Qua một đêm đầy u ám, ánh sáng mặt trời ấm áp lại
trải dài khắp mọi nơi trên mặt đất. Những tia nắng xuyên qua từng kẽ lá
chiều rọi từng góc nhỏ trong khu rừng âm u, khiến cho mọi vật đều trở
nên trong sáng. Trên phiến lá, những giọt sương lấp lánh hòa quyện vào
màu xanh của thiên nhiên nhẹ nhàng rớt xuống cái đầu nhỏ xinh của chú
nai con khiến chú ta giật mình rồi nhanh chóng quay đầu chạy đi.
Một ngôi nhà gỗ đầy chắc chắn nổi bật bên cạnh dòng suối nhỏ. Tiếng chim
hót, tiếng róc rách của nước hòa âm thành bản phối khí mang âm hưởng của trời đất, thiên nhiên và sự sống. Một vóc người hoàn mĩ bước ra từ sau
cánh cửa nhỏ, đôi mắt nhắm chặt cùng cánh mũi khẽ phập phồng hít thở lấy không khí trong lành. Mắt khẽ mở, sâu trong đó là một vũ trụ khiến cho
bất cứ kẻ nào nhìn vào cũng mê man, bất định.
Cậu nên thôi đi – tiếng nói vọng từ sau gốc cây - Cậu chỉ toàn làm gánh nặng cho con bé.
Đương nhiên tôi biết. Nhưng lão có biết rằng con bé đã rất cố gắng không? –
Chàng trai xoay mặt lại nhìn người đàn ông đã đứng bên cạnh từ lúc nào – Tôi thật không nỡ để con bé biết.
Hừ, thật là vô lại. Cậu mà cũng
biết nghĩ đến con bé sao? – người đàn ông khinh bỉ nói – Nếu cậu nghĩ
được vậy thì đã không lợi dụng con bé đến lúc này.
Lão nghĩ sao cũng
được. – chàng trai mỉm cười – Tôi chỉ muốn con bé mạnh mẽ lên thôi. Nó
sẽ còn phải đối mặt với nhiều thứ khủng khiếp hơn nữa.
Cậu..là tên khốn kiếp – người đàn ông rít trong kẽ răng.
Ừ, có lẽ vậy – chàng trai khẽ ngước lên bầu trời – Còn 2 năm nữa thôi là con bé tròn 20 tuổi rồi. Ngày đó cũng nên tới rồi.
Bóng người đàn ông dần khuất sau rặng cây rồi biến mất. Huy liếc nhìn về
phía cánh cửa rồi nhanh chóng ngây ngốc nhìn về phía con suối. Lúc Chi
đẩy cửa ra, cô nhìn thấy bóng lưng ngơ ngẩn của Huy trong khoảng không.
Cô khẽ mỉm cười và đuổi đi suy nghĩ ngốc nghếch của mình. Anh trai cô rõ ràng là một người ngốc làm sao có thể cứu cô được chứ. Có lẽ là ai đó
đã giúp đỡ cho họ rồi mang họ về đây. Cô nghĩ đến người đàn ông mặc bộ
đồ da đen với khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ. “ Có lẽ là anh ta” – cô khẽ thì thào rồi bước nhanh ra chỗ Huy.
Anh trai – cô khẽ gọi – Anh đã đói chưa? Em làm chút gì đó cho anh ăn nhé?
A! – Huy quay ra nhìn cô, nét mặt rạng rỡ - Lửa.. – rồi lấy tay chỉ vào đống lửa đang bốc cháy – Anh ta… đốt.
Tốt tốt. Em hiểu. Là có người giúp đỡ chúng ta đúng không? – cô cười ngọt
ngào sau cái gật đầu của anh trai – Vậy, em sẽ đi làm chút gì ăn nhé.
Anh ngồi yên ở đây được không? – Huy lại gật đầu thật mạnh rồi nhìn về
phía Chi với vẻ mặt “ anh rất đói”.
Chi cười rồi bước vào nhà mà
không để ý đôi mắt ngây ngốc giờ có một tia nhìn sắc bén. Cô nhìn tủ sắt ở góc phòng, xung quanh dùng đá xây kín còn chừa lại cánh cửa lộ ra
ngoài. Chi dùng sức kéo cánh cửa đó ra, bên trong có từng tảng thịt đóng trong túi hút chân không và còn khá tươi mới, không giống với loại thịt vẫn bán trong siêu thị. Đây giống như người ta giết thịt rồi tự cho vào túi vậy.
Suy nghĩ lan man một lúc, cô quyết định vẫn cầm ra để
nấu, giờ chả cần biết là gì miễn là qua cơn đói thì đều ăn. Cô lại kiếm
thêm được hai chiếc xiên dài đã cũ kĩ cùng với mấy lọ gia vị đơn giản.
Sắp xếp đâu vào đó, cô lấy dao cắt miếng thịt thành từng miếng vừa rồi
xiên vào que rồi bắt anh trai cầm hơ trên lửa. Bản thân thì chạy đi nhặt nhạnh một ít cành cây nhỏ và kiếm được cái bát đã bị sứt múc nước suối.
Xiên thịt rồi nướng ăn, chả mấy chốc mà 3 tảng thịt to đã chui
vào bụng của hai người. Cả hai nằm sóng xoài trên mặt đất lạnh lẽo và ẩm thấp. Chi nhớ đến thời điểm khi bố mẹ còn sống, ngày nào họ cũng được
nằm trong chăn ấm, ăn cơm nóng, vui vê cười đùa mà không phải lo nghĩ
gì. Chi thở dài, bàn tay nắm chặt tay của Huy khe khẽ nói “ Chúng ta đi
thôi, anh trai. “