“Em sắp bước tới một ngã rẽ khác trên con đường. Suốt ba năm qua, em đã viết cho anh rất nhiều bức thư từ căn phòng tháp nhiều năm tuổi này. Hẳn rằng đây sẽ là bức thư cuối cùng em viết cho anh trong một thời gian rất dài nữa. Bởi vì, sau bức thư này, sẽ không cần phải viết thư nữa. Chỉ còn vài tuần nữa thôi, chúng ta sẽ thuộc về nhau mãi mãi… chúng ta sẽ ở bên nhau. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi… được ở bên nhau… trò chuyện, đi cùng, ăn uống, ước mơ và lên kế hoạch cùng nhau… chia sẻ những thời khắc tuyệt vời nhất của nhau… gây dựng một tổ ấm từ ngôi nhà ước mơ của chúng ta. Nhà của chúng ta! Chẳng phải nghe thật ‘huyền bí và diệu kỳ’ sao, Gilbert? Suốt cả cuộc đời em, em đã xây nên những ngôi nhà ước mơ của mình, và giờ đây một ngôi nhà trong số đó sắp biến thành sự thực. Còn về người mà em thật lòng mong muốn được cùng nhau sẻ chia ngôi nhà ước mơ của mình… chà, em sẽ nói cho anh biết vào bốn giờ năm sau nhé.
“Lúc bắt đầu, ba năm dường như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, Gilbert ạ. Và giờ thì chúng đã qua đi như một chiếc đồng hồ trong đêm. Những năm tháng đó luôn tràn ngập hạnh phúc… chỉ trừ vài tháng đầu tiên với gia tộc Pringle. Sau thời gian đó, cuộc sống dường như chảy trôi hệt một dòng sông vàng dễ chịu. Và mối bất hòa cũ rích của em với gia tộc Pringle dường như chỉ là một giấc mơ. Giờ đây, họ yêu mến em thực lòng… họ đã quên mất họ từng căm ghét em đến thế. Hôm qua, Cora Pringle, một thành viên của đại gia đình bà góa Pringle, đã mang tặng em một bó hoa hồng kèm mẩu giấy quấn quanh cành hoa với lời nhắn, ‘Tặng người giáo viên ngọt ngào nhất trên trần gian’. Tưởng tượng mà xem, từ một Pringle đấy nhé!
“Jen rất đau khổ vì em sắp ra đi. Em sẽ vẫn để tâm theo dõi bước đường sự nghiệp của Jen. Cô bé thật thông minh và có phần khó đoán. Nhưng có thể chắc chắn một điều… cô bé sẽ không chấp nhận một sự tồn tại tầm thường. Không phải vô cớ mà cô bé trông giống Becky Sharp đến vậy.
“Lewis Allen sẽ tới McGill, Sophy Sinclair sẽ tới Queen. Cô bé định sẽ dạy học ở đó cho tới khi dành dụm đủ tiền để tới trường kịch nghệ ở Kingsport. Myra Pringle sẽ ‘đặt chân vào xã hội’ mùa thu này. Cô bé xinh đẹp đến độ nếu lỡ trên phố cô bé gặp dạng phân từ quá khứ hoàn thành mà không biết nó thì cũng chẳng có vấn đề gì hết.
“Và cũng không còn người hàng xóm bé bỏng phía bên kia cánh cổng giăng giăng dàn dây leo nữa. Bé Elizabeth đã vĩnh viễn rời khỏi căn nhà quanh năm không có ánh mặt trời ấy rồi… để đặt chân vào Ngày Mai của cô bé. Nếu còn ở lại Summerside thì chắc em sẽ nhớ cô bé đến chết mất. Nhưng em mừng vì chuyện đã diễn ra như thế này. Ông Pierce Grayson đã mang cô bé đi cùng. Ông ấy không trở lại Paris nữa mà sẽ sống ở Boston. Elizabeth khóc lên khóc xuống vì hai cô cháu phải rời xa nhau, nhưng cô bé rất hạnh phúc khi được ở bên cha mình, vậy nên em tin chắc rồi chẳng mấy chốc nước mắt của cô bé sẽ khô thôi. Bà Campbell và bà giúp việc rất ấm ức trước toàn bộ câu chuyện này và trút hết mọi tội lỗi lên đầu em… mà em thì rất vui vẻ chấp nhận và chẳng thấy ăn năn hối lỗi gì hết.
“ ‘Nó đã có một mái nhà tử tế ở đây rồi,’ bà Campbell nói giọng nghiêm nghị.
“ ‘Một chỗ chưa bao giờ dành cho cô bé lấy một lời nói yêu thương,’ em nghĩ thế nhưng không nói thành lời.
“ ‘Em nghĩ từ bây giờ lúc nào em cũng sẽ là Betty, cô Shirley yêu dấu ạ,’ là những lời nói sau cùng của Elizabeth. ‘Chỉ trừ khi,’ cô bé nói với lại, ‘em nhớ cô da diết, lúc đó thì em sẽ là Lizzie.’
“ ‘Đừng bao giờ làm Lizzie nghe chưa, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa,’ em nói.
“Hai cô cháu cứ gửi mãi cho nhau những nụ hôn gió, tới tận khi trong tầm mắt đã khuất bóng nhau, và em leo lên trên phòng tháp, nước mắt giàn giụa. Cô bé đó mới đáng yêu làm sao chứ, cô bé tóc vàng nhỏ nhắn yêu dấu đó. Trong mắt em, dường như cô bé luôn luôn giống như một cây đàn hạc gió nhỏ, quá nhạy cảm với từng hơi thở cảm xúc mỏng manh nhất, đến độ thổi bay cô bé đi. Việc trở thành bạn với cô bé đúng là một cuộc phiêu lưu. Em hy vọng ông Pierce Grayson nhận thức được ông có một cô con gái như thế nào… mà em cho là ông ấy nhận ra rồi. Ông ấy có vẻ rất cảm kích và ăn năn.
“ ‘Tôi đã không nhận ra nó không còn là một đứa trẻ nữa,’ ông ấy nói, ‘cũng như thế giới của nó thiếu thốn tình yêu thương đến mức nào. Cảm ơn cô hàng ngàn lần vì tất cả những gì cô đã làm cho con bé.’
“Em đã đóng khung tấm bản đồ mảnh đất thần tiên của hai cô cháu và tặng nó cho bé Elizabeth làm món quà kỷ niệm lúc chia ly.
“Em rất tiếc vì phải rời Bạch Dương Lộng Gió. Tất nhiên, thực lòng mà nói em hơi mệt mỏi vì phải sống trong một cái thân cây rồi, nhưng em yêu nơi này… yêu những buổi sáng mát mẻ bên khung cửa sổ… yêu cái giường đêm đêm em phải leo lên ngủ… yêu cái gối êm ái như chiếc bánh rán màu xanh… yêu hết thảy những cơn gió thổi. Em chỉ e rằng em sẽ chẳng bao giờ còn thân thiết được với những cơn gió như hồi còn ở đây. Và liệu có khi nào em lại có một căn phòng trông ra được cả cảnh mặt trời lặn lẫn mặt trời mọc.
“Em đã xong xuôi mọi việc ở Bạch Dương Lộng Gió cũng như khép lại mọi tháng năm kết nối cùng nó. Và em vẫn giữ lời hứa của mình. Em chưa bao giờ tiết lộ góc bí mật của dì Chatty cho dì Kate hay vạch trần cho người này về bí mật sữa bơ của người kia.
“Em nghĩ rằng tất cả bọn họ đều rất tiếc khi chứng kiến em ra đi… và em lấy làm mừng vì chuyện đó. Sẽ khủng khiếp xiết bao nếu phải nghĩ rằng người ta vui mừng vì em đang rời đi… rằng người ta sẽ chẳng hề nhớ nhung gì khi em đã đi rồi. Suốt một tuần nay chị Rebecca Dew đã chế biến hết mọi món ăn yêu thích của em… thậm chí chị ấy còn hai lần cống hiến cả mười quả trứng để làm bánh thiên thần… lại còn dùng cả bộ đồ sứ ‘công ty’ nữa chứ. Và cứ mỗi lần em nhắc đến chuyện ra đi là đôi mắt nâu dịu dàng của dì Chatty lại ngân ngấn lệ. Đến cả Xám Tro dường như cũng nhìn em đầy trách móc mỗi khi ngồi xuống cạnh em.
“Tuần vừa rồi em nhận được một bức thư dài từ Katherine. Cô ấy rất có tài viết thư. Cô ấy được nhận làm thư ký riêng cho một ngài nghị sĩ thường xuyên rong ruổi khắp thế giới. Cái cụm ‘thường xuyên rong ruổi khắp thế giới’ mới quyến rũ đến nhường nào chứ! Người ta nói, ‘Đi Ai Cập thôi nào’ cứ như người khác nói ‘Đi Charlottetown thôi nào’ vậy… và thế là đi! Cuộc sống đó phù hợp với Katherine lắm.
“Cô ấy cứ khăng khăng cho rằng chính em là nguyên nhân khiến quan điểm và triển vọng cuộc đời cô ấy thay đổi. ‘Giá như tôi có thể nói cho cô biết cô đã mang đến những gì cho cuộc đời tôi,’ cô ấy viết. Có lẽ em đã góp một phần công sức. Và ban đầu chẳng dễ dàng chút nào. Cô ấy hiếm khi nói bất cứ chuyện gì mà lại không kèm theo sự châm chọc, và hễ em đưa ra bất kỳ gợi ý nào liên quan đến công việc giảng dạy ở trường là cô ấy lại lắng nghe với cái điệu bộ đáng ghét của một người đang cố chiều lòng một kẻ tâm thần. Nhưng chẳng hiểu sao, em đã quên hết rồi. Đó chỉ là cái thái độ sinh ra từ nỗi cay đắng trước cuộc đời mà cô ấy bí mật mang trong lòng thôi.
“Ai ai cũng mời em đến ăn tối… thậm chí cả Pauline Gibson. Bà cụ Gibson mới chết vài tháng trước, vậy nên Pauline mới dám làm thế. Và em đã đến Dinh thự Tomgallon một lần nữa để ăn tối cùng bà Minerva Tomgallon và lại có thêm một buổi nói chuyện một chiều nữa. Nhưng em đã có một khoảng thời gian vui vẻ, thưởng thức bữa ăn ngon lành được bà Minerva mời, còn bà ấy lại háo hức thổ lộ thêm vài bi kịch nữa. Bà ấy không hề che giấu cái thực tế rằng bà ấy rất lấy làm thương hại cho bất cứ ai không thuộc về dòng họ Tomgallon, nhưng bà ấy vẫn khen ngợi em một chút và tặng em một bộ nhẫn đáng yêu gắn ngọc aquamarine… một sự hòa trộn dưới ánh trăng của màu xanh dương và xanh lục… vốn là món quà cha bà tặng bà nhân dịp sinh nhật thứ mười tám… ‘hồi ta còn trẻ trung xinh đẹp, bạn thân mến… khá xinh đẹp. Giờ thì hẳn ta có thể nói thế được.’ Em rất mừng vì nó thuộc về bà Minerva chứ ko phải của vợ bác Alexander. Em tin chắc nhỡ mà thế thật thì em sẽ chẳng đời nào đeo nó đâu. Những món trang sức màu đại dương luôn ẩn chứa một sức quyến rũ huyền bí nào đó.
“Dinh thự Tomgallon chắc chắn rất tráng lệ, nhất là bây giờ toàn bộ đất đai đã phủ đầy lá hoa. Nhưng em sẽ không đánh đồng ngôi nhà mơ ước vẫn chưa tìm thấy được của em với Dinh thự Tomgallon và mảnh đất quăng đầy các bóng ma vào đâu.
“Tuy nhiên bóng ma cũng có thể là một thứ hay ho, quý phái để quanh quẩn cạnh ta. Điều duy nhất em có thể phàn nàn về đường Ma là chẳng có ma với quỷ gì hết.
“Tối hôm qua, em đã lang thang lần cuối ở nghĩa địa cũ… đi dạo khắp một vòng, trong lòng thầm hỏi không biết thỉnh thoảng Herbert Pringle có khùng khục cười một mình trong mộ hay không. Và tối nay, em đang tạm biệt Vua Bão già cùng hoàng hôn trên đỉnh đồi, và cả thung lũng nhỏ lộng gió tràn ngập ánh chiều chạng vạng của em nữa.
“Em hơi mệt mỏi sau một tháng bận rộn với những kỳ thi, những cuộc tạm biệt và những ‘chuyện cuối cùng’. Một tuần nữa, khi đã quay trở lại Chái Nhà Xanh, em sẽ lười biếng… hoàn toàn không làm gì hết mà chỉ chạy rông giữa đất trời mùa hè tươi đẹp mướt xanh. Em sẽ mơ màng bên suối Bong Bóng Thần Rừng dưới ánh mặt trời chạng vạng, em sẽ bập bềnh trên hồ Lấp Lánh trong chiếc xuồng được ánh trăng đúc hình vẽ dạng… hay là trong chiếc thuyền đáy bằng của ông Barry cũng được, nếu chưa đến mùa xuồng ánh trăng. Em sẽ hái hoa sao và hoa chương tháng Sáu trong rừng Ma Ám. Em sẽ tìm những vạt dâu dại trong đồng cỏ trên đồi nhà ông Harrison. Em sẽ gia nhập vũ hội đom đóm trên đường Tình Nhân và ghé thăm khu vườn lâu năm đã chìm vào quên lãng của Hester Gray… và ngồi ngoài trời, trên ngưỡng cửa hậu dưới ánh sao, lắng nghe tiếng biển mơ màng gọi trong giấc ngủ say.
“Và rồi, khi tuần kết thúc, anh sẽ ở nhà… và em chẳng muốn bất kỳ điều gì khác.”
Ngày hôm sau, khi đến lúc Anne phải chào tạm biệt các cư dân của Bạch Dương Lộng Gió, Rebecca Dew không xuất hiện. Thay vào đó, dì Kate nghiêm nghị trao cho Anne một bức thư.
“Cô Shirley thân mến,” Rebecca Dew viết. “Tôi viết thư này để nói lời tạm biệt, vì tôi không tin mình có thể nói được bằng lời. Suốt ba năm nay cô đã trú ngụ dưới mái nhà chúng tôi. Là người may mắn lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ và có một sở thích tự nhiên đối với những niềm hân hoan thuở thanh xuân, cô không bao giờ giao phó bản thân cho những niềm vui hão huyền của đám đông phù phiếm và thất thường. Lúc nào cũng vậy, bằng sự tinh tế tột cùng, cô luôn tự chủ và luôn biết cách hướng dẫn tất cả mọi người, nhất là người đang viết những dòng chữ này. Cô luôn là người quan tâm chu đáo nhất tới cảm xúc của tôi và nghĩ đến chuyện cô ra đi, tôi cảm thấy lòng nặng trĩu. Nhưng chúng ta không được bực bội vì quyết định mà Chúa trời đã đưa ra. (Samuel Quyển 1, 29:18).
“Hết thảy những người dân Summerside từng có vinh dự quen biết cô sẽ than khóc tiễn cô, và lòng kính trọng của một trái tim khiêm nhường mà chung thủy sẽ mãi mãi thuộc về cô, và tôi sẽ mãi mãi nguyện cầu cho cô sống vui vẻ và sung túc trong thế giới này, cũng như sẽ mãi mãi được hạnh phúc với tương lai sắp tới.
“Có điều gì đó mách bảo tôi rằng cô sẽ không còn là ‘Cô Shirley’ lâu nữa mà cô sẽ nối kết trong một mối hòa hợp tâm hồn với sự lựa chọn của trái tim cô, một người mà, theo những gì tôi nghe được, là một chàng thanh niên rất đặc biệt. Người viết thư này, vốn chẳng được sở hữu mấy nét quyến rũ riêng và đã bắt đầu cảm nhận được tuổi tác của mình (tuy nhiên tôi vẫn còn khỏe trong nhiều năm nữa đấy), chưa từng cho phép bản thân ấp ủ bất kỳ khát vọng hôn nhân nào. Nhưng cô ấy không khước từ trao cho bản thân niềm vui thích được quan tâm tới lễ cưới của bạn bè và liệu tôi có thể bộc lộ niềm mong ước nhiệt thành rằng cuộc sống sau khi kết hôn của cô sẽ tràn ngập niềm hạnh phúc vững bền vô tận? (Chỉ có điều đừng trông đợi quá nhiều ở đàn ông nhé.)
“Lòng quý trọng và, có thể nói vậy, tình cảm yêu thương của tôi dành cho cô sẽ không bao giờ phai nhạt, và những khi không có gì tốt hơn để làm thì mong cô hãy nhớ rằng vẫn có một người là
“Bề tôi tận tụy của cô,
“REBECCA DEW.
“Tái bút: Cầu Chúa phù hộ cô.”
Khi gấp lá thư lại, đôi mắt Anne đã nhòa lệ. Mặc dù có một nỗi nghi ngờ mãnh liệt rằng lời lẽ trong thư của Rebecca Dew chủ yếu được cóp nhặt từ cuốn ‘Sách về cách cư xử và phép xã giao’ của chị, nhưng điều đó vẫn không làm tình cảm trong bức thư giảm bớt sự chân thành, và chắc chắn dòng tái bút đã xuất phát từ chính trái tim trìu mến của Rebecca Dew.
“Xin hãy nhắn với Rebecca Dew rằng cháu sẽ không bao giờ quên chị ấy và mùa hè nào cháu cũng sẽ quay lại đây thăm mọi người.”
“Trong trái tim chúng ta luôn cất giữ những kỷ niệm về cháu mà không gì có thể xóa nhòa được,” dì Chatty nức nở.
“Không gì hết,” dì Kate quả quyết.
Nhưng khi Anne đang ngồi trên xe ngựa rời khỏi Bạch Dương Lộng Gió, cô đã nhận được lời nhắn nhủ cuối cùng từ nó dưới hình dạng một chiếc khăn tắm to màu trắng đang phất phơ điên cuồng từ cửa sổ phòng tháp. Chị Rebecca Dew đang vẫy nó.