Áo Mũ Chỉnh Tề

Chương 18



Trong lòng mỗi người đều mang những tâm sự khác nhau mà cố ăn nốt bữa cơm, bốn người bước vào thang máy ở đối diện đi xuống dưới tầng, Thương Tịnh thấy Cố Thùy Vũ từ đầu tới cuối không hề tiết lộ với vợ mình chuyện bị uy hϊế͙p͙, cô cho rằng anh sợ vợ mình lo lắng, trong lòng cô khẽ đau nhói. Hai người họ đừng cùng nhau trông rất xứng đôi vừa lứa, còn cô, chẳng qua chỉ là sự thách thức đối với một người đàn ông có thói hư tật xấu đầy người mà thôi. Nghĩ tới đây, cô suýt nữa muốn tát cho mình một cái, tại sao cô lại thích người đàn ông hư hỏng này cơ chứ? Chắc chắn là do cô nhất thời kϊƈɦ động, chỉ cần qua vài ngày là tốt hơn thôi. Cô nghĩ vậy.

"Sao, đi đâu trước?" Cố Thùy Vũ khởi động xe, tiện miệng hỏi.

"À, thị trưởng Cố, có thể tiễn anh và chị Chu về nhà trước, sau đó tôi mượn xe đi chơi được không ạ? Tôi và Chu Trì đều có bằng lái rồi" Thương Tịnh ngồi ở ghế sau, nở một nụ cười tiêu chuẩn.

Hóa ra cô có ý này. Chu Vân coi thường sự tính toán này của cô.

Cô bé này còn biết Chu Trì đã có bằng lái? Đúng là hiểu nhau ghê. Cố Thùy Vũ điều khiển lại kính chiếu hậu, cười lạnh, "Cứ bình tĩnh, muốn đi chơi thì đi ban ngày thôi, trước tiên cứ đưa Chu Trì về trường, rồi sau đó đưa cô về". Hừ có điên thì anh mới để hai người bọn họ ở cùng nhau.

Người đàn ông này nghĩ rằng cô thích ngồi xe của anh lắm đấy hả! Nghe anh nói vậy, Thương Tịnh thiếu chút nữa thì tức hộc máu, đưa Chu Trì về trường học ở ngoại ô còn không bằng để bọn họ tự về nhà thì hơn!

Nhưng những chuyện Cố Thùy Vũ đã quyết định thì hai chị em nhà họ Chu nào dám phản đối, Chu Vân tuy không hài lòng nhưng vẫn chẳng hề mở miệng, Thương Tịnh đẩy Chu Trì, Chu Trì giả vờ ngu ngơ nói, "Vậy cám ơn anh rể ạ"

"Ừ, cậu sắp thi chưa? Đừng chơi đùa nhiều, thu xếp cho cậu ra nước ngoài cũng khó khăn hơn đấy" Anh hiếm khi dạy dỗ cậu em rể.

"Ôi, em biết rồi!"

"Thùy Vũ, anh nên dạy dỗ nó nhiều một chút, giờ nó chỉ nghe lời mỗi mình anh" Chu Vân che miệng cười.

Cố Thùy Vũ nhếch môi, không nói gì nữa, tập trung lái xe.

Trêи đường tới trường học của Chu Trì phải đi qua khu nhà của Cố Thùy Vũ, anh dừng lại trước cửa nhà, đưa chùm chìa khóa cho Chu Vân, "Em lên trước đi, phòng 2004″

Chu Vân lưỡng lự, ánh mắt đảo một vòng, "Em đi cùng anh, tiễn hai đứa về được không?"

"Không cần, em cũng mệt rồi, lên trước nghỉ ngơi đi" Giọng Cố Thùy Vũ không hề cho đối phương một cơ hội để thương lượng.

Chu Vân đành miễn cưỡng nhận lấy chìa khóa.

Thương Tịnh nhìn cảnh này mà đau con mắt. Cứ tưởng rằng cô đang tự bảo vệ bản thân tránh khỏi tổn thương, nhưng tại sao mới chỉ có thế đã làm cô khó chịu rồi!

Để Chu Vân xuống rồi ô tô tiếp tục khởi hành, Chu Trì ra sức tìm đề tài nói chuyện, nhưng hai người còn lại đều chỉ thờ ơ đáp đôi câu, thỉnh thoảng không khí lâm vào bế tăc, cậu ta cũng ngừng nói, cuối cùng trở nên im lặng, thấy Thương Tịnh buồn chán nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, cậu ta ghé sát vào định thì thầm với cô gì đó, đột nhiên xe thắng gấp, cậu ta mất thăng bằng nghiêng về phía sau, suýt chút nữa thì vẹo lưng.

"Anh rể, sao thế?" Cậu ta chật vật hỏi

"...Không sao, tôi tìm điện thoại" Cố Thùy Vũ nhìn kính chiếu hậu bên trái, thoang thả lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra đặt trêи xe

"Kìa" Thương Tịnh không đầu không đuôi nói

"Ừ" Cố Thùy Vũ tùy ý đáp lại rồi anh chậm rãi nhấn đèn xin đường.

Ở đây có chuyện gì bí hiểm đang xảy ra vậy? Chu Trì không hề để tâm suy nghĩ.

Một lát sau, xe dừng lại trước cổng trường, Chu Trì mở cửa bước xuống, định cảm ơn thì nghe thấy Cố Thùy Vũ nói, "Thương Tịnh, cảnh đêm ở đây khá đẹp, không bằng cô bảo Chu Trì dẫn đi dạo một vòng đi, tôi có việc ở gần đây, chốc nữa sẽ tới đón cô"

Hóa ra anh rể có ý này, Chu Trì chưa kịp vui vẻ thì đã nghe thấy Thương Tịnh từ chối, "Tôi hơi mệt, để lần sau đi"

"Thương Tịnh, nghe lời đi"

Đây là ý gì? Chu Trì đột nhiên cảm thấy kỳ quặc

"Chu Trì, tôi mượn chiếc mũ của cậu nhé, hôm khác sẽ trả lại sau" Thương Tịnh lấy chiếc mũ của cậu ta sau đó đóng cửa lại, "Đi nhanh" Cô chợt trở nên nghiêm túc, bởi vì cô đã phát hiện phía sau có chiếc xe đang phóng tới với tốc độ rất nhanh.

"Chậc!" Cố Thùy Vũ cũng đã trông thấy, anh bất đắc dĩ nói, "Ngồi vững nhé!" Nói xong, anh nhấn ga, lao thẳng về phía trước.

Chu Trì hết hồn, cậu ta thầm nghĩ có phải anh rể say rồi không. Đúng lúc này, cậu ta trông thấy chiếc xe của anh quay ngoắt 180 độ, sau đó gào rú lao thẳng về phía trước.

U...U-turn? Chu Trì chết đứng, để đi kiểu này cần kỹ thuật rất cao, anh rể cũng quá trâu bò ấy nhỉ? Cuối cùng cậu ta cũng nhìn thấy một góc núi băng trong truyền thuyết, một lần nữa cậu ta lại phải phục anh sát đất.

* (U-turn) sự vòng ngược (sự quay lại 180 độ của một chiếc ô tô.. để hướng về phía đối diện mà không chạy lùi)

Trong lúc cậu ta ngẩn ngơ thì một chiếc xe Ben vụng về quay đầu trước mặt cậu ta rồi lao đi, đuổi theo chiếc xe ở phía trước.

"Gần cắt đuôi được rồi" Thương Tịnh nắm tay cầm cửa, kinh ngạc về kỹ thuật lái xe của anh, lúc cô thi lấy bằng lái đã thấy khó khăn lắm rồi, giờ anh lại có thể thành thạo lái xe với độ khó cao như thế.

"Vẫn còn một chiếc" Cố thùy Vũ nhìn kính chiếu hậu, ven đường có một chiếc xe đang lao tới, anh nhíu mày. Khoảng cách này quá gần, chiếc xe này cấu hình không cao nhưng chạy hết tốc lực thì cũng có thể ngang với chiếc Ben.

Thương Tịnh đội mũ leo lên ghế phía trước, sau đó rút một khẩu sủng ở gầm ghế ra.

"Em lái, tôi nhắm bắn" Cố Thùy Vũ nói

"Kỹ thuật lái xe của tôi không tốt, mở nóc xe ra đi!" Thương Tịnh lắp ống giảm thanh một cách nhanh chóng.

"Hít thở sâu, ngắm trúng mục tiêu!"

"Vâng!" Thương Tịnh ép chiếc mũ xuống, đợi nóc xe vừa được mở ra thì nhanh nhẹn đứng thẳng dậy, cô nhanh chóng ổn định hơi thở, giơ súng nhắm chiếc xe bên trái đang chạy băng băng, vịn vào chốt an toàn, bắn!

Kèm theo tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe bám đuôi chợt đâm sầm vào hàng rào phòng vệ, khói bốc lên mù mịt.

Thương Tịnh hít thở sâu, lui người, ngồi xuống phía dưới.

Cố Thùy Vũ vẫn lái xe chạy như bay, liếc nhìn phía sau thấy không còn chiếc xe nào bám đuôi, anh nhếch môi khen, "Kỹ thuật bắn súng rất tốt" Anh không ngờ cô chỉ ngắm một phát đã trúng đích.

"Cảm ơn" Thương Tịnh cởi mũ, nhếch môi.

"Em quen đội mũ khi bắn súng à?"

"Không, sợ bọn chúng thấy mặt ý mà"

"Tôi nói rồi, tôi không cần em phải mạo hiểm" Con bé này đúng là bướng!

Thương Tịnh không lên tiếng nhưng trong lòng cô gào thét muốn chuyện này mau chóng kết thúc, sau đó cô sẽ rời xa người đàn ông cặn bã này, quay về cuộc sống cũ. Cô gọi điện thoại cho Vương Xử báo cáo tình hình, tóm tắt đơn giản vài câu, đọc biển số hai chiếc xe bám đuôi kia, rồi cúp máy.

"Vương Xử nói lập tức phái người tới"

"Ừ"

"Thị trưởng Cố, xin anh trước khi sự việc kết thúc đừng đi một mình ra ngoài nữa, hãy đặt sự an toàn của bản thân lên đầu đi"

".... Em trở nên thân cận với Chu Trì từ bao giờ?"

"Chẳng liên quan tới anh"

"Em biết rõ Chu Trì gọi tôi là anh rể mà"

Thương Tịnh chợt đau nhói vì câu nói của anh, làm sao cô biết được Chu Trì nói dối mình? Biết rằng tốt nhất nên im lặng nhưng cô vẫn như bị ma xui quỷ khiến đáp, "Cậu ta nói anh là bà con xa"

"Nó nói thế mà em cũng tin?"

"Vì sao tôi lại không tin?" Thương Tịnh phản bác.

Cố Thùy Vũ cười không tiếp tục nói chuyện này nữa. Hai người mang tâm sự riêng, bầu không khí trong xe trở nên nặng nề, Thương Tịnh cúi đầu loay hoay nghịch điện thoại, giờ cô mới phát hiện tin nhắn của Chu Trì, "Có chuyện gì vậy? Anh rể sao đột nhiên thất thố thế? Em phải làm như không nhìn thấy gì, có biết không?"

Thương Tịnh không khỏi cảm thấy nực cười, cô suy nghĩ một lát rồi trả lời, "Tôi không biết"

Tin nhắn của cậu ta lập tức tới, "Cái gì gọi là không biết? Cậu đây cũng có thể lái như thế, hôm nào sẽ cho em thưởng thức"

"Chơi với bạn gái cậu đi"

Lần này tin nhắn tới chậm hơn một chút, "Tiểu Tịnh Tịnh yêu quý, tâm can bảo bối của anh, em vẫn còn giận hả, anh không phải đã sám hối rồi sao, em nói hết tật xấu của anh ra rồi anh sẽ sửa đổi hết, được không? *Biểu cảm cô vợ nhỏ cắn khăn*"

Cậu em trai này sao nói mãi mà không hiểu nhỉ. Thương Tịnh thở dài, không nhắn tin lại nữa, một tin nhắn nữa lại tới, "Đúng rồi, anh đã để đôi khuyên tai vào trong túi em rồi đấy, sáng mai anh cùng em đi bấm lỗ tai nhé. P. S: Đừng ngại, cũng chỉ đáng giá gần vạn tệ thôi"

Thương Tịnh sững sờ, cô sờ sờ chiếc túi áo khoác mỏng, quả nhiên có hai vật thể nhỏ cứng rắn ở trong đó.

Nhân lúc cô ngây người ra, Cố Thùy Vũ chợt táp xe vào lề đường rồi ngừng lại, anh lấy điện thoại của cô lên xem, trông thấy những hình trái tim nhỏ, bảo bối,.... chói mắt kia, lửa giận của anh không khỏi dâng trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.