Antoine Trên Mây

Chương 36



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tô Văn Trạm là người đi chung với Trịnh Phái Dương.”

“Tô Văn Trạm là người đi chung với Lộ Tư Tề.”

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dụ và Mạnh Tiêu Trình đồng thời nhận được tin nhắn của người kia.

Lâm Dụ:  Hôm qua cậu chạy đi đâu vậy!?

Mạnh Tiêu Trình: 

Khoảnh khắc Trịnh Phái Dương phát hiện Lâm Dụ vào tối hôm qua, Mạnh Tiêu Trình sải chân chạy như bay, vượt qua sự ngăn trở của bảo vệ, vọt thẳng vào trong sảnh khách sạn, đúng lúc gặp được Lộ Tư Tề và Tô Văn Trạm bước ra từ thang máy.

Mạnh Tiêu Trình chẳng buồn phanh lại, cứ thế đâm sầm vào, may mà được người ôm lấy.

Tuy cậu ta đeo khẩu trang nên Tô Văn Trạm không nhận ra nhưng cậu ta thì biết Tô Văn Trạm, thế là Mạnh Tiêu Trình hoảng hốt kéo cao khẩu trang, trốn sau lưng Lộ Tư Tề.

Tô Văn Trạm nhìn dáng vẻ bảo bọc của Lộ Tư Tề, cố ý trêu đùa: “Hửm? Đây là người quen của đạo diễn Lộ sao?”

Lô Tư Tề ôm lấy eo Mạnh Tiêu Trình dễ như trở bàn tay, mặt chẳng mảy may thay đổi: “Ngại quá, đây là cậu bạn nhỏ nhà tôi.”

Chờ Tô Văn Trạm bước vội ra cửa, Lộ Tư Tề mới xoay sang, chăm chú nhìn đôi mắt to lộ bên ngoài khẩu trang của Mạnh Tiêu Trình: “Trễ vậy rồi em chạy đến đây một mình làm gì? Chẳng phải anh đã bảo mình bận việc à?”

Tuy giọng điệu hung dữ nhưng nét mặt căng thẳng của Lộ Tư Tề trông rõ dịu hơn.

“Tính đến cãi nhau với anh.” Mạnh Tiêu Trình kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt cười đến là ngọt ngào, “Nhưng mà giờ em hết bực rồi! Em vui muốn chết luôn!!!”

Cậu bạn nhỏ nhà anh ấy, mình là cậu bạn nhỏ nhà Lộ Tư Tề.

Cậu bạn nhỏ Mạnh Tiêu Trình cười lộ hai lúm đồng tiền, ôm lấy cánh tay Lộ Tư Tề, áp người, hôn cái chóc.

Cách một lớp khẩu trang vẫn cảm nhận được độ ấm trên môi lướt qua miệng, ngứa ngứa mềm mềm. Vẻ mặt Lộ Tư Tề đổi xoành xoạch, thốt một câu “Về nhà” rồi túm lấy tay Mạnh Tiêu Trình đi ra cửa, vừa được đôi ba bước lại quành về.

Mạnh Tiêu Trình bị dắt đến cửa thang máy: “Làm gì vậy, em tưởng mình về nhà?”

Lộ Tư Tề ấn tầng cao nhất: “Không về, giải quyết em đã.”

So với không khí trời xuân ùa ra chẳng thể che đậy trong từng câu chữ của Mạnh Tiêu Trình, Lâm Dụ bên đây hãy còn lay lắt trong tiết đông, sương đọng giá rét trên mặt lá.

Mạnh Tiêu Trình không hiểu: “Sao Tô Văn Trạm lại quen Trịnh Phái Dương nhà anh thế? Vậy rốt cuộc hôm qua ai đi chung với ai?”

“… Cả ba bọn họ đi chung với nhau.”

Theo những gì Trịnh Phái Dương, à không, Tô Văn Trạm giải thích thì công ty anh ta đang nắm giữ bản quyền phát hành phim điện ảnh của một IP lớn về khoa học viễn tưởng. Lộ Tư Tề cũng rất hứng thú. Nhưng thách thức của việc chuyển thể tiểu thuyết khoa học viễn tưởng không hề nhỏ, thế nên kịch bản mãi chưa được hoàn thành. Phía hãng phim dự tính sẽ mời một chuyên gia về lĩnh vực thiên văn đến cùng bàn bạc cách cải biên kịch bản. Nhưng mấy chuyên gia thì lại sở hữu cái nhìn nghệ thuật quá khác biệt, đủ thứ lý do khiến kế hoạch một lần nữa rơi vào ngõ cụt. Cho đến khi《Tín Hiệu Toàn Cầu 》phát sóng cách đây vài ngày, Tô Văn Trạm mới liên lạc lại với giáo sư trẻ Trịnh Phái Dương.

IP (Intellectual Property): là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm.

Ba người gặp nhau lần đầu vào cuộc họp tối hôm qua.

“Tự dưng lòi đâu ra Tô Văn Trạm thế? Anh ta làm mảng điện ảnh sao lại quen với Trịnh Phái Dương?”

Lâm Dụ buồn bã cụp đuôi: “Vì anh ta là đàn anh của Trịnh Phái Dương. Tô Văn Trạm cũng tốt nghiệp đại học Ngô.”

Mạnh Tiêu Trình à một tiếng: “Thế thì khá tốt mà, mọi người đều quen biết nhau, sao mặt anh nhăn như khỉ ăn ớt vậy.”

“Trịnh Phái Dương kể với anh, từ khi cậu ấy nhập học đến khi Tô Văn Trạm tốt nghiệp, ròng rã bốn năm, Tô Văn Trạm theo đuổi cậu ấy suốt bốn năm đó.”

Trong phòng không bật máy sưởi, Lâm Dụ không khỏi run rẩy. Thật ra đây không phải những gì Trịnh Phái Dương nói mà là kết luận anh đúc kết được.

Ai bảo trực giác đàn ông khi yêu chuẩn thế làm chi.

Ngày hôm qua lúc hai người phơi quần áo cùng nhau, Lâm Dụ tựa vào sào đồ, hỏi cậu: “Lâm Lâm ơi, cái anh lớp trên kia của em ấy, có khi nào thích em không?”

Trịnh Phái Dương thế mà nghiêm túc ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời: “Chắc vậy đấy, em cũng không biết nữa.”

“…” Lâm Dụ vứt luôn móc áo đang cầm, “Sao lại không biết! Mấy chuyện này sao em lại không biết chứ!”

“Vì em đâu có để ý, theo em nhớ thì… Tuy ảnh giúp đỡ em rất nhiều suốt những năm học trong trường, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt. Nếu có thì hẳn chỉ có hôm tốt nghiệp, ảnh uống say rồi nói vài lời khiến em liên tưởng đến mấy dấu hiệu vặt vãnh trước kia. Nhưng suy cho cùng chỉ là vài câu bậy bạ nói ra lúc say xỉn thôi. Em không để ý, anh cũng đừng để tâm. Sau khi rời trường em với ảnh không hề liên lạc nhau.”

Lâm Dụ lặng lẽ lau nước mắt trong lòng, được thôi, anh không thèm để ý.

Năm giây sau.

“Không được, anh nhịn không nổi. Anh ta có biết em có một người bạn trai, hơn nữa còn rất bảnh không!”

Trịnh Phái Dương với lấy thanh phơi quần áo Lâm Dụ đang cầm, nói: “Ừ, ảnh biết rồi, em có bạn trai bảnh nhất thế giới.”

“Thế hôm qua đi bắt gian thật hả. Làm sao bây giờ, sau này hai người họ còn làm việc chung với nhau nữa, ai mà an tâm được!” Mạnh Tiêu Trình nghĩ ngợi một lúc rồi nhiệt tình đề xuất, “Hay để em bắt Lộ Tư Tề nằm vùng giúp anh nhé!”

“… Thôi không cần, góc tường nhà anh xây bằng sắt, đến máy cày cũng đào không nổi đâu.”

Mỗi bốn năm thôi mà, Lâm Dụ nghĩ thầm, còn chẳng bằng số năm lẻ mình và Trịnh Lâm Lâm trải qua cùng nhau, vốn chẳng đáng để tâm.

Lúc trước Cố Ninh bảo sẽ tìm cho anh một công việc lăn lộn ngoài trời, thế mà tìm được thật.

Đội ngũ ban đầu của tổ tiết mục《Tín Hiệu Toàn Cầu 》đã lên kế hoạch cho một chương trình thực tế hoàn toàn mới theo hướng phiêu lưu hồi hộp, hình thức sinh tồn nhiều đối thủ, kết hợp với suy luận, vượt ải phòng bí mật và nhiều yếu tố khác, nói chung họ nhét tất tần tật những gì đáp ứng được thị hiếu khán giả, quyết tâm đưa chương trình dẫn đầu xu hướng, đặt một cái tên đầy tính kế thừa: 《 Tín Hiệu Tận Thế 》.

Thân là giám khảo chương trình trước, dạo này phất lên nổi tiếng, biến thành khách quen của hot search trên Weibo, Lâm Dụ là người đầu tiên được mời tham dự với tư cách khách thường trực của show.

Thế là anh đụng phải oan gia ngõ hẹp, người đó giờ Lâm Dụ không tài nào gặp được, trước cửa đài truyền hình.

Nơi chỗ ngồi cạnh cửa sổ trên tầng một của quán cà phê, Tô Văn Trạm vươn tay từ chối khay đường cậu phục vụ mang đến, hỏi người trước mặt: “Lâm Dụ, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?”

Lâm Dụ chẳng mấy thân thiện: “Tôi với ngài Tô vốn không quen biết, nói chuyện gì bây giờ?”

Tô Văn Trạm đan các ngón tay vào nhau, đôi mắt tường tận đánh giá Lâm Dụ: “Không bằng chúng ta tâm sự về Trịnh Phái Dương?”

Người đối diện đi thẳng vào vấn đề, Lâm Dụ gắng gượng chống đỡ: “Tâm sự chuyện gì?”

Chuyện tình cảm của anh đơn giản sạch sẽ quá nên chưa bao giờ có cơ hội lên võ đài đánh nhau với tình địch, đây là lần đầu tiên. Trông bên ngoài trang bị đầy đủ thế thôi chứ lòng Lâm Dụ hỗn loạn lắm.

Tô Văn Trạm nói: “Tôi không ngờ mấy tin trên Weibo đều là thật đấy.”

“Không hẳn đều là thật, một phần thôi” — ít nhất vị trí Khoai Tây bị sai rồi, anh phải nhấn mạnh điểm này cho rõ mới được.

Tô Văn Trạm lắc đầu: “Tiếc quá, tôi vốn thấy mình còn cơ hội theo đuổi Trịnh Phái Dương.”

Câu nói của anh ta khiến người phải kinh ngạc, Lâm Dụ phản ứng một hồi rồi mới trả lời: “Không có gì đáng tiếc hết. Anh chưa bao giờ có cơ hội, sau này cũng sẽ không.”

“Vậy sao.” Lời này khiến Tô Văn Trạm bật cười, “Đạo diễn Lộ vừa bắt đầu thảo luận chi tiết cho kịch bản, anh ấy cần Trịnh Phái Dương giúp đỡ trên nhiều phương diện, sau này có lẽ chúng tôi sẽ gặp nhau nhiều hơn, mong cậu đừng để ý.”

“Đương nhiên rồi, công việc thôi mà.” Lâm Dụ nhấp một hớp cà phê, xí xí xí.

Tô Văn Trạm đứng lên, cúi đầu nhìn anh từ trên cao: “Lâm Dụ, có lẽ chúng ta thành bạn được đấy. Tuy tôi và cậu không phải một loại người, nhưng lại thích cùng…”

Lâm Dụ bỗng ngẩng lên, cắt lời anh ta: “Anh có biết cậu ấy không chịu nổi một chút khổ nào không?”

Tô Văn Trạm ngạc nhiên: “Hả?”

“Anh không biết, nên anh chẳng chuẩn bị gì cả.”

Lâm Dụ lấy hủ đường cạnh đấy, bỏ ba viên vào ly, khuấy vài vòng: “Cậu ấy chẳng bao giờ thích uống cà phê, trừ khi thêm vào bốn viên đường. Cậu ấy ghét nhất mấy công việc phiền hà, chỉ có mỗi bộ óc thông minh. Cậu ấy làm gì cũng dễ như trở bàn tay, chỉ vì cậu ấy nỗ lực hơn cả sự vụng về, không cho phép thiên phú phí hoài dù chỉ một phút giây. Từ khi còn bé, hễ muốn gì cậu ấy ắt sẽ có được, rồi lại luôn đánh mất những thứ thuộc về mình. Những thứ ấy, tôi muốn trả về cho Trịnh Phái Dương.”

Lâm Dụ buông muỗng, chất giọng dịu dàng mà kiên định: “Anh chẳng hay gì những chuyện này, dựa vào đâu mà nói lời thích?”

Trịnh Phái Dương vừa vào phòng đã thấy Lâm Dụ vùi đầu vào gối, khuỷu tay đặt hai bên, trông y như chú đà điểu.

Đà điểu ủ rũ hô: “Sao điểm thi đại học của anh lại cao vậy chứ! Nếu điểm anh không cao thế thì đã được ở lại nơi này, mỗi ngày chạy sang trường em khẳng định chủ quyền rồi, làm gì lắm chuyện như bây giờ! Cố Ninh nữa, địch xâm lăng đến nơi rồi mà còn bắt anh cuốn gói đến vùng ngoại ô! Mùa xuân tươi đẹp, vạn vật giao phối, chỉ có mỗi anh ngồi đây tức giận!”

Trịnh Phái Dương lấy chăn phủ lên bờ mông lộ ra ngoài của Lâm Dụ: “Anh ở nhà nhìn em thì sẽ không tức giận sao? Em lo có khi anh còn tức giận hơn đấy, ngày nào cũng nổi cáu.”

Lâm Dụ ló đầu lên từ gối, đôi mắt ngập nước: “Không đâu, mỗi lần thấy em anh sẽ quên việc tức giận ngay.”

Trịnh Phái Dương hết nói nổi: “Anh nói thế để khiến em thấy xấu hổ mỗi khi cáu với anh đấy à?”

Lâm Dụ ôm chăn nhổm dậy: “Không phải mà, em tức giận với anh khi nào cũng được hết, không sao.”

Trịnh Phái Dương hỏi anh: “Vì sao?”

“Vì anh thích em hơn.” Lâm Dụ trả lời chẳng chút đắn đo, “Anh thích em hơn em thích anh.”

Trịnh Phái Dương bỗng chốc loạn nhịp.

“Tuy ai cũng bảo muốn có một mối quan hệ bền vững thì hai người phải nỗ lực, nhường nhịn như nhau. Nhưng anh thấy không hẳn vậy,” Lâm Dụ ôm gối, tiếp tục nói, “Chúng ta có thể đặt ra những quy tắc công bằng nhất cho bất kì chuyện gì, gò chúng vào khuôn sáo, nhưng không thể làm thế với tình yêu, tình yêu là điều bất công nhất trên thế gian này.”

Trịnh Phái Dương phát hiện có đôi khi Lâm Dụ nhà mình sẽ hóa thành một vị triết học gia.

— Giống như bao con người giản đơn tốt bụng chưa bao giờ ngần ngại bộc lộ sự yêu thích, lời ngợi ca của mình dành cho người khác, lúc nào trong mắt Lâm Dụ cũng có một vòm cầu vồng rực rỡ, anh tặng cho thế giới biết bao dấu chấm than muôn màu.

Nhưng niềm nhiệt tình chẳng mấy dài lâu, lòng yêu thích đấy thường khiến người cảm thấy chẳng qua chỉ là bong bóng rực rỡ đa màu mà rỗng tuếch.

Chỉ mỗi Trịnh Phái Dương biết, trong thế giới của cậu, không ai có thể cho mình tình cảm như của Lâm Dụ, vừa tinh tế vừa dồi dào, từng đợt thủy triều mạnh mẽ đều tuôn về nguồn cội dòng suối dịu dàng.

Lâm Dụ chồm sang, nói: “Thế nên em muốn anh nhường em nhiều một xíu cũng chẳng sao. Bởi vì anh thích em hơn, thích em vô cùng luôn đó Lâm Lâm.”

Trịnh Phái Dương gác cằm lên vai anh, khẽ cọ, nhẹ nhàng trả lời: “Ừm, em cũng thích anh vô cùng.”

Lòng thích của Lâm Dụ không giống bao người khác, thích của anh là hộp đồ ăn có hạn sử dụng lâu dài trong tủ kính, là quả cầu pha lê dõi đến được tương lai trong sách truyện, là áng văn cổ tích lãng mạn kéo dài hơn chục năm.

Ai có thể từ chối lòng thích như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.