Áo Mũ Chỉnh Tề

Chương 54



"Alô, anh Diêm?"

Diêm ca cái cứt chó, gọi như thể thân nhau lắm ấy, hắn ta xứng sao?

"Alô, Thương Tịnh, anh tới rồi, anh đang ở đại sảnh tầng 1"

Hai tai đều tràn ngập âm thanh của Diêm Dũng, Thương Tịnh hướng theo nơi phát ra âm thanh tìm anh ta thì thấy Diêm Dũng đang mặc áo jacket và quần tây đứng chính giữa đại sảnh. Cô đứng lên, cười đi về phía anh, "Anh Diêm"

Diêm Dũng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Thưng Tịnh ngồi ở đó, anh ta còn tưởng đôi tình nhân nào đang chơi điện thoại chứ.

"Ngại quá, em chờ lâu chưa?" Diêm Dũng ngượng ngùng hỏi

"Không lâu, mới một lúc thôi" Thương Tịnh không muốn anh đụng chạm với Cố Thùy Vũ bèn nói tiếp, "Chúng ta lên đi"

"Người đó là bạn em à..." Diêm Dũng nhìn về phía người đàn ông anh tuấn cao lớn đứng cách đó không xa, anh ta không khỏi có phần tự ti, nhưng hình như đã từng gặp qua người này ở đâu đó thì phải?

"Không phải, người qua đường thôi" Thương Tịnh nói một câu cho cả hai người đàn ông cùng nghe, "Đi thôi" Cô đi trước về phía thang máy

"Hả? À" Diêm Dũng mù mờ, bước theo cô

Khóe miệng Cố Thùy Vũ khẽ giật, anh siết chặt nắm tay, sải bước chân lớn tiến lên, đứng bên cạnh Thương Tịnh, nét mặt không được tốt cho lắm.

Bầu không khí có vẻ kỳ lạ, Diêm Dũng thầm nghĩ, vừa rồi hai người bọn họ hình như còn đang nói chuyện, giờ sao lại làm bộ không quen biết nhỉ? Lẽ nào anh chàng kia hỏi đường?

Lúc này, có vài công nhân viên chức nam có nữ có bước vào, vốn đang cười nói, nhưng khi một người trong đó nhìn thấy Cố Thùy Vũ trong thang máy thì lập tức quay sang nháy mắt cùng đồng nghiệp, khuôn mặt trở nên cung kính, tươi cười chào đón, "Bí thư Cố, ngài tới sớm vậy"

Cố Thùy Vũ liếc qua mấy người bọn họ, thản nhiên gật đầu coi như chào hỏi, "Ừ"

"Thực sự xin lỗi, để ngài phải chờ lâu, nhưng đúng giờ cao điểm, tắc xe quá thể..."

Diêm Dũng cả kinh, không khỏi cúi đầu hỏi, "Không phải là Bí thư thị ủy của chúng ta đấy chứ?" Anh ta nhỡ rõ người ấy họ Cố mà.

"... Chắc vậy"

Thang máy tới, cả đám người nhường Cố Thùy Vũ vào đầu tiên, Thương Tịnh nhân cơ hội này nghiêng đầu nói, "Anh Diêm, đợt này đông quá, chúng ta để họ lên trước đi"

Gặp gỡ quan lớn như vậy, Diêm Dũng có chút căng thẳng, nghe thấy cô nói vậy anh ta thở phào gật đầu, "Được"

Mọi người nối đuôi nhau bước vào trong, thấy hai người không vào, họ cũng thờ ơ định nhấn nút đóng cửa lại, ai dè Cố Thùy Vũ lại nhấn nút mở cửa, mỉm cười nói, "Sao không vào, vẫn còn chỗ mà"

Diêm Dũng lập tức theo phản xạ đáp, "Dạ, dạ, cảm ơn ngài" Sau đó, anh ta cứng ngắc bước vào thang máy.

Mọi người không dám đứng trước mặt Cố Thùy Vũ, Diêm Dũng cũng chen chúc đứng cạnh Cố Thùy Vũ, kết quả, chỗ còn trống duy nhất giờ chỉ còn vị trí trước mặt Cố Thùy Vũ, Thương Tịnh đành bước tới vị trí đó, xoay người, đối diện với cửa thang máy.

Cố Thùy Vũ chăm chú nhìn lỗ tai trắng nõn nà và nốt ruồi nhỏ ở chiếc gáy ngọc ngà của cô, đột nhiên trong lòng anh thấy rung động.

Lên tới tầng hai, có hai bác gái nhất quyết chen vào thang máy, Thương Tịnh bất đắc dĩ lùi về phái sau, vừa lùi thì cô đã bị Cố Thùy Vũ bắt được tay, cô cau mày muốn rút ra, thì mười đầu ngón tay ăn đã đan chặt, lại còn khiêu khích vuốt ve lòng bàn tay cô.

Thương Tịnh hung hăng đạp anh một cái, Cố Thùy Vũ kêu lên, rồi buông tay ra, dĩ nhiên không phải bởi vì chút đau đớn cỏn con này, mà là vì thang máy đã tới nơi.

Đám người Cố Thùy Vũ di chuyển ra ngoài, vừa ra khỏi thang máy, tựa như anh nhớ ra điều gì đó, anh bèn quay đầu, nhìn Thương Tịnh nói với vẻ cưng chiều, "Trêи người em còn có vết thương, đừng uống rượu"

Hai bác gái nhìn theo ánh mắt của anh chàng đẹp trai, đôi mắt Bát quái quay về phía Thương Tịnh.

Thương Tịnh nghiến răng nghiến lợi, anh thật quá đáng.

"Hai người quen nhau?" Diêm Dũng kinh ngạc hỏi

Thương Tịnh im lặng, mãi tới khi đến lượt bọn họ ra khỏi thang máy mới nói, "Xin lỗi, em không nói cho anh biết, bởi vì nhân phẩm của anh ta không tốt, em không muốn anh biết, cho nên mới không nói"

... Cô ấy nói, nhân phẩm của bí thư thị ủy không tốt... Rốt cuộc phải quen thuộc tới mức nào mới có thể nỏi ra như vậy. Diêm Dũng không biết nên nói gì, đành gật đầu.

Đến đại sảnh bữa tiệc, Đổng Bân đã vào chỗ, thấy cậu em vợ đi cùng Thương Tịnh, anh giật cả mình, anh nở nụ cười đầy hàm ý, vẫy tay gọi bọn họ qua, nhưng Thương Tịnh vừa ngồi xuống thì liền bị chị Đỗ gọi tới bàn lãnh đạo, Đổng Bân không để Diêm Dũng đi theo, anh cảm thấy hứng thú nói, "Được đấy, nhóc con, rất có triển vọng"

Diêm Dũng gãi đầu, "Hôm nay vừa khéo em tới nhà cô ấy thì mới biết cô ấy tới tham dự tiệc ở tòa soạn, đúng lúc cô ấy gọi điện hỏi chú Thương có muốn tới cùng không, chú Thương ngại phiền phức nên bảo em tới"

"Không tệ, cố gắng lên!" Đổng Bân vỗ vỗ vai anh ta.

Diêm Dũng ngượng ngùng cười, sau đó, anh ta nhớ ra gì đó, bèn nhỏ giọng nói, "Anh rể, anh có biết vừa rồi em tình cờ gặp phải người nào không?"

"Ai?"

"Bí thư Cố, Bí thư thị ủy"

Đáy mắt Đổng Bân lóe lên tia kỳ lại, anh nhíu mày nói, "Được đấy, ngay cả Bí thư thị ủy mà cậu cũng biết"

"Ấy, anh đừng trêu em, anh biết không? Thương Tịnh có quen biết bí thư thị ủy đấy, nhưng có điều bọn họ rất kỳ lạ, giống như tình..."

"Câm miệng, chuyện này có thể nói lung tung được sao?" Đổng Bân cắt lời anh ta

Lúc này, Diêm Dũng mới nhớ ra đang ở chỗ công cộng, anh ta hắng giọng, hàm hồ nói, "Ban đầu, Thương Tịnh nói với em đó chỉ là người qua đường, sau đó, lại còn nói nhân phẩm anh ta không tốt, không muốn em quen biết với anh ta"

Nghĩ tới chuyện Cố Thùy Vũ có ý đồ với Thương Tịnh là có thể hiểu rõ, cô ấy không muốn để hai người này đụng phải nhau, Đổng Bân hời hợt nói, "Cậu quản người ta nhiều vậy làm gì, cô ấy nói vậy chắc là có lý lẽ của riêng mình"

"Anh biết chuyện này?"

"Vớ vẩn, cô ấy là đồ đệ của tôi sao tôi lại không biết?"

Diêm Dũng như đang có điều cần suy nghĩ, anh ta quyết định theo đuổi Thương Tịnh sau khi biết cô bị thương vì cứu người, cưới vợ thì phải cưới vợ hiền, một cô gái có dũng khí bỏ mình cứu người đương nhiên nhân phẩm phải rất tốt, vả lại từ vẻ bề ngoài tới tính cách của Thương tịnh đều khiến người ta thấy thoải mái, cho nên anh ta mới tích cực tới thế, chẳng qua, không ngờ cô ấy lại có chút thần bí, còn chút thần bí này tốt hay xấu, anh ta không xác định nổi, "Em theo đuổi cô ấy được chứ?"

Đổng Bân liếc mắt nhìn cậu em vợ, "Theo đuổi được rồi hẵng nói" Điều kiện của cậu em vợ này nếu theo đuổi người bình thường thì coi như không tệ, có điều, trong mắt Thương Tịnh đã có Cố đại Bí thư thì làm sao cậu ta có thể so sánh được đây.

Bên này, Thương Tịnh tới bàn lãnh đạo thì cô được Hà Chính Trạch giới thiệu với một đồng chí lãnh đạo giới truyền thông trung ương, vị này lần này tới chủ yếu để kiểm tra các tin tức từ tờ báo địa phương cấp tỉnh, được Hà Chính Trạch mời tham dự buổi lễ trao giải hôm nay.

"Cục trưởng Phương, đây là đồng chí Thương Tịnh, Thương Tịnh, vị này là phó cục trưởng Phương, cục tin tức"

"Chào ngài, cục trưởng Phương" Hóa ra là người đàn ông trao giải cho cô chiều nay.

"Chào cháu, đồng chí Thương Tịnh" Phương cục trưởng là một người đàn ông nho nhã hơn 40 tuổi, ông ta đeo một cặp mắt kiếng cân xứng viền bạc, giọng nói mang theo ngữ điệu vùng Giang Nam, ông ta đứng dậy bắt tay với cô, "Có thể gặp cháu là vinh hạnh của tôi, tôi vô cùng khâm phục tinh thần xả thân cứu người của cháu, đúng là tấm gương đáng quý để chúng ta học tập"

"Ngài quá khen rồi, đây chỉ là bản năng con người mà thôi"

"Không, không, không, ở trong hoàn cảnh hiểm ác vậy mà cháu có dũng khí đối mặt với viên đạn, người bình thường nào có được sự gan dạ này" Phương phó cục cười, nói tiếp, "Vả lại, về mặt cá nhân, tôi cũng vô cùng cảm kϊƈɦ cháu"

"Dạ?" Thương Tịnh ngây người

"Haha, không phát hiện ra sao? Người cháu cứu là Phương Chu, cháu tôi"

"Hả!" Hai người họ đều họ Phương, "Ngài là chú của bác sĩ Phương"

"Đúng, anh cả và chị dâu bảo tôi lần này tới nhất định phải nói tiếng cảm ơn trước mặt cháu. Thực ra, tôi nghe Tổng biên Hà nói muốn mở buổi lễ trao giải thì bèn tự ý đề nghị ông ấy tổ chức sớm lên, như vậy có gây phiền phức gì cho cháu không?"

"Đương nhiên không ạ, chuyện lĩnh giải thưởng thì nào có ngại sớm?" Thương Tịnh cười, "Đúng rồi, lúc bác sĩ Phương về cháu không thể tiễn anh ấy, giờ anh ấy sao rồi ạ?"

"Tốt lắm, cảm ơn cháu quan tâm"

"Haha, sao lại đứng nói chuyện thế? Mời mọi người ngồi xuống, mau ngồi" Hà Chính Trạch cười nói, "Đã như vậy, Tiểu Thương, chốc nữa cô phải cùng Phương phó cục uống một chén đấy nhé"

"Ấy ấy, đồng chí Thương Tịnh đang bị thương trong người, không thể uống rượu" Phó cục Phương khoát khoát tay, ngồi xuống.

"À, đúng đúng đúng, uống nước trái cây, uống nước trái cây" Hà Chính Trạch cười chữa lại

Thương Tịnh còn tưởng chào hỏi xong thì có thể đi về, nhưng tình huống này, cô đành ngồi xuống bên cạnh.

Quá nửa bữa tiệc, chủ nhiệm văn phòng vội vã ra nghênh đón đoàn người Cố Thùy Vũ tới, hôm nay có tận hai bữa tiệc, hết bữa này tới bữa khác, dù cố gắng kết thục trong thời gian ngắn nhất nhưng cũng phải kéo dài tới tận bây giờ, Cố Thùy Vũ bước từng bước lớn vào, vừa chào hỏi xã giao với lãnh dạo tòa soạn, vừa nhìn thẳng về phía Thương Tịnh đang ngồi bàn đầu tiên.

"Còn tưởng rằng ngài bận quá nên sẽ không qua đây chứ, đúng lúc có vài lãnh đạo tổng cục tới thị sát, Hà tổng đang tiếp bọn họ đấy" Chủ nhiệm văn phòng dẫn anh tới bàn đầu tiên.

Cố Thùy Vũ không ngờ người tới là chú Phương, anh hơi ngạc nhiên, cười bước tới, "Chú Phương, hóa ra là ngài đại giá quang lâm, sao ạ, đối với sự nghiệp truyền thông thành phố Z chúng cháu, chú có chỉ điểm phê bình gì không?

"Thằng bé này, đúng là giống một Bí thư thị ủy nhỉ" Phó cục Phương ngửa đầu cười nói

"Không dám nhận"

Vốn là Thương Tịnh ngồi bên cạnh phó cục Phương, giờ Cố Thùy Vũ tới, người ta bèn sắp ghế để anh ngồi giữa hai người bọn họ.

Phó cục Phương cười cụng ly với anh, nói, "Vị này là Thương Tịnh, chính là ân nhân cứu mạng của Phương Chu, cháu đã gặp chưa?"

Cố Thùy Vũ cười nhìn về phía Thương Tịnh đang lặng lẽ dùng bữa, "Đương nhiên đã gặp ạ, cô bé này cháu quen từ hồi còn ở thành phố S"

"Vậy sao?" Phó cục Phương nhíu mày, vừa rồi, hai người họ không lên tiếng, ánh mắt cũng chẳng hề giao nhau, ông lại còn tưởng họ không quen biết, không ngờ lại là người quen cũ.

Lúc này, Thương Tịnh đặt đũa xuống, khẽ cười nói, "Phương cục, cháu ăn cũng no rồi, không quấy rầy chú và bí thư Cố nói chuyện nữa, cháu đi tìm đồng nghiệp hàn huyên đây ạ"

Phương cục vừa định gật đầu thì Cố Thùy Vũ đã mở miệng trước, "Tôi vừa tới thì em muốn đi, là em ghét bỏ tôi sao?"

Phương cục sợ cô xấu hổ, ông bèn cười nói, "Tính tình bí thư Cố của cháu thế đấy, cháu nể mặt cậu ấy, ngồi một lúc nữa đi!

Hà Chính Trạch cười, "Phương cục đừng lo lắng, bình thường bí thưCố rất chiếu cố Thương Tịnh, cậu ấy chỉ đang trêu cô ấy thôi"

"À, ra thế" Ngoài miệng đáp vậy, nhưng trong lòng Phương cục lại không đồng ý, tính tình Cố Thùy Vũ thế nào ông còn không hiểu hay sao, nó sao có thể đặt môt người phụ nữ ở trong lòng.

Thương Tịnh nén giận, hé miệng uống nước trái cây

Cố Thùy Vũ nhếch miệng, đụng đũa, "Nào, ăn nhiều thịt đi, bệnh nặng thế, mặt em cũng gầy đi rồi" Anh gắp một miếng thịt kho tàu vào trong bát cô

"Được rồi, đừng trêu cô bé này nữa, chú có việc nghiêm túc muốn hỏi cháu đây" Phương cục cười cười, nghiêng người tới gần mặt anh," Cháu đang làm sự nghiệp vĩ đại gì thế, cả nhà cháu hai hôm nay náo nhiệt lắm, nhất là ông anh Cố, cả ngày gào rống, hàng xóm láng giềng đều nghe thấy hết"

"Bố cháu vẫn luôn vậy" Cố Thùy Vũ phát hiện mình không có cách tập trung được, khóe mắt anh luôn nhìn chú ý nhất cử nhất động của Thương Tịnh, rốt cục, tới khi cô gắp miếng dưa chuột thứ ba, anh mới không nhịn nổi, "Này, em không thể ăn ít mấy thứ đồ nguội lạnh đó sao?" Đặc biệt là mấy món có rắc thêm hạt tiêu.

Giọng anh không lớn, nhưng mọi người xung quanh đều nghe thấy, Thương Tịnh vẫn như cũ, không thèm để ý tới anh, nhét nốt một nửa miếng dưa chuột vào trong miệng.

Ha! Đúng là con gấu con!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.