Ảo Mộng Lữ Trình

Chương 12-1



Từ góc độ giữa khung trang và vách tường, Margaret thấy được nửa người dưới của một người phụ nữ xuất hiện cách mình mấy thước. Nàng (cái cô kia á) mặc một chiếc váy màu lam nhạt, trên váy có một đường viền hoa tinh xảo, trên chân là đôi giày mũi nhọn làm từ da cừu.

Không thấy được mặt của nàng, nhưng từ kiểu váy và giày có thể đoán được, đó hẳn là một cô gái trẻ tuổi.

Tâm tình của nàng tựa hồ có chút không tốt, bỏ chiếc khăn choàng trên vai lên thành ghế, sau đó ngồi xuống, tựa lưng vào nghế ngồi không nhúch nhích, Margaret chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nàng.

"Phu nhân, tiểu thư..." Một giọng nói mang theo ít nhiều bất an truyền tới, tựa như là giọng của người hầu gái.

"Teru, cô đi ra ngoài trước đi!"

Giọng nữ này thì nghe có vẻ là của một người lớn tuổi hơn nhiều.

Theo một loạt tiếng bước chân rời đi, căn phòng liền yên tĩnh trở lại, yên ắng đến mức phảng phất có thể nghe được tiếng hít thở của vị tiểu thư ngồi trên ghế kia.

Margaret tận lực cuộn mình thành một đoàn ở góc tường. Lo sợ bị chủ căn phòng phát hiện, nên ngay cả miệng nàng cũng không dám mở ra. May mắn là hai người phụ nữ ở lại trong phòng phảng phất đều rơi vào thế giới của riêng họ, cơ bản là không ai để ý đến bất cứ điều dị thường nào.

"Rose!"

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!

Bỗng nhiên, người phụ nữ lớn tuổi hơn kêu một tiếng, mang theo ý trách cứ rõ ràng:

"Rốt cục là con làm sao vậy? Lần trước lúc an tối ta đã không nói con rồi, nhưng ban nãy rõ ràng là con thấy Cal đi về phía con, thì con lại quay đầu bước đi. Rốt cục là con muốn làm gì đây?"

Cô gái trẻ tuổi hơi giật mình, tựa hồ giơ tay lên xoa trán, dùng một giọng điệu mệt mỏi nói:

"Con chỉ hơi mệt một chút. Mẹ, người có thể đi ra ngoài được không, con muốn nghỉ ngơi."

Đối thoại của hai người truyền đến rõ ràng.

Margaret lấy làm kinh hãi.

Nàng biết đây là nơi nào rồi, đôi mẹ con đang nói chuyện ở đây là ai cũng biết.

Sao trùng hợp như vậy chứ, nàng lại xông vào phòng của Rose! Người phụ nữ đang chất vấn Rose, hiển nhiên chính là mẹ của nàng (Rose) Bukater phu nhân.

"Con quá không ra làm sao cả!" Bukater phu nhân tiếp tục trách cứ, "Con cũng biết, ta tốn biết bao tâm tư, rốt cục mới khiến Cal hạ quyết tâm cưới con, mắt thấy hôn lễ sắp cử hành rồi, con lại càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi!"

"Giống như mẹ nói, ngược lại sau khi lên bờ thì hôn lễ sẽ cử hành, thái đọ của con thế nào thì có liên quan sao?" Rose trả lời một câu.

"Con nói là thật sao? Con thật sự nghĩ như vậy sao?" Giọng nói của Bukater phu nhân lộ ra vẻ tức giận, "Rose, đàn ông yêu đàn bà, cũng là muốn có điều kiện. Con cho là Cal yêu con nên mới cưới con sao? Hắn cần một người vợ, mà người vợ này ngoại trừ xinh đẹp thì cón phải có đủ khả năng đưa gia tộc của hắn vào giới quý tộc. Trên người con vừa vặn có cả hai điểm này, mà ta sắp xếp thời gian thích hợp để con xuất hiện trước mặt hắn, chính là vì vậy nên con mới có thể gả cho hắn! Một khi hôm nay hắn bỏ con, thì ngày mai không biết có bao nhiêu bà mẹ giống như ta mượn đủ loại cớ để dẫn con gái đến trước mặt hắn thay thế vị trí của con! Con nhất định phải nhớ kỹ điều này cho ta! Còn nữa, hôn sự này của con, lúc trước không phải là chính con gật đầu sao? Nếu là như vậy thì tại sao hiện tại con cứ đối nghịch với ta khắp nơi, con muốn tức chết ta phải không?"

"Ồ mẹ, xin người thương con với, để cho con ở đây một mình nghĩ một chút, được không?"

"Không được! Con không nói rõ ràng cho ta thì ta sẽ không đi đâu cả! Ta không muốn lần sau con gái của ta lại để cho ta xấu hổ mất mặt trước tất cả mọi người." Bukater phu nhân chém đinh chặt sắt cự tuyệt. (cự tuyệt cái rụp, thần thái nghiêm trọng)

"Sau một hồi trầm mặc, bỗng nhiên Rose mở miệng:

"Mẹ, nếu như con nói, con hối hận vì đã đáp ứng lời cầu hôn của hắn, con muốn từ hôn..."

Nàng chưa nói hết đã bị Bukater phu nhân cắt đứt ngay lập tức.

"Từ hôn!"

Giọng nói của bà cao đến quãng tám, ước chừng là sợ người hầu gái ngoài phòng nghe được, lại lập tức hạ xuống, nhưng vẻ ảo não trong giọng nói vẫn đập vào tai, "Con nói lại cho ta nghe?"

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!

Trước phản ứng mãnh liệt như vậy của bà, Rose phảng phất mất đi dũng khí nói ra câu nói kia. Margaret nhìn thấy bóng lưng của nàng (Rose) trên ghế hơi giật giật, thấp giọng nói:

"Mẹ, đừng bắt con gả cho hắn được không? Con không yêu hắn, con biết hắn cũng không yêu con người con. Chúng con không có cách nào hiểu nhau, thậm chí không thể nói chuyện vài ba câu. Hãng của hắn, cổ phiếu, còn có bạn bè trong giới làm ăn giới chính trị nữa, thậm chí con còn cảm thấy chán ghét bọn họ nữa. Cơ bản là con không muốn tham gia xã giao với hắn, con không tài nào tưởng tượng nổi sau khi kết hôn thì sinh hoạt giữa chúng con sẽ biến thành dạng gì. Mẹ nói đúng, càng tới gần hôn lễ, con càng cảm thấy tuyệt vọng, gần đây, thậm chí con còn thường cảm thấy không thể thở nổi. Con hối hận, mẹ, con xin người, để cho con từ hôn với hắn. Con biết nhà ta thiếu tiền. Nhưng chúng ta có thể bán nhà cửa, còn có thể sống được mà. Nếu còn không đủ nữa, chúng ta có thể dời đến nông thôn sống. Con sẽ đi tìm việc làm. Con biết một vị nữ sĩ (mang ý tôn trọng phụ nữ ý) trẻ tuổi, nàng dựa vào việc buôn bán cổ phiếu mà nuôi nấng bản thân và con nàng. Con cũng có thể đi làm. Mặc dù chúng ta không thể trải qua cuộc sống sung sướng như trước, nhưng con biết, tuyệt đối sẽ không đến mức phải đi làm hầu gái thì mới sống được như người ta nói..."

"Con im miệng cho ta!" Bukater phu nhân giận tím mặt, "Con lại dám nói như vậy! Nửa đời trước của ta đều sống một cuộc sống thượng lưu người ta tôn kính, con lại cho rằng bán nhà đến nông thôn ở là không có chuyện gì to tát? Con, đồ ích kỷ này! Ta sinh con ra, nuôi con lớn đến vậy, con hồi báo công sức của ta như vậy sao!"
(xen vào một tí, thật ra thì nói thì dễ làm mới khó, mẹ Rose nói cũng đúng, nhưng có nghị lực cố gắng thì có lẽ sẽ vượt qua được, nói chung là thấy tội Rose nhưng lại không nỡ trách bà mẹ)

"Mẹ..."

Thời điểm Rose phảng phất còn muốn nói gì đó, chợt cửa gõ, giọng nói của người hầu gái truyền tới, "Phu nhân, tiểu thư, Hockley tiên sinh đến!"

Bukater phu nhân lập tức dừng lại, vẻ tức giận vừa rồi trên mặt cũng biến mất. Bà tiến tới, thấp giọng nói vào tai Rose:

"Rose, từ nhỏ con đã biết nghe lời, con cũng là người ta yêu nhất trên đời này. Ta biết là nhất thời con không nghĩ thông. Hiện giờ hắn tới rồi, đừng cho hắn biết bất cứ điều gì về ý nghĩ của con. Ta sẽ nói chuyện với con sau, Còn nữa," bà cơ hồ dùng âm thanh như rỉ tai mà nói, "Ta biết các con đã trải qua chuyện giường chiếu, đừng làm chuyện điên rồ."

Bà nói xong, dùng sức bấm bàn tay rõ ràng là cứng đờ của con gái, sau đó xoay người, bước nhanh ra ngoài mở cửa.

Cal đứng trước cửa với vẻ mặt tươi cười, thấy Bukater phu nhan thì lên tiếng chào hỏi, sau đó liếc nhìn Rose vẫn đang ngồi ở cửa, "Phu nhân, ta có thế nói chuyện với Rose một chút không?"

"Đương nhiên là có thể!" Bukater phu nhân cười nói, "Rose, vừa nói nàng hơi mệt, cho nên trở về phòng. Nhưng ta tin rằng nhất định con bé rất vui khi thấy con."

Bà ném cho con gái ánh nhìn cảnh cáo cuối cùng, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.