- Cô bạn của tôi! Việc gì làm cậu phải chạy đến nước Nga xa xôi này vậy?
Cô một tay chống cằm, một tay nhàn nhạt nhấp rượu:
- Ba mẹ bắt tôi phải lấy cái tên Vương Thiếu Quân đó. Tôi thân là một người thành đạt, nửa đêm phải trèo cửa sổ tầng 3 trốn đi. Roxiana cậu có thấy buồn cười không?
Cô gái tên Roxiana cười ngặt nghẽo, len lén bấm bụng:
- Diệp tổng của tôi! Cậu đúng là tay chơi thứ thiệt mà! Cứ không thích là bỏ, ai chơi nổi cậu chứ?
- Xì! Chẳng phải có cậu sao?
Nói rồi cô hơi mỉm cười một chút.
Roxiana đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội thó thé thỏ thẻ nói với cô:
- Nghiêm Nghiêm này! Cậu còn nhớ Alex không? Cái tên mà hồi nhỏ hay chơi với mình ấy!
Cô ngờ ngợ hình dung, rồi thảng thốt:
- Không lẽ Alex...về nước rồi sao?
***
Diệp Tố Nghiêm đứng trên đường lớn, xung quanh là bông tuyết trắng xóa.
Những năm ấu thơ, cô được ba mẹ gửi sang nước Nga xa xôi này để hoàn thành chương trình học tập. Tại đây cô đã gặp gỡ và kết bạn với duy nhất hai người: một là Roxiana, hai chính là cái tên Alex này.
Nhưng đến năm lớp 10, cậu ta đột nhiên theo gia đình ra nước ngoài sinh sống.
Cô hơi chạnh lòng. Hồi còn là một thiếu nữ vô tư, không gặp hắn quả là một loại bất hạnh.
Đến bây giờ mới chiêm nghiệm được, chẳng ai bên ta đến cuối đời, chỉ có ta mới có thể tự thương lấy...
Đột nhiên một vòng tay to lớn ôm lấy cô từ sau lưng, làm cô giật mình. Người đàn ông đó ghì mặt vào vai cô, âu yếm:
- Nghiêm! Tôi về với em rồi đây!
Cô nhận ra giọng nói đó, nhưng ngay lập tức kháng cực xích xa hắn ra.
- Alex! Mừng cậu đã về!
Thái độ của cô làm hắn có chút ngạc nhiên. Lúc nhỏ, mỗi một mùa đông, cô là luôn chủ động tìm đến hắn. Nếu hắn không chịu ôm cô, cô liền tỏ vẻ giận dỗi.
Nhưng bây giờ...
Cô đã chững chạc hơn, xinh đẹp hơn, còn có dáng vẻ của một người thành đạt.
Cô nhàn nhạt lên tiếng:
- Năm đó, tôi cảm thấy lạnh lẽo, nên mới phải vay mượn sự ấm áp từ cậu. Nhưng bây giờ, cho dù lòng người có lạnh hơn đi chăng nữa, tôi cũng chẳng cần cậu ôm nữa rồi!
***
- Chỉ là một bữa ăn thôi, cậu có cần phải bao luôn cái nhà hàng này không?
Alex nhún vai:
- Biết sao giờ! Bao nhiêu năm không gặp, tôi có rất nhiều điều muốn nói với em. Một không gian riêng tư thích hợp với buổi trò chuyện đó hơn.
Cô hừ nhẹ, đưa tay vớ lấy cốc trà nóng. Nhìn theo từng cử chỉ tao nhã kia, hắn bất chợt đau lòng.
Diệp Tố Nghiêm bây giờ, không còn là cô gái ngây thơ ngày đó nữa!
Cô tuy ngoài mặt không có gì, nhưng trong lòng lại sinh một loại khó chịu.
Roxiana đến sát giờ hẹn lại bảo có việc, để mình cô với hắn ta nơi này. Cô ấy muốn gì, cô còn không hiểu sao?
- Cậu bây giờ đã phổng phao vậy rồi, chắc cũng đã một hai đứa con nhỉ?
Hắn hứng thú nhìn cô, tia phong tình lướt qua nơi mắt:
- Tôi vẫn đang độc thân, cũng chưa từng có mảnh tình nào vắt vai!
Tố Nghiêm hờ hững gật đầu.
Thì ra là muốn tác hợp cho cô và hắn!
Cô cười hời hợt, cảm giác hơi phiền hà.
Vừa mới trốn xong một tên, bây giờ còn phải đối phó thêm một tên. Số cô cũng đào hoa phết!
***
- Thiếu gia thiếu gia! Không xong rồi! Có chuyện không hay rồi!
Một tên vệ sĩ hớt hải chạy vào, quên mất cả tôn ti trật tự.
- Phu nhân...phu nhân đang ở Nga!...Cô ấy..cô ấy...
Vương Thiếu Quân nhăn mặt chờ tên đó nói tiếp:
- Phu nhân đang trốn ở Nga, hơn nữa còn đang đi ăn với một người đàn ông lạ!
Hắn đập bàn đứng dậy, trên trán nổi hắc tuyến.
Chết tiệt! Tôi mới lơ là một tí, em đã chạy mất tích. Bây giờ em còn dám lén lút đi "hẹn hò" sau lưng tôi. Diệp Tố Nghiêm! Bình giấm di dộng nhà em, sắp nổ tung rồi!
Hắn phất lấy cánh áo, hùng hổ ra lệnh:
- Bao vây nhà hàng mà bọn họ đang ăn. Hãy đảm bảo rằng họ sẽ không thể rời khỏi đó.
- Vâng!
- Âm thầm điều tra thông tin về cái tên dám lén phén với vợ tôi.
- Vâng!
- Bằng mọi giá phải bắt được cô ấy về với tôi!
- Vâng!
Nói rồi hắn rời đi. Tên vệ sĩ chảy mồ hôi hột.
Thiếu gia nhà này nổi máu ghen, lần này phu nhân thảm rồi!