Ngày hôm sau, Cố Thùy Vũ đang cùng ban lãnh đạo bàn bạc kế hoạch cải tổ toàn diện khu nội thành cũ trong thời gian dài thì chợt nhận được một cú điện thoại gọi tới, đó là chị dâu cả của anh, Thường Tích Văn, anh gật đầu với mọi người rồi bước ra khỏi phòng họp để nghe điện thoại. Anh cũng đoán sẽ có người ở nhà gọi tới, nhưng lại không ngờ người đó là chị.
"Chị dâu"
"Thùy Vũ, không xong rồi!"
Cố Thùy Vũ trầm giọng hỏi, "Chuyện gì?"
"Nghe cảnh vệ nhà mình nói rằng sau khi bố nghe điện thoại thì nổi cơn giận, ông kϊƈɦ động đứng lên, đi chưa được hai bước thì loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã vật xuống, khi được người ta đỡ dậy, bố bảo không sao có lẽ là do bố tự dưng bị hoa mắt chóng mặt, cảnh vệ không yên tâm bèn gọi cho chị, chị hỏi lại bác sĩ, bác sĩ nói bố có triệu chứng trúng gió, ông ấy định tới thăm bệnh cho bố nhưng bố căn bản không chịu phối hợp, bố cứ khăng khăng rằng mình không có bệnh, không cần bác sĩ khám. Cảnh vệ bảo rằng hình như chuyện có liên quan tới chú, có phải chú lại làm gì chọc giận bố không?"
Trúng gió? Cố Thùy Vũ cau mày, "Được rồi, để em gọi cho bố" Nói xong, anh cúp máy, rồi bấm số điện thoại nhà, người nhận điện là cảnh vệ tên Tiểu Chu, cậu ta lưỡng lự nói, "Tam thiếu, thủ trưởng không muốn nghe điện của anh"
"Hừ!" Cố Thùy Vũ ấn nút ngắt máy
Một lát sau, Cố Duyên Vũ lại gọi tới, "Lão Tam, anh nghe đồn chú muốn hợp tác với Đường gia, thật hay giả vậy?"
Cố Thùy Vũ im lặng
"Chú càng ngày càng quá đáng đấy, chú muốn ép bố đi vào khuôn khổ ư?" Cố Duyễn Vũ nặng giọng
"Em không có lựa chọn nào khác"
"Chú có thể chọn cách rời xa người phụ nữ kia"
"Ngay cả với cô ấy em cũng phải thỏa hiệp, em chính là một kẻ vô dụng"
"Bây giờ đầu óc chú đang không được tỉnh táo, đợi 3 phút điên của chú qua đi thì dù chú có hối hận cũng đã muộn" Cố Duyên Vũ nói tiếp, "Tình yêu, chẳng qua chỉ là một trò chơi, mấy thứ tình cảm nam nữ này không phải ngày xưa chú nghĩ rất thoáng sao?"
"Đúng vậy, trước đây em rât thoáng, cho nên em thấy vô cùng ngạc nhiên khi anh cứ nhớ mãi không quên một người phụ nữ tên là Vu Uyển"
"Chú..."
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, anh đi thăm bố đi"
"Mọi người đều bị chú làm tức chết rồi, thế mà vẫn không lay chuyển được trái tim của chú!" Cố Duyên Vũ cúp điện thoại cái "rầm"
****
Buổi tối, sau khi dự xong bữa tiệc xã giao, Cố Thùy Vũ về nhà với mùi rượu nồng nặc, anh bảo Thương Tịnh bóp đầu cho mình, còn anh thì trả lời câu hỏi của cô về lịch sử ngoan cố của của ông già nhà anh, Cố Vệ Quân
"... Ông ấy rất thích uống một loại trà được trồng ở quê ông nội anh, thật ra loại trà đó cũng bình thường thôi, nhưng hồi bé ông ấy từng uống trộm của ông nội anh và cảm thấy rất ngon, cho nên mới tới tận bây giờ vẫn chỉ uống loại trà đó, thỉnh thoảng có họ hàng tới thăm, hăng hái pha ấm trà Long Tỉnh, ông ấy ngủi thấy mùi hương rất thơm mát, nhưng nhất định không uống, ai khuyên cũng vẫn nói không, ông ấy xác định rằng không có một loại trà nào khác ngon bằng loại ông ấy hay uống cả!"
Thương Tịnh phì cười
"Còn về thức ăn, nếu ông ấy cảm thấy món đó không ngon, hoặc nghe ai nói rằng món đó không thể ăn thì em muốn dỗ ông ấy ăn một miếng còn khó hơn lên trời" Cố Thùy Vũ nhắm mắt, thoáng dừng rồi lại kể tiếp, "Với tính cách của ông ấy, đã nhận định chuyện gì rồi thì sẽ không bao giờ thương lượng, bởi vì sự cố chấp của ông ấy lớn hơn người bình thường nhiều, trong công việc tính cách này có thể giúp ông ấy dạt được thành tích, nhưng ngược lại trong đời sống thì em không tiêu hóa nổi đâu. Việc ông đã quyết thì sẽ làm được, em muốn đi về hướng đông nhưng lại đi chệch về hướng tây một bước, chắc chắn ông ấy sẽ kéo em trở lại tiếp tục đi về hướng đông"
"Đúng là một tòa pháo đài nhỉ" Thương Tịnh phồng má
"Giờ em mới biết hả" Cố Thùy Vũ xoay tròn bả vai, "Càng già ông ấy càng cố chấp hơn, anh thà đi đánh lô cốt cũng không muốn đi thuyết phục ông"
"Nhưng không có cách thì cũng phải nghĩ ra cách" Thương Tịnh bối rối, hai tay đặt lên bả vai anh, "Ông là bố anh, không phải là người ngoài"
Đúng lúc này, điện thoại của Cố Thùy Vũ vang lên, lại là Thường Tích Văn, "Alô, chị dâu?"
"Thùy Vũ, bọn chị tới nhà bố ăn cơm thì nghe cảnh vệ nói lúc chạng vạng tối trước khi bọn chị tới, chân của ông đột nhiên bị tê dại khiến ông phải xoa bóp một hồi, đó là một triệu chứng bệnh đây, bọn chị muốn đưa ông tới bệnh việnkhám nhưng ông nhất định không chịu, chú nói nên làm sao bây giờ?"
Thương Tịnh cảm thấy cơ thể anh trở nên căng thẳng, "Chị bảo bố nghe điện thoại đi"
Cố Thùy Vũ đợi một lúc, qua điện thoại, anh nghe thấy tiếng Thường Tích Văn và bố anh nói đôi ba câu, sau đó chợt bố anh hét rống lên - KHÔNG TIẾP!!!
"Bố không nhận điện của chú, chú nói xem, chú tội gì phải khổ sở đối chọi với bố chứ, thực ra chỉ là ông ấy quá quan tâm tới chú thôi, không phải chú không hiểu điều này, lúc nãy chị có điện hỏi thăm bác sĩ, bác sĩ nói bệnh này không htể kéo dài, nếu quả thực bố bị trúng gió thì trong vòng 48 tiếng đồng hồ phải xác định được nguyên nhân và phương án trị liệu" Thường Tích Văn lại cầm điện thoại lên nói với Cố Thùy Vũ
Tính nghiêm trọng của bệnh trúng gió, Cố Thùy Vũ cực kỳ hiểu rõ, một người em trai của ông nội cũng chỉ vì trúng gió mà bị bại liệt toàn thân, không còn đủ sức tự mình sinh hoạt hằng ngày, phải nhờ vào sự giúp đỡ của người thân sống lay lắt vài năm rồi mất, "Anh chị nghĩ cách lừa ông ấy đi khám đi"
"Anh chị nói hết nước hết cái rồi nhưng bố vẫn không đi, chú cũng tính của ông mà, ai mà lay chuyển nỏi bố chứ?" Thương Tích Vân ngừng lại, "Nghe Duyên Vũ nói bố đang giận chú, chú có thể về nhà một chuyến, xoa dịu ông ấy, để ông ấy đi viện khám không, những chuyện khác tính sau?"
"... Em biết rồi, để em xem còn chuyến bay nào để đặt vé về một chuyến" Cố Thùy Vũ cúp điện thoại
"Hình như bố có triệu chứng trúng gió, nhà anh bảo đưa ông đi viện thì ông sống chết không đi, để anh trở về nhà một chuyến vậy" Cố Thùy Vũ tra lịch chuyến bay gần nhất rồi cầm ví và điện thoại đi ra ngoài
"..." Cố Thùy Vũ đi giày xong thì kéo cô lại hôn một cái, "Mai anh sẽ về"
"Vâng, em tiễn anh"
"Không cần đâu, tối rồi, một mình em đi về anh sẽ không yên tâm. Tý nữa em phải đóng kỹ cửa nẻo cẩn thận nhé"
"Vậy dọc dường anh chú ý an toàn, tới nơi thì gọi cho em, bây giờ anh nhất định không được kϊƈɦ động bác trai nhé, ông ấy nói gì thì anh cũng cứ nghe theo, sức khỏe của ông ấy quan trọng hơn"
"Được rồi, anh đi đây"
Đợi Cố Thùy Vũ về tới ngôi nhà ở Bắc Kinh thì đã là 12 giờ đêm, Cố Vệ Quân đã đi ngủ, Cố Duyên Vũ và Thương Tích Văn biết Cố Thùy Vũ về nên ngồi ở phòng khách đợi anh, lúc thấy anh bước vào, hai người liền đứng dậy, Cố Duyên Vũ nói, "Bố ngủ rồi"
"Em biết, em đi đánh thức ông ấy"
"Chú bình tĩnh nói chuyện với bố nhé, đừng cãi ông ấy" Thường Tích Văn dặn đi dặn lại
Cố Thùy Vũ không đáp lời mà xoay người đi lên tầng, mở cửa phòng Cố Vệ Quân rồi bật đèn
Cố Vệ Quân biết anh sẽ về nên căn bản ôngkhông hề ngủ, ông lớn tiếng nói, "Bật đèn làm gì, để bố mày không ngủ được hả?"
"Mẹ mày! Mày là bố hay tao là bố, dám sai khiến bố mày!" Cố Vệ Quân ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn ông con sau đó ông cười lạnh lùng, "Tôi sắp quên mất là anh quyết tâm không nhận người bố này, lại còn chuẩn bị hợp tác với Đường gia nữa, dược, giờ đôi cánh của anh cứng rắn rồi nên muốn làm gì thì làm hả, tôi chỉ hận ban đầu sao lại sinh ra thằng con như anh chứ!!!"
"Đó không phải do bố ép con sao?" Cố Thùy Vũ kéo ghế ngồi xuống trước mặt ông
"Tôi ép anh? Cố Tam Vũ, anh cho rằng tôi làm mấy cái chuyện mất thể diện này à? Đầu óc anh bị mụ mẫm rồi hử? Rốt cục người phụ nữ kia đã cho anh uống thuốc gì đấy/" Cố Vệ Quân mắng
"Vâng, tất cả chỉ vì bố muốn tốt cho con" Cố Thùy Vũ gật dầu
Cố Vệ Quân nhìn anh chằm chằm, mãi lâu sau mới khạc ra một cục đờm, "Tôi đã già rồi, tôi còn gì phải làm cho bản thân nữa? Không phải tất cả đều vì 3 thằng ranh con bọn anh ư? Đặc biệt là anh, anh không hề biết bố anh đã phải dốc bao nhiêu tâm huyết vì anh đâu! Ban đầu, lúc đặt vấn đề thông gia thì anh không có ý kiến gì, giờ vừa ly hôn lại vừa hủy hôn, tất cả đều do một mình Cố Thùy Vũ anh tự định đoạt, về phía Chu gia, trước tiên không nói tới, còn người ngoài, họ sẽ nghĩ anh thế nào ahr? Bọn họ sẽ thầm cho rằng, ngay cả cánh tay phải như nhà họ Chu mà Cố Thùy Vũ anh nói vứt là vứt, những người khác lại chẳng phải con tốt trong tay anh, e rằng ngày nào đó anh dùng xong ròi sẽ quăng họ đi mất, thế thì còn ai sẽ giúp anh nữa đây?"
Cố Thùy Vũ trầm mặc trong giây lát, "Chuyện này trong lòng con hiểu cả"
"Trong lòng anh hiểu hả, trước đây anh nói tôi còn tin, giờ anh đã bị con hồ ly tinh kia làm cho mê muội rồi, lý trí chắc cũng mất sạch luôn!" Cố Vệ Quân hừ một tiếng, "Anh lại còn dùng nhà họ Đường để uy hϊế͙p͙ tôi, anh vì một con bé thấp hèn, thế có đáng không? Cô ta nhỏ hơn anh 7,8 tuổi, chưa chắc đã ổn dịnhđược, vả lại tôi nghe con dâu cả nói rằng cô ta cũng chỉ là một con bé nịnh hót, không xinh đẹp, gầy như cái sào, vậy anh coi trọng cô ta ở điểm nào???
"Bố, thế bố nhìn Chu Vân có thấy xinh không?"
"Xinh!" Cố Vệ Quân không biết trong hồ lô của thằng con này bán thuốc gì nữa, ông trừng mắt đáp
"Còn Chu Hương?"
"Cũng xinh!!"
"Thế mấy ả tình nhân trước của con bố thấy xinh không?"
"Đều xinh cả!"
"Đúng vậy, vậy bố hiểu vì sao con không thể buông tay Thương Tịnh rồi chứ?" Cố Thùy Vũ hỏi ngược lại ông
"Mày..." Thằng nhóc này dám bẫy ông, "Anh không cần phải nói, dù sao tôi cũng thấy con bé kia rất chướng mắt, anh lập tức chia tay nó đi!"
"Được được được, con chẳng trông mong gì bố thích cô ấy, về sau chúng ta cứ nước sông không phạm nước giếng, có được không? Con và Thương Tịnh yên lặng sống cuộc sống của bọn con, còn bố thì an lành hưởng thụ phúc phần của bố" Cố Thùy Vũ kiên trì nói, "Giờ chúng ta tới bệnh viện được chưa?"
Cố Vệ Quân cười lạnh, "Muốn tôi đi bệnh viện hả, được thôi, anh chia tay với con bé kia đã"
Khóe miệng Cố Thùy Vũ co quắp lại, anh nín thở hai lần mới có thể nhét mấy lời nói thô tục vào trong bụng được. Bố già này đúng là càng lúc càng quá đáng?
"Tôi nói cho anh biết, Cố Tam Vũ, hôm nay tôi nói thẳng, nếu anh còn coi tôi là bố, thì anh lập tức gọi điện chia tay với cô ta, cònkhông thì anh cút ra khỏi cánh cửa nhà này ngay, không càn quan tâm bố anh sống hay chết nữa!"
Mẹ kiếp!!!!
Cố Thùy Vũ không ngờ có ngày mình sẽ trở thành nam chính trong cuốn tiểu thuyết tình cảm bi kịch
"Bố! Bọn con thật lòng yêu nhau! Không gì có thể ngăn bọn con ở bên nhau cả! Kể cả ông trời cũng không thể!
Anh nhớ đại loại lời thoại trong kịch bản là vậy
Nhưng mà, mẹ nó, anh không phải loại người có thể gào thét mấy câu này!!!