Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 207-208



207: Biến Số


Anh Quốc,
Nhiều thành thị xung quanh thủ đô London giờ phút này đã chìm trong biển lửa.
Dân chúng tất nhiên đã sớm sơ tán, bởi vì ai cũng hiểu, nơi đây, chính là chiến trường quyết định hướng đi cho thế giới mới.
Thanh âm súng ống chưa lúc nào dừng qua.

Đáng tiếc, binh lính bình thường, trong trận chiến thế kỷ tàn khốc này, chỉ có một tác dụng duy nhất, là tiêu hao ma lực của Blazer mà thôi.
Phi cơ, tàu chiến, các cỗ máy chiến tranh liên tiếp bị đánh chìm bởi những thiên tai nhân tạo, động đất, mưa bão và sấm chớp.
Bom nguyên tử?
Được rồi, quốc gia nào chả sở hữu món đồ chơi này, nhưng trừ phi có tên điên muốn diệt thế, nếu không sẽ không người dùng.

Giết hết dân chúng bình thường, thì còn ai để cho kẻ chiến thắng thống trị.
Dù vũ khí tối tân phát triển như Hoa Kỳ, cũng thiên về cô đọng sát thương trong phạm vi nhỏ.
Các Blazer hàng đầu, đặc biệt là với năng lực nghịch thiên như điều khiển nhân quả, khái niệm ma sát, phản xạ.

Vũ khí nguyên tử… e rằng thả chục đợt đều không hao được một sợi lông của đối phương, trong thế chiến II đã chứng minh, Tyrant vẫn còn sống khỏe mạnh, phải nhờ cả trăm cả ngàn kỵ sĩ lấy mạng đi lấp.
Đối phó siêu phàm, chỉ có khả năng là siêu phàm.


Thông qua thiết bị truyền tin, Phi Dực Đại Pháp Quan Norman Creed hỏi thăm chiến tướng đứng đầu phe mình.
"Carlo, phía bên của ngươi thế nào?"
Dưới chân nước biển dâng lên từng gợn sóng, Thí Thần Giả Carlo Bertoni thản nhiên nhìn từng chiếc chiến thuyền của phe Đồng Minh bị phá hủy.
"Ha, chỉ là đám sắt vụn, còn có thể thế nào."
Shield Arts - Adrian Blue! Tuyệt kỹ đủ để nhấn chìm cả một lục địa trong nước biển.
Làm Blazer sở hữu năng lực can thiệp tự nhiên, biển rộng, nơi tràn đầy ma lực lấy dùng không bao giờ cạn kiệt như thế này mới là chỗ mà Thí Thần Giả phát huy được trăm phần trăm sức mạnh.


Dù là Desperado, đối đầu với Carlo Bertoni toàn lực khai hỏa , cũng phải né tránh đi phong mang.
Một mình hắn, cũng quá đủ để trấn giữ quan ải.
Hơn nữa,
Trên thiên không bão cát tràn ngập, vô số chiến cơ bị bạo lực đánh rụng.
Ánh mắt vị Thí Thần Giả này thoáng qua vẻ ngưng trọng hiếm thấy.
"Tử Thần Sa Mạc, thật không phải hư danh.

"
Dù bản tính cao ngạo, tuy nhiên Carlo vẫn bắt buộc công nhận, sức mạnh mà Naseem thể hiện ra hoàn toàn chẳng thua kém với hắn.
Bên kia đầu dây,
Quan sát địa hình thông qua hình chiếu ba chiều, phó thủ lĩnh Liên Minh Norman Creed vô cùng mau chóng phân phó từng đạo mệnh lệnh.
"Thế công trực diện đến từ Đồng Minh đã được Carlo và Naseem chặn đứng.

"
"Arthur Bright các hạ sẽ lĩnh một đội tinh nhuệ tập kích và nơi trú quân phía địch nhân… "
Lấy sức mạnh mà Bạch Tu Công sở hữu, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề.

Năng lực của ta, có thể đưa các kỵ sĩ cứu viện bất cứ lúc nào.
Liếc nhìn đám kỵ sĩ tinh nhuệ sau lưng mình.

Pháp, Đức, Ý, Hi Lạp, Poland, Tây Ban Nha,…
"Tất cả phải nhờ vào chư vị." Norman khẽ mỉm cười, nhưng giọng nói đã cất chứa vài phần trịnh trọng.
"Xin yên tâm, Norman các hạ!"
"Liên Minh tất thắng!!"
Trung Quốc từ bỏ tham gia, Nga thông qua đảo chính thì lực lượng đã tiêu hao rất nhiều.

Còn tại Mỹ Quốc và các nước khác, lực lượng Liên Minh hẳn sẽ đủ sức thủ vững.
Thời kỳ áp bách từ phía Đồng Minh, tương lai sẽ phải chấm dứt.

Đây chính là ý nghĩ thuộc về đại đa số người tại chỗ.
Trái ngược với bầu không khí hào hứng, tâm trạng của Levi Ascarid, phân hội trưởng nước Pháp lại có chút lo âu.

"Iris… "
Nhìn về dưỡng nữ Iris Ascarid, người vừa mới trở về ngày hôm qua nhưng thái độ hành xử lại trở nên vô cùng khác lạ.
"Chuyện với Orleus, ta đã giải quyết!"
Đó là câu nói cuối cùng Levi nghe được từ miệng của Iris, chung sống thời gian dài, nàng thật sự rất lo lắng.

Tuy vẫn lạnh lùng ít nói như cũ nhưng Levi theo trực giác vẫn cảm thấy có điều gì đó vô cùng không bình thường.

Đáng tiếc, đây đâu phải là lúc đàm luận chuyện cá nhân.
Cuộc thảo luận tác chiến vẫn tiếp tục.
"Chờ tính hiệu của Bạch Tu Công các hạ, chúng ta sẽ lập tức hành động." Norman Creed dứt khoát hạ đạt mệnh lệnh.
Bài tẩy, hắn vẫn tồn kho khá nhiều, đối đầu trực diện với Đồng Minh hiện tại thật sự không cần quá mức e dè.
Kế hoạch diễn ra đúng như mong đợi, tuy nhiên vẫn còn vài biến số vẫn chưa được xác địch.
"Phản Loạn Quân.

" Đại Pháp Quan sâu kín thì thầm.
Mặc dù luôn chuẩn bị sẵn một tay đề phòng Tyrant đột nhiên tham dự.

Có điều…

"Đến lúc này vẫn chưa xuất hiện, hoàn toàn không hợp lý chút nào?"
Tyrant từ khi nào mà ngoan ngoãn như vậy, đâu khác gì ở trên thế giới bốc hơi, chẳng thể nổi lên tí bọt sóng nào.
Trừ phi…
Đầu óc Norman liên tục vận chuyển.
"Trừ phi… bọn họ vẫn luôn ở dưới mí mắt ta hoạt động?!" Kết luận khó tin nhưng lại có vẻ hợp lý nhất trong tình huống hiện tại.

Ba năm trước, khi bạo quân bắt đầu thức tỉnh tới nay, hắn đã…
Ba năm?
Đây chẳng phải là lúc chiến loạn tại Trung Đông bùng nổ, nước cộng hòa thành lập…
Nghĩ tới đây, con ngươi Norman Creed theo bản năng co rút lại.
Hắn lập tức lấy ra máy truyền tin, không kịp chờ đợi mà khàn giọng gào thét.
"Carlo!!! Cẩn thận Naseem Al-S…"
Nhưng câu nói trên, chú định sẽ chẳng thể hoàn thành.
"Khục…"
Máu tươi tuôn trào ra khóe miệng, vị phó thủ lĩnh này không thể tin nổi trừng mắt nhìn một cánh tay trắng nõn, từ phía sau lưng xuyên qua lồng ngực mình.
Nơi đó, trái tim đỏ tươi thỉnh thoảng vẫn còn đang nhảy lên.
"Iris, ngươi…"
"Xin lỗi… " Tiếng thì thầm như gió thoảng qua tai.
Trái tim lập tức bị bóp nát, ánh sáng trong đôi mắt Đại Pháp Quan dần ảm đạm.

Dù vốn là Blazer cường đại, nhưng thân thể của hắn, đáng tiếc vẫn chỉ nằm trong phạm trù nhân loại mà thôi.
Với thân phận người đứng sau Bạch Tu Công Arthur Bright, Norman Creed tất nhiên cũng là một Desperado, và đâu chỉ có thế, đối phương vẫn may mắn sở hữu sức mạnh điều khiển không gian hiếm thấy.
Alan chính mình cũng chưa hề có nắm chắc vận dụng thời không kết giới là đủ để hạn chế Norman, để hắn bỏ chạy thì phiền phức, người thông minh luôn thích chơi chiêu trò bất ngờ nên Alan mới sai khiến Iris thử ra tay đánh lén.

Đồng Minh bị tổn thất nặng nề, các nước phụ thuộc nhao nhao tạo phản, nhưng Liên Minh lại chưa hứng chịu tổn thất nào… vậy làm sao được.

Thế nên,
"Kỹ năng đáng sợ, trí tuệ hơn người, Norman Creed… nhất định phải chết!"
Alan cũng không muốn một ngày đẹp trời, phát hiện một đống cường giả xuất hiện ở tại trong nhà của mình đòi uống trà.
Rút tay ra khỏi thân thể đã hoàn toàn cứng ngắc, vẻ mặt nữ kỵ sĩ hơi hiện lên nét áy náy, nhưng chỉ thoáng qua rồi dập tắt.

Giờ phút này,
Phi Dực Đại Pháp Quan Norman Creed, phó thủ lĩnh Liên Minh, cường giả chân chính không kém cạnh với Bạch Tu Công Arthur Bright, xác nhận tử vong.
"IRIS ASCARID!!" Hàng loạt tiếng gào thét xen lẫn phẫn nộ vang lên.
Các kỵ sĩ tại chỗ, hai mắt đã đỏ bừng.
Công kích bão táp mưa sa thay phiên ập đến, thề muốn xé xác kẻ phản bội.
Đại địa bị lật tung, Hắc Kỵ Sĩ chịu xung kích đánh lùi tới hơn trăm thước mới có thể đứng vững.
Trên lớp áo giáp bao trùm toàn thân đã tràn đầy vết rách, nhưng may mắn do sở hữu kỹ năng hồi phục, nàng vẫn miễn cưỡng cầm cự được.

Tuy nhiên như vậy là đã đủ rồi, Iris vốn không phải hành động đơn độc.
"Aaaaaa!" Nhiều tiếng kêu thảm thiết đúng lúc xuất hiện.
Rút tay ra khỏi cổ họng của một kỵ sĩ Liên Minh, Ein Abgrund che miệng mỉm cười.
"A ra ra, nguyên đám nam nhân đi ăn hiếp phụ nữ, như vậy không ổn đâu, các quý ông."
Đi theo phía sau nàng, vô số những bóng đen mặc đồng phục tác chiến chỉnh tề dàn trận.
Tình thế lần nữa nghịch chuyển.
Trước hết lấy lại tinh thần, nhìn chăm chú vào dưỡng nữ đã theo mình nhiều năm, Levi Ascarid nở nụ cười cay đắng.
"Iris, ngươi vậy mà… Đồng Minh, hay là Phản Loạn Quân đây?"
Thở dài một hơi, ánh mắt nữ cường nhân dần trở nên sắc bén.
"Toàn bộ kỵ sĩ nước Pháp, nghe hiệu lệnh, cho ta…"
"Công kích người của Liên Minh!!"
Dứt lời dẫn đầu tiến công, không hề có chút do dự nương tay.

Phụ nữ hạ quyết tâm lên, đôi khi so với đàn ông còn phải hung ác.
Thêm hàng chục kỵ sĩ ngã xuống.

Như nhận được tín hiệu, lục đục lại hơn năm phân bộ liên tiếp phản bội, giơ lên vũ khí về phía đồng bạn mà khi nãy vẫn còn cùng cười cười nói nói.
Chiến tranh, luôn là tàn khốc.

208: Thế giới này, không có Thần!


Phân bộ Liên Minh tại Nhật Bản,

Quan sát hoàng hôn khuất bóng trên sân thượng, khuôn mặt cứng nhắc của vị gia chủ nhà Kurogane thoáng hiện ra lo âu.

Nhi tử và nữ nhi, toàn bộ đều bị cuốn vào chiến tranh. Nhưng làm phụ thân, do thân phận trói buộc, hắn chỉ có thể ở yên tại chỗ chờ đợi tin tức. Quả thật là một loại hành hạ.

"Theo ta ước chừng, chỉ cần sau đêm nay thì mọi thứ sẽ kết thúc."

Sóng vai cùng Itsuki, Bakuga cũng than thở.

"Chỉ hy vọng kết cục không quá tệ rồi. " Bị người ép buộc lên thuyền tặc, thủ tướng đại nhân chỉ có thể hy vọng như thế.

Chiến tranh thế giới, Desperado tham gia liều mạng không biết xuất hiện bao nhiêu, vận mệnh chịu nhiễu loạn, năng lực tiên đoán của hắn đến một góc hình ảnh đều chẳng thể thấy được.

Thêm vào đó,

"Cố ý để cho đám kỵ sĩ tinh anh thoát khỏi. Ngài làm vậy thật sự không sáng suốt. " Giọng nói Itsuki vẫn lạnh lùng.

Đám người của Kurono đi theo hoàng nữ xứ Vermillion trong trạng thái cả nước phong tỏa, tất nhiên là kiệt tác thuộc về vị thủ tướng trước mặt.

"Này cũng chỉ xem như bảo đảm thôi. Hơn nữa… " Khóe miệng khẽ nhếch , Bakuga thoải mái vuốt chòm râu quai nón.

"Nếu chỉ vài tên kỵ sĩ Nhật Bản mà cũng có thể thay đổi kết quả, Hắc, thì chẳng phải chứng minh cho lựa chọn của chúng ta từ đầu… chính là sai lầm hay sao."

Nghe đến đây thì vị gia chủ nhà Kurogane lập tức trầm mặc, xem như chấp nhận.

Bakuga làm vậy là đã công khai chống đối mệnh lệnh. Hành động gây phiền phức của đối phương khẳng định sẽ đắc tội với thủ lĩnh Phản Loạn Quân, không, phải là hội trưởng tương lai thuộc về hiệp hội ma pháp kỵ sĩ mới đúng.

Dù kết quả thế nào, sau thế chiến, kết cục của vị thủ tướng trước mặt chắc chắn không quá tốt.

Vận dụng lực lượng kỵ sĩ Nhật Bản, công khai lên tiếng đe dọa các nước trong khu vực không cho phép tiếp viện Liên Minh lẫn Đồng Minh… hành động cấp tiến như thế khẳng định là cần người có đủ địa vị lĩnh nồi.

"Ha ha, so với chiếc ghế thủ tướng hay chục năm ngồi xổm tại nhà giam, thứ ta quan tâm vẫn luôn là tương lai của quốc gia này a. "

Bakuga thoải mái cười to cho tới khi xuất hiện một giọng nói nghiêm nghị xen vào.

"Tương lai đất nước? Lão già ta thật sự cũng rất muốn biết. "

Cảm giác được ma lực quen thuộc, Bakuga cười khổ, chậm rãi xoay người.

Thân thể Itsuki mất tự chủ căng chặt. Đơn giản bởi vì đứng trước mặt bọn họ bây giờ, chính là nhân vật mà không kỵ sĩ nào tại Nhật Bản dám xem nhẹ.

Chiến thần Toraijirou Nangou.

"Torajirou các hạ, ta cứ nghĩ rằng ngài hẳn sẽ đi tới Vermillion cùng hai tên đệ tử." Itsuki bình tĩnh dò hỏi.

Chiếc gậy gõ vào nền đất, tạo ra từng tiếng vang rõ ràng.

"Vì lão già ta còn có chuyện không minh bạch."

Cảm nhận được tinh thần uy áp sắc bén như đao, lông tơ theo bản năng dựng đứng, Bakuga giơ hai tay đầu hàng.

"Ngài cứ nói."

"Các ngươi rốt cuộc đang đứng về phe nào? Liên Minh, Đồng Minh, hoặc là…"

Cặp mắt vốn híp lại lúc này đã hoàn toàn lộ ra quang mang hóa thành thực chất.

"Phản Loạn Quân!!"

Sống gần trăm tuổi, trải qua bao nhiêu sự kiện lớn nhỏ, tầm mắt của Torajirou Nangou so với Nene hay Kurono nhìn thấy được nhiều thứ hơn.

Khác xa hai tên đệ tử quyết tâm dấn thân vào chiến trường nhằm ngăn cản thế công từ phía Đồng Minh. Hắn càng mong muốn thủ vững quốc gia này, dùng sức mạnh của mình dẹp yên nội loạn nếu cần thiết.

Dưới áp lực từ một vị Desperado, Bakuga vẫn bình tĩnh mà trao đổi ánh mắt với đồng hành.

Chưa tới mấy giây sau, vị thủ tướng này mới khẽ thở dài.

"Đều không phải… "

"Trước giờ, đối tượng mà chúng ta… theo đuổi chỉ có một người mà thôi."

Giọng nói tới đây, đã tràn ngập bất đắc dĩ.

"Ai?"

"Kẻ đã âm thầm khống chế Phản Loạn Quân, thu phục Trung Đông, kế hoạch bốc lên thế chiến III và… dùng vũ lực tuyệt đối hủy diệt Thần Long Tự, diệt sát bạo quân Adam Goetia."

Thủ tướng Tsukikage chậm rãi nói ra hai chữ.

"ALAN VERMILLION!"

Khuôn mặt vị chiến thần tung hoành vô số chiến trường, ngay lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

"Ngươi… đang đùa lão phu?!"



Đúng lúc này,

Anh Quốc,

Trong phạm vi trăm dặm,

Ma lực kích động,

Tiếng hò hét không ngừng, bom đạn nổ tung.

Binh lính nâng súng ống, kỵ sĩ cố sức vung trên tay thanh kiếm chiến đấu vì tín niệm bản thân.

Muốn đạt được hạnh phúc cũng như thực hiện lý tưởng. Vào thời khắc hiện tại cầu nguyện là vô dụng, chỉ tồn tại duy nhất một con đường, là thông qua liều mạng chiến đấu mà thôi.

Bởi vì…

Thế giới này, không có Thần!

Dưới tâm nhãn siêu phàm rà quét, hàng loạt những tin tức xen lẫn cảm xúc chen chúc vào trong đầu, thật sự khiến trái tim Alan thoáng nhảy lên vài nhịp.

"… Quân đội Nga đã chuẩn bị sẵn sàng cho Hoa Kỳ một đòn trí mạng. " Độc thủ kiếm sĩ bình tĩnh báo cáo.

Chiến lược đối phó các nước lớn ở Đồng Minh, Naseem phụ trách khối Trung Đông, còn Phản Loạn Quân chỉ tập trung sắp xếp bạo loạn tại Nga, tất nhiên không phải chỉ để phá rối đơn giản như vậy.

Vô gian đạo.

Tổng thống vừa nhậm chức, nói cho cùng cũng chỉ là con rối của hắn. Quân đội thuộc về cường quốc từng sánh ngang với Mỹ tại kỳ thế chiến trước, đã hoàn toàn bị Phản Loạn Quân nắm trong tay.

Bên Đồng Minh, chắc chắn sẽ rất thích món quà này.

Dời ánh mắt về phía thân ảnh khoác áo choàng sẫm màu vẫn luôn nghiêm túc đứng trước mặt mình, Alan lại im lặng một trận.

"Ha, thầy Wallenstein, đối với việc ta lừa gạt ngươi lâu như vậy, hẳn là…"

"Rất bất mãn đi?" Nét mặt nam tử trẻ tuổi hơi hiện lên nghiền ngẫm.

"Không dám… thủ lĩnh." Wallenstein cung kính cúi đầu. Một chút biểu lộ cũng chưa dám toát ra.

Mạnh được yếu thua, đây vốn là lý niệm của Độc Thủ Kiếm Sĩ, tông đồ kỳ cựu thuộc về Phản Loạn Quân.

Thế nên ai đủ bản lĩnh, kẻ đó sẽ lên cầm quyền, luôn là đơn giản như thế.

Nhưng mà, nếu người này là Alan Vermillion, tên hoàng tử từng hố mình không biết bao nhiêu đợt thì… Trong lòng lăn lộn ra sao, chỉ có riêng bản thân Wallenstein mới biết rõ.

"A a, được rồi. Vất vả cho ngươi. " Thân mật vỗ vỗ tay tên đại thúc vẫn còn khổ bức vì độc thân mãi đến khi khóe miệng đối phương co rút mới ngừng lại.

"Đây… là trách nhiệm của ta… " Wallenstein nỗ lực lắm mới nặn ra tươi cười trước khi cáo từ.

Alan cũng không tính tiếp tục trêu chọc Độc Thủ Kiếm Sĩ, trường hợp đối phương xấu hổ mà tự sát làm sao bây giờ.

Quyết đấu chưa chính thức bắt đầu đã bị giảm quân số, há chẳng phải lãng phí.

"Này này, còn phải chờ bao lâu nữa rồi, Alan !! Ta thật sự chán muốn chết. " Mau chóng gặm hết bọc bánh ngọt, Hồ Hiểu Lỵ uể oải ngáp một cái, xoa xoa cái bụng nhỏ nhắn.

Ăn nhiều không vận động, thiếu nữ có ảo giác dạo này hình như mình… béo lên?

"Ngươi làm ơn nghiêm túc chút đi, bây giờ là chiến tranh, chiến tranh a!" Alan vô lực thở dài.

Trao đổi được một đoạn thời gian, hắn đại khái nắm rõ tính cách của Hồ Hiểu lỵ. Về thường thức đời sống cũng như khá nhiều khía cạnh, vị cô nương dư sức đóng vai tổ mẫu của hắn này… vẫn còn rất ngây thơ.

E rằng chỉ cần vài câu nói, nàng khẳng định sẽ bị lão sói xám nào đó ăn xong lau sạch.

Alan thậm chí vô cùng khẳng định, Hồ Hiểu Lỵ suốt ngày bám theo sau Edelweiss… không phải là để thưởng thức đồ ngọt đi?

"Alan, xem ra chúng ta có khách nhân." Giọng nói thanh lãnh cắt đứt Alan cảm thán.

Và không cần Edelweiss nhắc nhở, nhờ vào tinh thần lực, hắn đã nhận ra nhiều cỗ ma lực quen thuộc ngày càng tới gần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.