Ảo Giác Thực Thể

Chương 10: Giấc mơ



Chi đã có một giấc mơ thật dài. Ở đó, cô nhìn thấy một đôi vợ chồng đang dắt tay một cậu bé đi về phía ngược lại. Cậu bé có khuôn mặt tròn, đôi mắt đen nhánh và khuôn miệng cứ mím chặt như tức giận điều gì. Cô bước đến gần hơn, âm thanh xung quanh cũng vì thế mà trở nên to hơn hẳn. Trong những âm thanh ồn ào ấy, cô nghe được giọng nói non nớt của cậu bé khi ngước mắt nhìn về phía dòng người đang lướt qua trên đường 

-     Làm ơn cho con một cô em gái. Con chỉ muốn được bảo vệ em gái thôi! – cậu bé lầm rầm nói rồi lại quay mặt nhìn về phía bụng của mẹ mình.

Cô khẽ mỉm cười. Cậu bé ý thật đáng yêu, thích em gái đến mức phải giận dỗi với bố mẹ như vậy sao? Thật ngốc quá đi. Khi chưa kịp định hình, Chi lại thấy mọi thứ xung quanh chuyển sang nơi khác. Đây là nhà của một gia đình nghèo, xung quanh được xây bằng những miếng gạch thừa hoặc cũ kỹ bị người ta bỏ đi. Gạch xếp chồng lên nhau được liên kết lại bằng loại vữa trộn loãng và nhão nhoét khiến cho người ta có cảm giác căn nhà bất cứ lúc nào có thể đổ.

Trên chiếc giường gạch đỏ, cậu bé kia đang áp tại lên chiếc bụng tròn của người phụ nữ. Cậu khẽ lấy tay vuốt ve chiếc bụng tròn đó, thi thoảng lại thì thầm những câu nói lạ lùng. Đôi lúc lại cười rộ lên khi cảm giác thứ gì đó trong bụng mẹ đang nhô lên. Ngoài cửa sổ ánh trăng đã lên cao, ngọn đèn dầu trên bàn cũng trở nên nhỏ bé hơn. Căn nhà thiếu cửa đột nhiên trở nên lạnh giá. 

Chi nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân tiến dần đến đây. Tiếng những chiếc lá khô bị dẫm nát dưới chân khiến khung cảnh trở nên ghê rợn. Đột nhiên cô cảm thấy lo lắng, hai mẹ con cậu bé có biết là những kẻ kia đang đến không ? Cô tiến đến gần nói với họ hãy chạy đi. Cô cố chạm vào họ nhưng không thể, cô hoảng sợ gào thét nhưng họ đều không nghe thấy. 

Mọi thứ đột nhiên tối sầm lại, cô nghe thấy tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng chửi rủa.. Rất rất nhiều âm thanh vang lên đập mạnh vào tai khiến cho Chi điên cuông chạy. Cô muốn chạy trốn khỏi chúng, muốn thoát khỏi những kẻ điên đó. 

Khi Chi mở đôi mắt đẫm nước ra thì phía trước đã là khung cảnh khác, cô nhìn thấy cậu bé với khuôn mặt bị một vết rạch lớn nắm tay cô bé con đang từng bước leo lên đền thờ ở phía trên cao. Cô nhìn về phía cô bé con, bàn tay bị những cành cây quật vào nhưng vẫn kiên cường mím môi bước theo anh trai. Cô nghe thấy tiếng thì thào của cậu bé “Em à, cố lên. Mẹ mất rồi nhưng còn có anh. Chúng ta sẽ làm được ”. Nghe đến đấy, nước mắt Chi lại rơi xuống, có lẽ mẹ của cậu bé đã mất trong lần trước rồi.

Chớp mắt, Chi lại nhìn khung cảnh thay đổi thành hình ảnh đồng cỏ. Hai đứa bé lúc này đã lớn, chàng trai có vẻ đẹp yêu mị, cô gái có nét ngây thơ. Cô nhìn thấy từ sau lưng chàng trai hiện ra đôi cánh đen, còn cô gái nhoẻn miệng cười lại có đôi cánh màu vàng. Bóng hình con phượng hoàng bay lượn xung quanh cô gái.

-     Em là phượng hoàng còn anh sẽ là người bảo vệ cho em cả đời, em gái của anh... 

Câu nói đột nhiên ngừng lại bởi hình ảnh trước mắt, một chiếc kiếm đâm thẳng từ sau vào trái tim người con gái đối diện. Cậu bé mở to mắt nhìn vào phía cô gái đang dần mất đi sự sống. Lũ người đằng sau thấy kẻ cầm đầu đã đâm được cô gái thì chen lấn nhau chạy lên đánh tới tấp về phía chàng trai.

Đôi mắt Chi nhòe dần, cô cảm nhận được cái đâm từ phía sau đầy đau đớn. Dòng máu nóng trong cơ thể trào dần ra ngoài đầy lạnh lẽo, những bàn tay gớm ghiếc đang cố gắng kéo lấy đôi cánh vàng óng tuyệt đẹp và tiếng la hét man rợn của những kẻ ngoài kia. Tại sao loài người lại đáng sợ đến như vậy ? Chi muốn gào lên nhưng lại không thể. Trước khi ngất lịm đi, cô còn nghe thấy đâu đó tiếng thì thầm “ Anh sẽ trả thù cho em ! Chờ anh! ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.