[Ansatsu Kyousitsu] Thiên Thê Truy Đuổi

Chương 22: THÊM MỘT KỲ DỊ CỖ MÁY



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần chạm mặt này, Chie lại phát hiện thêm một vài điều kỳ quái. Sau khi nói lời tạm biệt ở Kyoto, cô cùng Washi đang trên đường trở về tổ chức. Trên xe yên ắng, hai người ngồi cùng lại chẳng có ý gì gọi là muốn giao tiếp hoặc quan tâm đối phương. Bất quá, cậu lên tiếng trước:

- Đột nhiên sao lại muốn thân thiết với cô gái đó rồi ?

Chie mím môi rồi lại giơ lên nụ cười: - Cậu thấy vậy? Phải phải, chính là như vậy. Simizu Akaori có tố chất một sát thủ. Nếu cô ấy vào tổ chức, vào phân nhóm chúng ta. Không phải rất tốt sao?_ ( Nó tập luyện sml trong 15 năm mà nhận lại được câu "có tố chất" thôi á ? Quá đáng lắm nha :( )

Washi ngẫm một chút, không sai. Nếu có thêm một người mạnh, nhất định tổ chức sẽ thêm trọng dụng bọn họ, một việc tốt. Nhưng mà cậu ta còn cảm nhận được, Chie-san vẫn còn giấu cậu ta chuyện gì đó. Thay vì đoán mò, hỏi thẳng không phải tốt sao ? 

- Cậu, còn suy tính cái gì trong đầu thì nói một thể đi?

Chie nhướng mày, trong lòng có chút chột dạ. Sự thực cái lý do trước chỉ là vô tình nghĩ ra. Thực sự, cô cảm nhận được Simizu Akaori kia còn rất nhiều bí ẩn, cả cái lớp học của cô ta cũng vậy. Và cả ông thầy cũng vậy ! Rõ hồi bữa thẩy ổng màu vàng cơ mà !

- Rõ phiền! Tập trung lái xe đi!

---





Ở căn hộ của Akaori, hai người đang ngồi ở phòng ăn và ăn bữa sáng cùng bánh mì và sữa.

- Cậu xin nghỉ để đi khám bệnh? Cậu bị bệnh?

- Không biết. Ăn nhanh rồi đi học đi.

Cô buông đũa, bưng phần dĩa đã sạch thức ăn của mình bỏ vào bồn rửa. Akaori lau sạch tay rồi mang đến đặt bên cạnh cậu ta một hộp bento được gói cẩn thận.Mặc dù việc nhà là Nicky làm nhưng bếp núc vẫn là cô lo liệu. Việc chuẩn bị bữa trưa thế này vẫn thường xuyên. (Bảo mẫu!) 

Cậu ta cầm lấy hộp bento rồi vác cặp đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại lúc này chỉ còn Akaori đứng trước cánh cửa. Cô đưa mắt sang bức hình được treo trên tủ giày, ngay bên trên bình hoa một tí, rồi nghiêng đầu. Bức ảnh chụp chính diện, cặp nam nữ tử mặc đồ học sinh, chỉ là một cái nhếch môi nhẹ, nhìn không ra là biểu cảm kiểu gì. Nếu là bình thường nhìn vào chỉ có thể nói là: rất hợp đôi.

Nhưng mà, nghĩ nhiều quá làm gì. Chỉ là một bức ảnh treo tường thôi mà, anh em trong nhà mà lại chẳng có bức ảnh này chụp chung không phải là quá kỳ lạ rồi sao?...

Bỏ đi, bỏ đi...

Kết thúc chuyến đi chính là trở lại những ngày đi học quen thuộc trên đường núi gồ ghề. Đường mòn thấp thoáng bóng người, những thân ảnh nhỏ. Nicky, Nagisa, Okajma và cả Sugino cùng đi thành một nhóm nhỏ. Okajma loay hoay tìm kiếm, không thấy "thứ" mình cần tìm liền quay sang hỏi: - Nicky, Akaori-san không đi học sao?

Cậu gật đầu, vẫn khuôn mặt lười biếng: - Đi khám bệnh rồi.

Nagisa thì đã hỏi trước đó nên đã biết, phụ họa thêm để cậu bạn của mình hiểu ra câu chuyện: - Hôm bữa đi chơi còn thấy cậu ấy rất khỏe, đột nhiên lại bệnh, sức đề kháng kém lắm sao?

Nicky bĩu môi không đáp. Kiếp trước, lúc nhỏ ở cùng một tổ chức, cùng một khuôn viên, chả bao giờ thấy cô đến bệnh xá, sau này chuyển ra thì chẳng biết thế nào. Nếu cô không bảo là đi khám bệnh thì chắc Nicky đã coi cô thành người máy mất rồi. Người máy thường chẳng bệnh tật, chỉ có hư là bỏ thôi.

Sugino chợt nhớ ra cái gì đó rồi chuyển nhanh đề tài: - À phải rồi, hôm qua Karasuma-sensei có gửi gì đó cho chúng ta phải không?

Nagisa gật đầu một cái rồi lục ra cái điện thoại. Mở tin nhắn mà Karasuma đã gửi đêm hôm qua. Nội dung tin nhắn: "Ngày mai lớp chúng ta sẽ có một thành viên mới, trông hơi lạ một chút nhưng hy vọng các em sẽ chào đón."

Sugino, Nagisa và Okajma cùng nhau suy đoán diễn biến. Có thể đó là một sát thủ chuyên nghiệp, nhưng không thể bằng tuổi Bitch-sensei. Okajma tính tò mò nên đã hỏi thăm về người này, kết quả nhận được một bức ảnh một nữ sinh xinh xắn.

Megu và Hinano đi sau thấy đám con trai đi trước đột nhiên lại trở nên hưng phấn nhảy nhót đủ các kiểu thì chảy vài vạch hắc tuyến ở trán.

Cả ba cùng hào hứng mà chạy vào lớp. Bọn họ nghĩ có thể bạn mới đã đến rồi, có thể đang ngồi ở đâu đó trong phòng học.

Nhưng vừa mở cửa thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một cái hộp sắt đen thui lui dưới góc lớp. Trên màn hình đột ngột phát lên hình ảnh một cô gái. Ba người lập tức đơ mặt, trong đầu bắt đầu hiểu rõ chuyện gì sắp diễn ra.

Karasuma tận tình giới thiệu mặc dù trên mặt vẫn còn sự khó tin đóng chiếm. Koro-sensei thì cố gắng nín cười khi nhìn tới bộ dáng của "Anh bạn đồng nghiệp". Vì đối với "Pháo binh tự động", ở hình thái hiện tại cũng có thể coi là một học sinh toàn diện, nên việc sử dụng bạo lực là bị ngăn cấm Các thành viên trong lớp chỉ biết cười trừ, một vài câu làm quen sau đó liền tiến vào giờ học.

Trong tiết, khi ông bạch tuột đang giảng bào trên bẳng, phía dưới nổi lên một vài âm thanh. Một vài thành viên đang bàn luận về cách thức tấn công của "cỗ máy" này. Đột ngột, từ phía sau. Nó xuất hiện thêm cả chục khẩu súng. Cả lớp hốt hoảng, một tràng đạn BBs lấp tức như vũ bão càn quét tiến thẳng tới chôc Koro trên bảng. Một viên bay tới trước mắt, ổng dùng viên phấn hất một cái nhẹ viên đạn liền bay đi, sau đó là một tràn BBs xông thẳng tới nhưng vẫn không xi nhê TM gì với ông bach tuột 20 match.

- 4 súng ngắn và 2 súng máy. Ôi dào, học sinh của thầy vẫn làm suốt đấy mà.

- Nhưng mà sử dụng súng trong giờ học là cấm kì đó nha!

Ổng vừa nói vừa né những đường đạn như đang lướt gió. Sau đó "cô ta" thu súng, lập tức thu nhận những lời "khuyên" của Koro vào bộ nhớ và bắt đầu quá trình sàng lọc. Một lần nữa súng ống lại được xuất ra. Koro-sensei vẫn dương dương tự đắc mà né tránh những đường đạn quen thuộc.Sau đó một viên đạn được bắn tới, nó nhắm tới chính là giữa cái đầu vàng! 

Ổng dùng viên phấn trên xúc tu, một phát làm văng viên BBs sang chỗ khác. Một viên mất đi lại thêm một viên xuất hiện, bắn thẳng vào và làm mất một ngón trên cả xúc tu của ổng, viên phấn cũng vì vậy mà văng đi. Cả lớp cùng hốt hoảng, Koro mặt đơ cũng chẳng kém. Trên trán cũng lấm tấm mồ hôi nhìn vào chỗ bị đứt lìa. 

Lần tấn công thứ hai "cô ta" đã lợi dụng điểm mù mà bắn thêm một viên đạn khác. Trên súng máy xuất hiện thêm một nòng súng nhỏ. Nó tự nhủ, nghiên cứu tất cả, phân tích chặt chẽ hết mức để mục tiêu hoàn toàn bị triệt đường sống.

- Cứ như vậy, trước tốt nghiệp, khả năng hạ mục tiêu sẽ tăng lên 90%.

...

Bên trong bệnh viện, trên dãy ghế trước phòng chờ kết quả, Akaori nhàn nhã ngồi bấm điện thoại. Tự cô cảm nhận được bản thân không có dấu hiệu bệnh tật, nhưng vẫn có vài biểu hiện khiến cô cảm thấy quái lạ. Từ khi đến thế giới này mới bắt đầu biểu hiện. Bản thân cô vẫn kỹ lưỡng, liền đi kiểm tra một chút.

- Simizu Akaori-san, phiếu kết quả của em đây. Em hoàn toàn khỏe mạnh nhé!

Akaori nhìn nữ y tá trước mặt liền nở nụ cười nhận lấy tờ phiếu. Tay phải đưa lên vừa chạm lập tức run lên làm rơi tập kết quả xuống đất. Cô giương mí mắt nhìn xuống rồi lại cuối xuống nhặt lên phủi phủi: - Cảm ơn chị.

Nói một lời với nữ y tá rồi quay đi. Một tích tắc, khuôn mặt liền chuyển đen. Cô đưa ngón trỏ tay phải đang co lại lên miệng rồi lại dùng răng cắn ngấu nghiến. Cái cảm giác đau buốt đó đột nhiên xông tới khiến ngón tay chỏ của cô dường như tê liệt. TM, rốt cuộc là bị cái khỉ gì vậy ! ?

...

ái ai, sangs cái là đi ăn tết :))






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.