tư Á cất điện thoại di động, tình yêu của người khác, hắn xía mũi vào làm gì?
Nếu Tưởng Húc có tâm, vậy thì, kiểu gì cũng phải phát hiện ra điều dị thường.
Còn nếu cậu ta vô tâm, thì cũng chẳng thể trách hắn được.
Hắn quay người đi vào phòng ngủ, chuẩn bị bồi tiếp bà xã đi ngủ.
Lúc Trình Úc tắm xong bước ra, thì thấy Lâm An Lan vẫn còn ngồi trên giường chơi điện thoại, anh tiến lại gần ngồi cạnh cậu.
Lâm An Lan thấy anh còn cầm khăn mặt lau tóc, quỳ xuống chống chân ngồi dậy, cầm lấy khăn mặt trên tay anh, giúp anh lau tóc, nhân tiện nói với anh, "Quản lý của em vừa mới gửi WeChat cho, chúng mình chắc là sẽ có thể cùng tham gia cùng một chương trình tống nghệ."
Trình Úc đối với chuyện này không ngạc nhiên chút nào, nhưng vẫn làm bộ kinh ngạc vui vẻ, "Thật à?"
"Ừm." Lâm An Lan gật đầu, "Thế nên em đang lo nghĩ một chuyện."
Cậu dừng lau tóc, nghiêng đầu nhìn Trình Úc, "Chờ thêm một thời gian ngắn nữa chúng ta cùng ghi hình chương trình tống nghệ, khi đó, chúng ta có phải là nên thông báo với quản lý chuyện chúng ta hẹn hò hay không? Nếu như bọn họ không biết, lỡ có xuất hiện tình huống gì thì cũng không tiện can thiệp quan hệ xã hội."
Trình Úc không nghĩ tới vậy mà cậu sẽ nói lời này với mình, đưa tay kéo người từ bên cạnh vào lồng ngực mình, hưng phấn nói, "Em mà bằng lòng, anh cầu còn chẳng được nữa là."
Lâm An Lan bật cười, "Em đương nhiên bằng lòng rồi, chuyện như vậy tuy rằng không thể để dư luận biết, thế nhưng quản lý thì nhất định phải biết, nếu không rất dễ có."
"Vậy chờ thời điểm quay chương trình, chúng ta nói cho bọn họ biết."
"Ừm."
Trình Úc vui vẻ cúi đầu hôn cậu, cà cà chóp mũi của cậu nói: "Cục cưng thật tốt."
Lâm An Lan mặc anh hôn, duỗi dài tay tiếp tục lau tóc cho anh.
Trình Úc nhìn cậu, cảm nhận được đôi bàn tay cậu đang không ngừng chà xát trên tóc mình, chậm rãi hôn gò má cậu.
Đợi đến lúc nụ hôn của anh thành một đường đi xuống phía dưới, hôn đến cổ và vai Lâm An Lan, lúc này Lâm An Lan mới ý thức được sự nguy hiểm, mềm giọng nói, "Tóc tai còn chưa lau xong đây."
"Không lau nữa." Trình Úc cởi nút thắt quần áo cậu, hôm cằm dưới và xương quai xanh cậu, "Đằng nào chốc nữa cũng không ngủ được."
Anh dùng lực ôm chặt Lâm An Lan, cẩn thận hôn cậu, không đến một chốc nữa, quần áo đã ra mép giường, dưới ánh đèn sáng ngời, có thể nhìn thấy nước da trắng nõn như ẩn như hiện giữa chăn bông trên giường.
Lâm An Lan ôm lấy cổ Trình Úc, ngửa đầu mặc sức anh hôn.
Lông mi cậu hơi rung nhẹ, trong mắt tựa như chứa hơi nước, cậu nhỏ giọng gọi Trình Úc một tiếng, cắn chặt môi, khẽ rên lên một tiếng mềm mại.
Cậu đưa tay sờ sờ mặt Trình Úc, Trình Úc bắt được tay cậu, hôn lấy đôi môi cậu.
Lâm An Lan nắm ngược lại tay anh, cùng anh mười ngón tay đan nhau, nhẹ giọng nói, "Nhẹ chút."
"Được." Trình Úc ôn nhu đáp lại, làm chậm lại động tác của bản thân.
Một tay Lâm An Lan cầm tay anh, tay còn lại thì ôm anh, sau khi tất cả kết thúc, cậu cọ cọ đầu Trình Úc, mềm mại nói, "Anh hôn nhẹ em đi."
Trình Úc không chút nào keo kiệt hôn cậu hồi lâu, ôm cậu thật chặt, sau đó nhấc tay lên, kiên trì xoa eo cho cậu.
Anh nhìn mặt Lâm An Lan còn chưa hết đỏ ửng, chỉ cảm thấy không đủ, dục vọng trong lòng còn chưa thỏa mãn, ôm lấy cậu muốn một lần, hai lần nữa, thậm chí là vô số lần.
Nhưng mà Lâm An Lan hiển nhiên đã có chút buồn ngủ, Trình Úc không muốn giày vò cậu, cho nên trấn an cầm thú trong lòng mình, để bản thân từ từ bình tĩnh lại.