Áo Mũ Chỉnh Tề

Chương 41



Cố Thùy Vũ không khách sáo nữa, anh bưng bát cơm rang lên ăn, thật ra buổi tối anh rất ít khi được ăn no, bởi vì hầu như đều có các bữa tiệc xã giao, uống rượu no trước khi cả ăn cơm no. Vả lại bản thân anh cũng kén chọn, may ra có một hai món hợp khẩu vị của anh thôi, đôi khi thậm chí một món cũng chẳng có, anh thà bị đói còn hơn miễn cưỡng động đũa, nhưng kỳ lạ là, anh thấy lần trước Thương Tịnh nấu mì lại cực kỳ ngon, món cơm chiên trứng lần này cũng cực kỳ hợp khẩu vị của anh, bát cơm đầy ụ của anh nhanh chóng nhìn thấy đáy, Thương Tịnh còn tưởng anh mới từ trại dân tị nạn chạy thoát ra ý chứ.

"Cảm ơn em đã tiếp đãi" Rút tờ giấy lau miệng, rồi Cố Thùy Vũ nói lời cảm ơn với vẻ rất hài lòng

"...Đừng khách sáo" Thương Tịnh dọn bàn ăn, bê bát đũa vào bếp rửa sạch

Không biết là do hành trình mấy ngày nay quá vất vả hay vì vừa được ăn no nà Cố Thùy Vũ ngáp một cái, mệt rã rời chỉ muốn đi ngủ ngay, anh đặt tay lên chỗ vịn ghế sofa, chống đầu, tiếng nước chảy ào ào đưa anh mơ màng vào giấc ngủ.

Thương Tịnh rửa tay sạch sẽ rồi đi ra thì đã thấy người đàn ông nào đó đang cúi đầu ngủ thϊế͙p͙ đi, vài sợi tóc đen rủ lên trán anh. Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cô mới bước vào bếp được 10 phút chứ mấy!!

Cô không biết rằng nên gọi anh dậy hay lấy một chiếc chăn đắp cho anh, do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn hạ quyết tâm, bước lên, "Này, tỉnh tỉnh"

Cố Thùy Vũ vừa mới chìm vào giấc ngủ, anh cau mày, từ từ nhắm đôi mắt lại, "Đừng quấy rầy tôi, để tôi ngủ một lát" Anh trượt người xuống, thân hình cao lớn lập tức chiếm hết cả cái ghế sofa

...Anh tưởng đây là tổ của anh đấy hả? Thương Tịnh đẩy đẩy anh, "Về rồi ngủ, ngủ ở đây anh sẽ cảm lạnh đấy"

Bất chợt, Cố Thùy Vũ bắt lấy bàn tay cô, nửa mê nửa tỉnh cau mày như cũ, "Đừng ồn ào nữa, Tịnh Tịnh"

Thương Tịnh như bị điện giật, rút tay về, trái tim cô nhất thời đập thình thịch.

Anh ngủ rồi mà vẫn không quên gieo họa cho cô nhỉ? Cô trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của ai đó đang ngủ say trước mắt, một loại kϊƈɦ động muốn phá hủy gương mặt ấy chợt bùng nổ trong cô. Thiên sứ và ác quỷ tranh đấu trong đầu cô rất lâu, cuối cùng cô quyết định, để cho anh ngủ nửa tiếng, chỉ nửa tiếng mà thôi, một giây cũng không được hơn!

Cô cất bước về phòng mình, nằm bò lên giường tiếp tục xem phim, nhưng trong lòng lại không yên liên tục lơ đãng nhìn đồng hồ, cô khẽ nguyền rủa một tiếng, tự căm ghét bản thân mình rồi cầm chăn đi ra ngoài đắp cho anh, rồi còn chỉnh nhiệt độ lò sưởi để anh đủ ấm áp.

Làm xong xuôi, cô dứt khoát không vào phòng nữa mà ngồi xuống ghế đối diện anh, nhìn kim giây trêи chiếc đồng hồ treo tường đang dịch chuyển, cô phải đợi để đánh thức anh dậy, nếu không cô chẳng làm nổi việc gì mất.

Ngẩng đầu nhìn một hồi lâu rồi cô rời tầm mắt về phía người đàn ông đang ngủ say, cô cảm thấy trong giấc ngủ sâu, dường như anh trẻ hơn lúc bình thường mấy phần thì phải, cô thật muốn biết diện mạo anh hồi 17, 18 tuổi thế nào, dù không chiếm được thì tự YY cũng tốt, có điều nhờ anh mà thẩm mỹ đánh giá các minh tinh của cô đã thay đổi, bây giờ cô cho rằng Jonny Depp cực kỳ đẹp trai.... Nói đi nói lại, anh lớn hơn cô 7,8 tuổi cơ mà....

*YY: Tự sướиɠ, tự tưởng tượng

Đang cưỡi ngựa bay vào vào cõi mộng thì người đàn ông nằm trêи ghế có động tĩnh, rốt cục hình như anh cũng đã cảm thấy chiếc "giường" mình đang nằm không được thoải mái, anh đá đá chân, sau đó cựa mình~

"Ầm"

"Ấy!"

Cố đại bí thư hoa hoa lệ lệ lăm lông lốc từ trêи ghế sofa xuống đất.

Thương Tịnh trợn mắt há mồm choáng váng mất vài giây trước tình huống vừa xảy ra, mãi tới khi dưới chân ghế, người đàn ông nào đó trong bọc chăn chật vật bật ra tiếng chửi thề, cô mới như được bật công tắc, cười nắc nẻ.

Ối chà, Cố Thùy Vũ ấy mà, Cố đại thư ký, người luôn luôn tao nhã lịch sự trước mặt quần chúng nhân dân, ấy vậy mà lại ngủ mê man tới mức ngã lăn xuống đất! Cãng nghĩ càng tức cười, Thương Tịnh cười không dứt, kém nỗi vỗ bàn trầm trồ khen ngợi thôi.

Qua cơn lúng túng, Cố Thùy Vũ chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt không được tốt cho lắm, anh ném chiếc chăn trêи người lên ghế sofa, trừng mắt nhìn Thương Tịnh đang hả hê, "Cười, còn cười à!"

"Còn, xin lỗi, cười một lúc nữa thôi..." Thương Tịnh vừa cười vừa nói, xoay người bám vào tay ghế, cố gắng kìm nén cơn cười, nhịn khổ tới nỗi bả vai run rẩy.

Cố Thùy Vũ đen mặt, đứng dậy xoa xoa cổ, thấy cô vẫn không nể mặt mình, anh cât bước tiến lên, "Chú đây cho em cười đủ!" Bàn tay ma quỷ của anh từ phía sau thăm dò gáy cô, tùy tiện cù hai cái đã khiến Thương Tịnh phải cầu xin tha thứ, rụt đầu rụt cổ lại. Đêm ấy anh đã phát hiện ra rằng, sau khi anh dũng mãnh chiếm lấy cô, hơi thở của anh phả vào gáy cô cũng có thể khiến cho cô mẫn cảm, run rẩy, hạ thân mềm mại của cô càng chặt chẽ siết chặt lấy anh.

"Sai, sai, tôi thật sự sai rồi!" Thương Tịnh sợ nhất là chiêu này, cô cười rúc cổ, né tránh sang hai bên.

Cố Thùy Vũ tạm thời bừng tỉnh. Anh ôm lấy cổ của cô, rồi hôn cô, ngậm lấy đầu lưỡi của cô, ôm chặt cô, nhào nắn hai bầu иɦũ ɦσα của cô, cởi quần áo cô sau đó xâm chiếm lấy cô!

Tất cả chỉ là ảo tưởng thoáng hiện lên trong giây lát của anh, bàn tay đang cù cổ cô chợt căng thẳng, anh chậm rãi nặng nề thở ra, cơ thể khẽ động đậy.

Cuối cùng, anh rút tay về.

ruecaun e

Ai cũng có thể, duy chỉ Thương Tịnh là anh không muốn để cô phải khóc.

Giống như Thương Tịnh lúc này, cô cười thật đẹp.

Thương Tịnh đương nhiên không biết suy nghĩ đen tối trong lòng anh, khó khăn lắm cô mới ngưng cười được, cô lau khóe mắt ươn ướt, quay lại nói, "Ngại quá, ngại quá, anh ngã không bị thương ở đâu đấy chứ?" Hỏi xong, cô lại không nhịn được, phì cười.

"Con bé này!" Cố Thùy Vũ kìm nén những suy nghĩ đang rục rịch trong lòng, giả vờ lên tiếng khiến trách, rồi làm bộ nhìn đồng hồ, "Không còn sớm nữa, tôi nên đi thôi. Chuyện này ngày mai nói tiếp"

Thương Tịnh không giữ anh ở lại thêm, "Gọi điện là được"

Cố Thùy Vũ cười, không ý kiến gì, sửa sang lại vạt áo rồi đi ra cửa.

Thương Tịnh tiễn anh ra tới cửa, Cố Thùy Vũ nói, "Bên ngoài lạnh lắm, em vào đi, khóa cửa kỹ vào"

"Ừm, anh đi gì tới?"

"Lái xe tới"

"Tự về được không? Tối nay anh không uống rượu đấy chứ?"

"Không uống, tôi về từ chiều, ăn tối qua loa ở trạm dừng chân, vả lại vừa tỉnh ngủ, tinh thần tốt lên nhiều rồi"

Hai chữ "tỉnh ngủ" của anh lại khiến Thương Tịnh bật cười.

Cố Thùy Vũ đứng ở cầu thang híp mắt cười, "Tôi tỉnh ngủ rồi"

Thương Tịnh che miệng nhịn cười

"Tôi tỉnh ngủ rồi"

Thương đại tiểu thư lại cười lớn một lần nữa

"Cười đi, cười nữa đi, cười chết em" Cố Thùy Vũ lắc đầu rồi đi xuống dưới, giọng nói mang theo sự cưng chiều cùng bất đắc dĩ vang lên.

"Ha ha, về cẩn thận nhé" Thương Tịnh vất vả lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh

"Ừ" Nghe được lời nói quan tâm của cô, khóe môi Cố Thùy Vũ bất giác nhếch lên.

Lái xe về nhà, cả quãng đường trong lòng Cố Thùy Vũ đều nghĩ tới Thương Tịnh, anh mở cửa nhà, khóe môi vẫn nhếch lên, lại phát hiện trong nhà bật đèn sáng choang, hơn nữa còn mơ hồ truyền tới tiếng nam nữ nói chuyện.

"Bí thư Cố, ngài về rồi!" Ở trong phòng khách, Trần Tĩnh nghe thấy tiếng động vội chạy tới, ngạc nhiên nói

"...Ừ" Cố Thùy Vũ cúi đầu thay giày, từ giọng nói không nghe ra được vui hay giận

"Ồ, về sớm thật đấy" giọng nói lười biếng của Bùi Ninh bay tới

"Cậu chạy tới đây làm gì?" Cố Thùy Vũ bước vào căn phòng ấm áp thì chợt cảm thấy nhà Thương Tịnh thật quá lạnh lẽo, cơ thể nhỏ bé của cô có thể chịu đựng nổi sao?

"Đây là nhà tôi" Bùi Ninh cầm ly rượu vang trong tay, ngửa đầu ra sau ghế sofa nhìn anh

"Bây giờ nó là nhà tôi"

Cố Thùy Vũ cởi áo khoác, Trần Tịnh vội vã tiến lên nhận lấy, giúp anh treo lên móc, cười tủm tỉm nói, "Em tới quét dọn giúp ngài, lại phát hiện trong nhà bật bèn, em còn tưởng kẻ trộm, suýt chút nữa là báo cảnh sát rồi, sau đó mới biết là Bùi Thiếu tới"

"Về sau đừng tự ý vào nhà riêng" Cố Thùy Vũ đi tới, nhận lấy ly rượu vang trong tay Bùi Ninh

.... Chẳng lẽ tôi còn phải dán giấy chứng nhận tài sản lên người nữa à? Tự ý xông vào nhà? Bùi Ninh cười mang theo tà ý, "Sao, sợ tôi trông thấy cảnh ướt át hả?"

"Bùi thiếu!" Trần Tĩnh lập tức đỏ mặt, hờn dỗi kêu lên

Cố Thùy Vũ uống một hớp rượu, "Trần Tĩnh, không cần cô phải bắt chuyện với cậu ta, đi nghỉ ngơi đi"

Trần Tĩnh nghe vậy hơi thất vọng, nhưng cũng không dám làm trái ý anh, cô ta chào hỏi Bùi Ninh rồi cầm điện thoại bước ra ngoài.

Đợi cô ta đi, Bùi Ninh mới huýt sáo, "Cô em này không tệ nhỉ, mặt ra mặt, ʍôиɠ ra ʍôиɠ, lại còn học nghệ thuật"

Cố Thùy Vũ ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, không lên tiếng

"Nghe nói cậu mang cô ả từ thành phố S tới?"

"Ừ"

"Hiếm khi thấy cậu dẫn người theo"

"...Cô ta muốn đi theo thì để cô ta đi, tôi ngại phiền" Có Thương Tịnh ở thành phố Z thì anh cũng chẳng có bản lĩnh đi săn người đẹp và chơi trò mập mờ, anh còn thấy không đủ thời gian để chăm sóc cho cô ấy chứ

"Nữa năm rồi mà chưa chê chán à?"

"Phụ nữ tắt đèn thì khác gì nhau"

"Khác lớn ý chứ, miệng ngọt hay không ngọt, bộ ngực lớn hay vừa phải, chỗ ấy chặt hay không chặt, không phải tất cả đều quan trọng sao?" Bùi Ninh ɭϊếʍ rượu dây trêи mép.

Miệng ngọt ngào nhất đương nhiên là Tịnh Tịnh nhà anh rồi, miệng cô giống như được phết mật vậy, anh có nếm bao nhiêu cũng không đủ, tuy ngực cô không lớn nhưng lại vừa vặn để bàn tay anh nắm lấy, vừa mềm mại lại vừa trắng trẻo, còn về vườn hoa của cô..... Nghĩ tới sự điên cuồng đêm đó, cổ họng Cố Thùy Vũ giật giật, bụng dưới lại càng *

"Này, nhớ tới ai đấy!" Không hổ là chiến hữu mặc cùng một cái quần lớn lên, anh chỉ cần động tâm là Bùi Ninh biết ngay anh đang nghĩ gì.

"...Không có gì" Miệng lưỡi Cố Thùy Vũ khô khốc, anh uống cạn rượu trong ly

"Không phải luôn nghĩ tới cô nàng Thương Tịnh kia đấy chứ?" Nhắc tới cô, Bùi Ninh khẽ nghiến răng nghiến lợi, "Rốt cục cô ấy là thế nào? Cậu có tận hai em ở đây cơ à?" Ban dầu cậu ta còn tưởng cô là tình nhân của anh, nhưng không ngờ người ở căn phòng B kia lại là người khác

"Cô ấy không phải" Cố Thùy Vũ lắc đầu, đột nhiên anh phát hiện, bây giờ bản thân anh không hề muốn để người khác ngộ nhận Thương Tịnh mang thân phận tình nhân của mình"

"Thế là cái gì?" Bùi Ninh lườm anh

Cố Thùy Vũ nghĩ một lúc, "...Thương Tịnh, cô ấy là Thương Tịnh!"

"Tôi không hỏi tên!"

"Dùng IQ của cậu đi" Anh chẳng ngu tới nỗi trông cậy cậu ta hiểu được. Có điều nếu là một năm trước, anh cũng không thể hiểu được chuyện này. Không muốn bất kỳ một thân phận gì, chỉ cần là cô ấy, anh sẵn sàng che chở cô vô điều kiện

"IQ của cậu thì cao!" Anh chàng này còn nhân tiện công kϊƈɦ người khác

Cố Thùy Vũ khẽ cười, ngồi thẳng dậy tự rót rượu cho mình

"Một trong hai người chúng ta nhất định có một người có vấn đề" Bùi Ninh ngừng lại, "Vả lại tôi dám khẳng định người ấy không phải tôi"

"Cậu có thêm một cái biệt danh đấy, Quý ngài không thể trả lời" Cố Thùy Vũ râu ông nọ cắm cằm bà kia, buông ra một câu

".... Một câu thôi, tôi không vừa mắt Thương Tịnh, cậu làm gì đi" Cậu ta mặc kệ

"Không thể" Cố Thùy Vũ lạnh giọng nói, "Không vừa mắt thì cút về, người ta nào có mời cậu tới" Nghe khẩu khí của Thương Tịnh thì cô oán hận cũng không nhỏ

"Cố Tam gia" Bùi Ninh kỳ quái nói, "Cậu ở đây lâu nên trúng tà rồi à? Có cần ông đây tìm cho cậu một đạo sĩ Mao Sơn không?" Trong thế giới của bọn họ, huynh đệ xếp ở vị trí đầu tiên, phụ nữ chỉ xứng đứng một bên. Cố Thùy Vũ từng có một ả đàn bà đắc tội với anh em của anh, anh không nói hai lời lập tức cắt đứt với ả. Bộ dáng hiện tại của anh....

"Được rồi, tính toán với đàn bà làm gì, không phải chỉ bị nhắc đôi ba câu trêи báo thôi sao? Người ta cũng chẳng chỉ đích danh tên họ thì ai biết là cậu? Nếu cậu làm to chuyện thì thật sự thành chuyện cười đấy" Cố Thùy Vũ không nhịn nổi, khoát khoát tay, "Tóm lại một câu, ai động tới Thương Tịnh thì phải bước qua tôi, tôi nói rồi đấy, tự cậu lo liệu đi"

"Có phải là cậu thật không đấy?" Bùi Ninh không dám tin vào tai mình, hỏi lại

"...Không phải" Cố Thùy Vũ trầm lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng

"Vậy được rồi" Bùi Ninh to giọng, "Tôi còn tưởng suýt nữa cậu quên mình là ai rồi chứ, tuy cậu và Chu Vân muốn ly hôn nhưng cậu vẫn phải kết thông gia với Chu gia, đừng vì trò chơi tình ái mà mê muội đầu óc, có chơi cũng phải tìm người có khả năng, cô nàng Thương Tịnh ấy, vừa nhìn đã thấy không chơi nổi rồi"

"Tôi cần cậu dạy à?" Cố Thùy Vũ không vui lườm cậu ta, cậu ta cứ cách dăm ba bữa là lại xảy ra chuyện, cậu ta tưởng cậu ta là ai?

Chuông cửa vang lên hai tiếng, Cố Thùy Vũ cực kỳ khó chịu nói, "Mở cửa đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.