Ảo Giác Thực Thể

Chương 6: Thay đổi



Qua ba ngày vật lộn, Chi và Huy thoát khỏi sự đuổi bắt của những kẻ cầm quyền thành phố Y, tiến bước vào một thành phố khác – thành phố Z. Ở đây, mọi người được chào đón vô cùng bình đẳng. Dù bạn là một người trốn chạy hay kẻ trộm,… đều được hoan nghênh tại đây. Chỉ cần bạn có thể bỏ xuống, thành phố Z sẽ đem đến cho bạn một cơ hội sống.

Lúc này, hai người đàn ông mặc áo choàng đen bước nhanh về phía những người vừa mới tiến vào. Họ kèm hai bên Chi và Huy rồi khẽ nói nhỏ “Chúng tôi được lệnh đến đón các người” rồi dẫn cô lên chiếc xe phía trước. Cô dán vào cửa kính nhìn ra bên ngoài với vẻ đầy ngạc nhiên. Đây rõ ràng là một thành phố hiện đại mà trước đây mỗi ngày cô đều tiếp xúc. Chỉ là sau một thời gian dài bị tàn phá bởi những kẻ “thôn tính”, thành phố Y đã biến thành ngục tối và người dân sống ở đấy trở thành kẻ bị cầm tù.

Chiếc xe dừng lại trước biệt thứ lớn đường Phan Huy – nơi đây vô cùng yên tĩnh, mang đầy nét cổ kính của Phương Đông. Người đàn ông đứng ngoài cửa khẽ gập mình trước cô và Huy rồi mời họ đi theo mình vào trong. Tiếng bước chân và chạm với sàn gỗ tạo nên nhịp điệu vô cùng dễ nghe. Chi có cảm giác mình có thể ngủ ngay tại đây lúc này nếu như không có giọng nói của người đàn ông đi trước.

Mỗi khi bước qua một khu vực, ông ta lại giới thiệu với cô một chút về tòa nhà, về những người ở bên trong. Thật sự rất nhàm chán, cô cảm thấy mình không hề thấy hào hứng chút nào. Nhưng, chàng trai bên cạnh thì không nghĩ vậy. Huy dùng đôi mắt vô cùng sùng bái nhìn về phía người đàn ông đang giới thiệu. Mỗi khi bắt gặp ánh nhìn của ông ta về phía mình, anh lại dùng ánh mắt đó nhìn nhìn và nhìn “ ghê tởm chết lão đi!” – kẻ nào đó vừa nhìn vừa cười trong lòng. Người đàn ông lắc đầu rồi lại cắm cúi bước về phía trước. Kẻ điên ấy lúc nào cũng khiến ông khó nói nên lời.

Cả ba dừng lại trước cửa phòng bằng gỗ được chạm khắc hình một con rắn thần đầy uyển chuyển. Người đàn ông khẽ cầm chiếc vòng cửa gõ hai tiếng, cô gái mặc váy màu xanh đen bước ra cúi chào rồi đẩy mạnh cửa sang bên. Trong phòng, từng tiếng cười vang lên rõ ràng khiến cho Huy khẽ ngóc đầu lên để tìm kiếm. Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang ngồi giữa vòng vây của sáu chàng trai cười thoải mái. Cô ta có giọng cười đầy quyến rũ, đôi mắt mị hoặc lòng người và làn da trơn mượt không tì vết.

- Xin chào – người phụ nữ cười cười nói – tôi là Celena. Hai người có vẻ vừa mới trải qua một ngày mệt mỏi. Có muốn…vui vẻ chút không?

- Tiểu thư.. ngài nên có chừng mực một chút! – người đàn ông khẽ nói nhưng giọng nói vô cùng cứng rắn.

- Được được, là tôi không đúng rồi. Cảm ơn quản gia Trung đã nhắc nhở - có vẻ như Celena không hề cảm thấy tức giận với lời của quản gia – Hai người...nên đi tắm rửa một chút. Tôi thích sự sạch sẽ..a~

- Tôi sẽ dẫn họ đi tắm rửa, thưa tiểu thư!– Quản gia khẽ cúi mình rồi dẫn đường cho hai người.

Trước khi bước ra khỏi phòng, Celena ném ánh mắt tình tứ về phía Huy rồi khẽ nói “về thật mau!”. Huy nhếch mép đáp lại rồi lẳng lặng bước theo đằng sau Chi. Anh cũng nên chuẩn bị cho công việc của mình.

Tắm rửa sạch sẽ, Chi được hầu gái dẫn vào một căn phòng ăn lộng lẫy. Cả căn phòng được trang trí màu đỏ không quá nhàm chán nhưng lại gây cho người nhìn cảm giác kinh tâm động phách. Thảm dưới sàn màu đỏ nhưng lại thêu hình rồng phượng bằng chỉ vàng đem đến sự huyền ảo, bàn ăn hình tròn to với khăn trải bàn đỏ thêu vàng cùng cách sắp xếp bát đũa rất gọn gàng khiến cho cô không thể nói được nên lời.

Các cô hầu ra ra vào vào bưng từng món ăn nóng hổi đặt lên bàn: nem công chả phượng, ếch xào măng chua, da tây ngưu, yến sào, thịt chân voi… Tất cả trông giống như bàn tiệc của một vị vua vậy. Trong khi cô còn đang thất thần, bàn tay của Celena đã ôm lấy cô kéo về ngực nàng. Nàng ta bế cô đặt lên ghế rồi dùng khăn tay thêu vàng thấm ướt nước lau tay cho cô. Chi cứ nhìn chằm chằm nàng ta cho đến khi Celena ngẩng đầu lên. Nàng khẽ mỉm cười rồi sờ lên gò má trắng hồng của cô đầy thỏa mãn.

- Tiểu thư…xin hỏi anh trai của tôi đâu? – cô nhìn quanh.

- Không nên gọi là tiểu thư. Gọi là Ela. Anh trai nàng tý nữa sẽ đến. Chúng ta ăn trước một chút. – ngừng lại nhìn thẳng về phía cô - Ta hứa.

- Tiểu…Ela.. tôi muốn chờ anh trai. – cô vẫn còn khá ngượng ngùng khi phải gọi tên của nàng ấy.

- Ngoan – bàn tay lại vuốt ve gò má Chi – anh ta sẽ đến, nhưng nàng phải ăn trước đã.

Celena không để ý đến đôi mắt đang giằng co giữa cơn đói với sự chờ đợi của Chi. Nàng ta dùng đũa kẹp lấy một chiếc nem, cắt làm ba miếng vừa ăn rồi đưa từng miếng một đến trước miệng cô. Chi lắc đầu, nàng ấy lại dùng ánh mắt đau lòng nhìn cô.

Người ngốc nghếch, kẻ ủ mưu. Cuối cùng, cô đành chấp nhận ăn từng miếng đồ ăn do nàng bón. Từ ngày bố mẹ mất, cô và anh trai đều sống trong cảnh thiếu thốn đồ ăn cái mặc. Ngày này qua ngày khác, cơn đói hành hạ tinh thần lẫn cơ thể khiến cho cô gầy đi trông thấy. Khuôn mặt vàng vọt, ốm yếu biến cô từ một thiếu nữ mười tám trở thành một kẻ xấu xí. Càng suy nghĩ, nước mắt của cô lại lăn dài. Cô cố gắng cắn từng ngụm từng ngụm đồ ăn để xua đi cảm giác khổ sở đang tồn tại trong lòng.

Celena đau lòng nhìn cô gái ngồi trước mặt mình đang cố sức cắn đồ ăn. Nàng biết cô ấy đã phải khổ sở chịu đựng đến mức nào. Chỉ có tên ngu ngốc đó mới khiến cô trở nên tội nghiệp như vậy. Nữ thần của nàng…thật mất hình tượng. Đêm nay, nàng sẽ làm cho tên ngu đần đó sống không yên ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.