Cuộc tụ tập của đám anh em công tử này luôn luôn không kiêng kỵ điều gì, rượu ngon tới tay, người đẹp trước ngực, cười đùa hoan lạc. Những người phụ nữ bọn họ dẫn tới hôm nay đều là vợ cố định hoặc nửa cố định, cho nên tuy chơi bời thả ga nhưng còn chưa tới nỗi không biết chừng mực, chỉ có một anh chàng độc thân đã lâu, nghe nói Cố Thùy Vũ dẫn bạn gái theo thì anh ta bị kϊƈɦ, vội vàng xuống dưới triển lãm xe dẫn ngay một cô nàng bộ dạng khá non nớt, gương mặt trong sạch động lòng người, tóc dài bay lất phất, suôn thẳng óng ả, nhìn qua có vẻ giống con nít khiến người ta yêu thích, chỉ là hành động của cô ta lại không hợp với hình tượng "thanh thuần" của cô ta, tựa như cô ta sợ mình mà không phục vụ "kim chủ" chu đáo thì sẽ không được "sủng ái", vì vậy mới uống được một nửa ly thì cô ta đã trắng trợn thò tay xuống dưới háng "kim chủ".
Thương Tịnh nhìn chằm chằm cô ả, em gái à, với tuổi tác và dáng dấp của em như thế thì có đáng để em phải tự hạ thấp mình thế này không?
Cố Thùy Vũ không vui bèn xoay mặt cô qua hướng khác, "Em nhìn gì?"
"Đúng là linh hoạt thật, đấy sắp cử động rồi!" Thương Tịnh cắn cắn cái ly, thấp giọng đáp, Rõ ràng là là "Green Tea Bitch" mà.
* "Green Tea Bitch" (lục trà biểu) chỉ có một, là loại nữ nhân giả bộ trong sáng mà đi quyến rũ đàn ông của người khác. Loại người như thế chỉ có phụ nữ với nhau nhìn ra được, mà đàn ông thì không nhìn ra được.
"Em nói cái gì!!!" Cố Thùy Vũ cho là cô đang ám chỉ đàn ông, giọng nói của anh lớn hơn
"Em đang nói cô em kia cơ" Thương Tịnh lắc đầu một cái. Cô không còn là một cô bé không hiểu sự đời nữa, giá trị quan của mỗi người mỗi khác, cô sẽ không đứng lên nhân danh chính nghĩa mà phê phán sự lựa chọn của người khác, chỉ là cô cảm thấy thật đáng buồn, tại sao lại có nhiều cô gái lựa chọn vật chật, theo duổi những thứ rỗng tuếch như thế?
"Em nhìn cô ta làm gì?"
"Thì tùy tiện liếc qua mà thôi, anh..." Ngày xưa, chắc chắn anh cũng từng có mấy cái cảnh ướt át thế này đấy nhỉ? Thương Tịnh định hỏi song lại thôi
"Thương Tịnh, vết thương đỡ rồi hả?" Bùi Ninh ngồi bên bàn trà thủy tinh, cầm chai rượu rót đầy ly cho họ ròi hỏi
"Ừm, đỡ rồi" Thương Tịnh cảm ơn
"Có muốn lành sẹo vết thương không? Tôi quen một bác sĩ chỉnh hình, tay nghề được lắm"
"Không cần đâu" Người trả lời cậu ta là Cố Thùy Vũ, "Cứ thế này là đẹp rồi, tôi không ngại"
"Ai hỏi anh?" Thương Tịnh hờn mát
"Đây không phải là quyền lợi của bản thân em sao?" Làn da chỗ vết sẹo của cô lại là một trong những điểm nhạy cảm của cô
Bùi Ninh hừ một tiếng, cụng ly với hai người, "Cạn chén"
Cố Thùy Vũ nói, "Em không muốn thì đừng uống"
"Anh không cho em uống thì em sẽ không uống, bạn bè anh hiếm khi tới, anh cứ ra uống với họ đi, anh mà say thì em sẽ chăm sóc cho anh" Thương Tịnh mỉm cười
Cố Thùy Vũ cũng phì cười
"Chà, chăm sóc thế nào vậy, Cố đại thiếu của chúng ta thật tốt số nhé, tối nay nhất định không say không về, đừng ai nghĩ tới chuyện chạy trốn!!" Bành thiếu hô to, "Nào, Thương Tịnh! Tôi mời cô một ly!"
"Anh là anh em tốt của Cố Thùy Vũ, ly rượu đầu tiên này tôi nhất định phải giữ thể diện cho anh, không những giữ mà tôi còn phải đáp lễ lại! Có điều, hết hai ly này mà còn muốn tìm tôi uống nữa thì anh phải xin phép Cố đại bí thư của chúng ta rồi" Thương Tịnh đứng lên cười, cụng ly với anh ta, rồi một hơi cạn ly
"Được! Có khí phách! Rót đầy vào!"
Cố Thùy Vũ không có ý ngăn cản, anh vừa ngồi vừa choàng tay đỡ lấy thắt lưng cô, đang định với lấy một miếng dưa hấu thì đĩa trái cây lập tức được dâng lên trước mặt anh, anh nhướng mày nhìn, hóa ra là cô diễn viên đang nổi, An An. Anh gật đầu nói cảm ơn, tiện thể nói thêm, "Bộ phim cô đóng cũng không tệ". Nói xong, chính anh cũng giật mình, với thói quen mờ ám ngày xưa. Mọi người ở đây ai mà chả tự xác định trước, người dẫn bạn gái tới hôm nay là anh, ngày mai không chừng cô ta sẽ là của tôi, ngày xưa anh cũng từng vừa ý liền dụ dỗ một hai người, và cũng từng đưa đi một hai cô ả.
"Cảm ơn, không ngờ anh cũng xem phim tôi đóng, vinh hạnh quá" An An cười hời hợt
Lúc này, Cố Thùy Vũ mới phát hiện dường như cô gái này là một người yên tĩnh, luôn ngồi ở trong góc, giữa đôi lông mày của cô ta còn điểm xuyến chút buồn bã, không ăn khớp với bầu không khi náo nhiệt trong căn phòng này cho lắm, xem ra là bị ai đó ép tới. Anh ăn một miếng dưa hấu, không trả lời cô ta nữa, mặc kệ sự đời.
Thương Tịnh bị bạn bè của Cố Thùy Vũ kính một lượt, rồi cô cũng kính lại họ một vòng, khi bọn họ định rót thêm cho cô thì cô ngồi xuống cạnh Cố Thùy Vũ, "Tôi nghe lời Cố bí thư của chúng ta, anh ấy muốn tôi uống thì tôi lập tức uống"
Cạn ly rồi mà cô vẫn có thể ăn nói lưu loát tới vậy, mọi người hăng say, ồn ào một trận
"Bảo bối, tửu lượng được đấy nhỉ" Cố Thùy Vũ không thèm để ý tới bọn họ, anh cúi đầu đút quả nho vào mồm Thương Tịnh
"Tạm được" Thương Tịnh nhếch môi cười
"Ai gạt anh rằng không uống được ấy nhỉ?" Mới một ly đã gục, vất vả cho cô phải nói dối anh rồi
"Khi ấy không phải chúng ta chưa quen biết nhau sao?"
"Giờ quen chưa?" Cố Thùy Vũ ôm cô trêu ghẹo
"Nhiều người đang nhìn đấy" Thương Tịnh ngượng ngùng, đẩy anh
"Hai người đừng có buồn nôn thế đi, nào, uống!"
"Đúng! Thương Tịnh, cô ra đây cho tôi, chúng ta uống cho tới khi "tam dương khai thái" "
*TAM DƯƠNG KHAI THÁI. Theo Kinh Dịch, đó là quẻ ĐỊA THIÊN THÁI, ám chỉ tháng Giêng tốt lành, dương khí thịnh vượng làm muôn loài bừng tỉnh, vạn vật hồi xuân, hanh thông vận khí. Còn theo ý nghĩa bình dân, có thể hiểu rằng năm nay, ba con dê cùng kéo nhau về, mang lại những gì cát tường, thành sự.
"Bí thư Cố, em uống hay không uống đây?" Thương Tịnh khéo léo hỏi
"Không uống, đút cho Gia ăn cái gì đi" Cố Thùy Vũ mân mê khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
"Được" Thương Tịnh gật đầu, rồi quay qua cười đáp, "Anh ấy không cho tôi uống, bọn anh cứ từ từ mà uống nhé"
"Cô nghe lời người đàn ông của cô thế cơ à?"
"Đương nhiên, không nghe anh ấy thì tôi nghe ai?" Thương Tịnh tựa vào người Cố Thùy Vũ, rót đầy ly rượu cho anh, "Anh ra uống với bọn họ đi, muốn ăn gì thì bảo em, em gắp cho anh"
Lòng hư vinh của một người đàn ông trong Cố Thùy Vũ hoàn toàn được thỏa mãn, anh nhếch môi, mạnh mẽ nắm cằm cô rồi hôn.
Tiếng kêu la than thở của mọi người gần như chìm lỉm trong tiếng nhạc
"Em nhìn bộ dạng đức hạnh của người ta kìa" Một anh chàng đẩy đẩy vợ mình
"Hừ, anh đừng hòng muốn em như thế nhé" Cô nàng cứng rắn đáp trả
Chậc lưỡi, người so với người, đúng là làm người ta nghẹn chết mà
Thương Tịnh nào ngờ anh lại trắng trợn thế này chứ, cô đỏ mặt đợi anh hôn xong, rồi vùi đầu vào trong lòng anh vì xấu hố, mãi lâu sau mới chịu ló ra.
Thời nay mà vẫn còn có người phụ nữ dễ dàng xấu hổ tới vậy ư... Xem đi, xem đi, đây mới thực sự là cảnh "chim nhỏ nép vào người". Mấy người đàn ông trong phòng đều ngạc nhiên, đàn ông phương Đông quả nhiên vẫn thích người đẹp kín đáo hơn, có điều mấy người phụ nữ bên cạnh bọn họ cũng phóng khoáng quá rồi.
Cuối cùng, men rượu trong người cũng bốc lên, tất cả mọi người uống loạn cả lên, chỉ có Bùi Ninh và Thương TỊnh coi như còn tỉnh táo, ai say quá, Bùi Ninh sẽ thu xếp cho nghỉ luôn ở đây, còn những người khác thì đều cho tài xế đưa về nhà, Thương Tịnh dìu Cố Thùy Vũ vào xe, rồi đứng lên chào tạm biệt với Bùi Ninh.
Bùi Ninh đáp, "Cô biết mà, cái đạo lý "môn đăng hộ đối" không phải không có lý của nó"
"Ừm, tôi biết"
"Về sự hiểu biết với Cố Thùy Vũ, tôi 30 năm, cô mới 1 năm, cô cho rằng ai đánh giá chuẩn hơn?"
Thương Tịnh lại một gật đầu lần nữa
"Phụ nữ đàng hoàng đều không muốn dính vào Cố Thùy Vũ đâu" Bùi Ninh nói tiếp
Thương Tịnh không lên tiếng, cô chỉ khẽ cười
************
Khi Cố Thùy Vũ tỉnh lại, trừ đau đầu ra thì không có gì khác lạ, Thương Tịnh không còn trêи giường, anh cất giọng gọi cô thì nghe thấy tiếng trả lời từ phòng bếp vọng lại
Chốc lát sau Thương Tịnh bước vào, đưa cho anh một cốc nước mật ong ấm, "Đau đầu không?"
"Không đau" Anh uống cạn cốc nướck, "Anh đi tắm đã"
"Vâng, anh đừng có ném quần áo lung tun, qυầи ɭót với tất thì tự mìh giặt đi"
"Em giặt giúp anh" Cố Thùy Vũ không nói một lời tiện tay cởi đồ ngủ vứt vào tay cô
"Cố Thùy Vũ!" Anh dám đem lời cô nói như gió thoảng qua tai
Tắm xong, Thương Tịnh đã dọn xong bữa sáng lên bàn, chỉ là bát cháo thịt trứng muối đơn giản, Cố Thùy Vũ không khách sáo, ăn tận ba bát lớn
"À, tối nay nếu anh không bận gì thì dành ra chút thời gian nhé, hai chúng ta ra ngoài ăn cơm" Thương Tịnh ăn xong trước, cô chống cằm nói
Động tác của Cố Thùy Vũ thoáng ngừng lại, "sao, có chuyện gì tốt hả?"
"Không phải, dù cho có thì tới lúc đó mới nói cho anh"
"Chỉ nói chuyện thôi mà yêu cầu của em cao thật đấy"
"Đương nhiên"
"Được rồi, hiếm khi thấy Thương đại tiểu thư chủ động hẹn anh, khó mấy anh cũng phải dành thời gian"
"Để em nghiên cứu xem nên ăn gì rồi sẽ nhắn tin báo anh nhé"
"Có cần ám hiệu gì không đấy?"
"Đáng ghét!"
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái là tới giờ tan làm, thư ký Bàn đứng trước bàn làm việc trong phòng, đợi Cố Thùy Vũ ký văn kiện. Có điều, anh ta lại thấy anh cúi đầu, cầm cây bút gõ gõ lên tờ văn kiện cần ký, mãi mà không thấy lật trang, thấy anh xuất thần hồi lâu, thư ký Bàn mớikhông nhịn được hỏi, "Bí thư Cố, tài liệu này có vấn đề gì không?"
"Hả?" Cố Thùy Vũ giờ mới hoàn hồn, anh nhíu mày, rồi lẩm nhẩm đọc nhanh phần tài liệu còn sót lại, hiểu rõ nội dung xong, anh lướt bút như rồng bay phượng múa, ký tên vào cuối trang.
Đưa văn kiện cho thư ký Bàn, Cố Thùy Vũ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cũng tới lúc đi đón cô rồi. Chỉ là, đột nhiên cô lại muốn chính thức nói chuyện thế này là do cô muốn đưa ra quyết định gì đó chăng?
Anh không tự chủ lại cau mày, nghĩ tới thái độ của người nhà mình với cô, anh có loại dự cảm không tốt cho lắm.
Mẹ nó, ông trời bắt anh phải thấp tha thấp thỏm thế này, đây chính là báo ứng dành cho anh ư?
Đợi đã, không phải anh đang nghĩ cách trị tội giấu diếm của cô à? Tại sao giờ anh lại bị cô nắm mũi dắt đi vậy?
Cố Thùy Vũ "F*ck" một tiếng, anh vừa nhớ ra một chuyện khác, bèn gọi điện cho Vi Hi, "Alô, mai cậu về Bắc Kinh rồi tung một tin đồn ra ngoài..."!