Ôn Vãn gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
Sau đó, cô cười một cách lười biếng, “Dù sao thì chúng ta cũng không thể so đo quá nhiều với một người sắp phải không?” Cái gì! đại nạn sắp tới? ! Một đám người ăn dưa thiếu chút nữa cười sặc, vẻ mặt đặc sắc, khó mà hình dung.
Sắc mặt của Điền Điềm không còn khó coi hơn được nữa.
Cô giận run lên, vội vàng tiến lên, hai tay ngăn cản đường đi của Ôn Vãn, "Ôn Vãn, mày có phải muốn chết hay không, dám nguyền rủa tao!"Ôn Vãn dừng bước, cô nhìn vẻ mặt tức giận của cô gái, thản nhiên cười nói: "Vị bạn học này, tôi chỉ vì nể mặt Ôn Cần, mới nhắc nhở cậu, nếu như cậu không cảm kích tôi, cũng không sao, sao còn trả đũa nói tôi nguyền rủa cậu?" Ngừng một chút, cô tặc lưỡi nói: "Tôi thấy sắc mặt cậu tái nhợt, ấn đường đen kịt, không mau đi bệnh viện, không quá ba ngày, sẽ đột quỵ chết!" Lời vừa dứt, trong căn tin lại náo động lên.
Nhiều người xì xào bàn tán, thậm chí còn cười chế nhạo.
Cũng không biết là cười Ôn Vãn giả thần giả quỷ, hay là cười Điền Điềm nhục nhã Ôn Vãn thất bại, ngược lại bị chơi xỏ! Điền Điềm chịu đựng ánh mắt của các bạn học nhìn mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ! Con Ôn Vãn này! Đúng như Tiểu Cần nói, dính dáng đến nó nhất định là chuyện không hay! Trương Tiểu Vũ nhảy ra trước, bảo vệ Điền Điềm.
"Ôn Vãn, cậu đừng giả thần giả quỷ, lừa gạt Điền tỷ!"Cô đi vòng qua trước mặt Ôn Vãn, khoanh tay, trong mắt tràn đầy khinh thường, "A, ba ngày nữa đột quỵ sao? Cho dù cậu có bất mãn với chúng tôi, cũng không cần chửi bới ác độc như vậy chứ?" Ôn Vãn lười biếng nhướng mi, "Lời đã nói đến nước này, tin hay không tùy các người.
" "Dù sao tôi cũng không phải người sắp chết!" Nói xong, cô nắm tay Bạch Lộ, thản nhiên nói: "Lộ Lộ, ở đây ám khí nhiều quá, đi chỗ khác ăn đi.
" Bạch Lộ đương nhiên nghe theo lời Ôn Vãn, đi theo cô.
Nhưng Điền Điềm đã phải chịu một sự sỉ nhục lớn như vậy, làm sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy? Cô xua tay, trầm giọng ra lệnh: “Các tỷ muội, dạy cho bọn chúng một bài học đi! " Đám nữ sinh lập tức đứng dậy, lần lượt vây quanh Ôn Vãn và Bạch Lộ, vẻ mặt dữ tợn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút gân lộn da họ.
Trương Tiểu Vũ hai tay chống nạnh, ra vẻ bề trên, "Ôn Vãn, bây giờ cô cúi đầu xin lỗi chị Điềm, chúng tôi nể mặt cậu là em gái Ôn Cần, có thể bỏ qua cho cậu một lần!""Nếu không-" Cô híp mắt, sắc bén nói: "Đừng trách chúng ta không khách sáo!" Ôn Vãn không sợ hãi khi đối mặt với tình huống như vậy.
Sắc mặt cô bình tĩnh, thanh âm lạnh lùng như ánh trăng, "Đời này chỉ có người khác cúi đầu trước tôi, cho tới nay, cũng không có người nào dám yêu cầu tôi xin lỗi.
"Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt Điền Điềm, “Muốn tôi xin lỗi, các người dám nhận sao?” Điền Điềm cảm thấy Ôn Vãn rất kiêu ngạo, làm càn! Sớm đã nghe em gái của Tiểu Cần rất ngạo mạn, tai nghe không bằng mắt thấy, thực sự là quá ngạo mạn! Cô áp chế cảm giác sợ hãi trong lòng, hừ lạnh một tiếng, "Đồ vịt chết còn mạnh miệng! Nếu đã như vậy, các tỷ muội, đánh cho tôi!" "Hôm nay ai đánh cho con nhỏ này ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ thưởng cho người đó túi Hermès mới nhất!".