Thương Tịnh ở nhà một ngày, xác định mẹ không có gì đáng ngại rồi cô lại vội vã chạy về đơn vị, thiếu chút nữa là không kịp buổi điểm danh tối. Sau khi mọi người giải tán, Đại đội trưởng Chu gọi cô lại, vừa đi về phía văn phòng ông vừa nói, "Mẹ cô bệnh tình thế nào rồi?"
"Cảm ơn đại đội trưởng quan tâm ạ, mẹ tôi không sao"
Đại đội trưởng Chu gật đầu, đi vào phòng làm việc, ông bảo cô ngồi xuống, "Đồng chí Thương Tịnh, hiện tại có một nhiệm vụ đơn vị muốn phái cô đi chấp hành, cô có đồng ý không?"
"Tôi nghe theo sự sắp xếp của của đơn vị"
"Một vị lãnh đạo trong thành phố gần đây đầu tư vào dự án Garden city, nhưng lại đắc tội với một xí nghiệp hắc bang, cảnh sát nhận được điện báo nghi ngờ có kẻ muốn giết người trả thù, bởi vậy trước khi nắm được bằng chức để một mẻ hốt trọn bọn họ cần một người bảo vệ cho sự an toàn của vị lãnh đạo kia, tránh bứt dây động rừng, tốt nhất nên chọn vệ sĩ nữ, mà những nữ cảnh sát có thể nhận nhiệm vụ này thì hắc bang vùng đó đều biết mặt hết rồi, cho nên phía cảnh sát muốn mượn tạm một nữ binh ở đơn vị ta. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cô là thích hợp nhất. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ nói tên vị lãnh đạo kia cho cô, nếu cô không muốn, thì đơn vị cũng không miễn cưỡng"
"Tôi đồng ý tham gia nhiệm vụ lần này" Thương Tịnh hoàn toàn đáp ứng.
Đại đội trưởng Chu hài lòng cười nói, "Tốt, tôi tin tưởng cô nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ, thật ra vị lãnh đạo này cô cũng quen đấy, đó chính là phó thị trưởng Cố Thùy Vũ"
Từ trạng thái nạp đầy 100% năng lượng, Thương Tịnh lập tức rớt xuống còn 80%, người này đúng là âm hồn không tan! Cô nào ngờ Cố Thùy Vũ công tư lẫn lộn như vậy. Vừa rồi cô còn thầm nghĩ, chuyện này trừ anh ra thì ai cũng được.
"Sao, có vấn đề gì à?" Thấy sắc mặt cô không tốt, đại đội trưởng Chu hỏi.
"Dạ? À, không có gì ạ" Nếu đã đồng ý thì không thể nói một đằng làm một nẻo được, Thương Tịnh đành phải nhắm mắt bỏ qua, tiếp nhận nhiệm vụ.
Ngày hôm sau, cô đi vào thành phố S, lấy thân phận trợ lý thư ký để làm việc trong văn phòng phó thị trưởng, khi Cố Thùy Vũ trông thấy cô, anh bất đắc dĩ cười, "Biết ngay là em mà"
Thương Tịnh đặt công việc lên hàng đầu, "Thị trưởng Cố, tôi nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm, bảo vệ sự an toàn của ngài"
Cố Thùy Vũ nói, "Chuyện không nghiêm trọng tới vậy, có lẽ chỉ là do một hai tên côn đồ đe dọa thôi, nếu thật sự có tình huống gì xảy ra, em cứ bảo vệ mình trước là được"
Thương Tịnh không lên tiếng.
Thư ký Bàn đề nghị, "Nếu cô Thương cứ đứng đây thì sẽ khiến mọi người nghi ngờ đấy ạ, có phải nên phân cho cô ấy chút chuyện nhỏ để làm không?"
"Vậy thì giúp tôi pha ấm trà đi" Cố Thùy Vũ nhìn cô, "Làm phiền em rồi, Thương Tịnh"
Với Thương Tịnh mà nói, Cố Thùy Vũ chính là một sinh vật không thể lý giải nổi. Rõ ràng, cô đã gài bẫy anh, lại còn nắm được điểm yếu của anh, nhưng anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra, thái độ đối với cô vẫn trước sau như một, chỉ từ điều này, trực giác mách bảo cho cô rằng, cô không phải đối thủ của anh.
Đột nhiên phải sớm chiều ở cạnh Cố Thùy Vũ khiến Thương Tịnh bước vào trong sinh hoạt đời thường của anh. Một lần nữa, ấn tượng về anh lại bị phá vỡ, cô không ngờ khi anh làm việc thì chẳng khác gì một cỗ máy! Dường như mỗi khi bắt đầu làm việc, anh chẳng khác nào được bật công tắc, năng suất cao, tốc độ cực nhanh khiến người ta không theo kịp, chỉ cần buổi sáng Thư ký Bàn báo cáo hành trình làm việc cho anh một lần, thì cả ngày hôm đó anh cũng không cần Thư ký phải nhắc nhở thêm lần nào nữa, dù công việc có nhiều hơn nữa, hoặc phải đi công tác xa, thì anh vẫn luôn có thể kiểm soát được công việc tiếp theo mình phải làm là gì.
Có điều, sự chuyên nghiệp của anh chỉ làm khổ đám người trong phòng thư ký. Lãnh đạo yêu cầu cường độ làm việc cao nên thần kinh bọn họ luôn căng như dây đàn, một khi thủ trưởng cần tài liệu gì thì bọn họ phải lập tức soạn thảo báo cáo...., gần như liều mạng để có thể nộp lên trêи trong thời gian ngắn nhất, nếu khiến Cố đại thị trưởng không hài lòng đôi ba lần, thì bạn cứ đợi bị thuyên chuyển công tác đi nhé. Đáng châm chọc là, những công chức bị điều đi tới làm thư ký ở các phòng ban khác lại luôn luôn khiến các lãnh đạo ở đó hài lòng vô cùng, ngay cả thị trưởng Lý cũng chỉ ngấp nghé đợi Cố Thùy Vũ điều một số người qua bên ông ta. Phật không chịu để người ta chỉ thắp một nén hương, người phải có chí vươn lên để không thua kém người khác. Bọn họ gần như liều mạng đuổi theo tiến độ của thị trưởng Cố, hơn nữa, bọn họ hiểu rõ, nếu lọt vào mắt xanh của vị thị trưởng Cố có lai lịch lớn này, tiền đồ của bọn họ nhất định sẽ rất sáng lạn.
Thương Tịnh đương nhiên không thể hiểu được những suy tính trong đầu bọn họ, cô đàng hoàng đảm nhiệm công tác làm vệ sĩ, ở bên cạnh làm trợ lý cho anh. Một tuần, một phần ba thời gian Cố Thùy Vũ dành cho công việc, một người vệ sĩ như cô vào thời gian này cũng chẳng phát huy được công dụng của mình, ngay từ đầu, thư ký Bàn thấy cô rảnh rỗi nên đã giao cho cô chút việc nhỏ, sau khi cô làm quen với các công chức làm cùng tầng, rồi bắt đầu làm việc. Bởi vậy, việc cô trở thành trợ lý riêng của phó thị trưởng không thể nghi ngờ đã biến cô thành nhân vật được hoan nghênh nhất trêи tầng năm, đi tới đâu cũng được mọi người hoan nghênh. Cố Thùy Vũ biết cô là người cởi mở, nhưng không ngờ cô lại vô tư như thế, nhiều lần anh đi ngang qua phòng thư ký đều nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô, lúc này anh mới nhớ lại những lần cùng cô đi anh cơm, anh vô tình kể một câu chuyện cười nhạt nhẽo, nhưng cô lại cười rất lâu, anh còn tưởng rằng cô nịnh mình, giờ nghĩ lại, lúc đó cô cười rất thực tình. Tính toán tỉ mỉ, số lần cô cười một ngày còn vượt quá số lần anh cười cả tháng, không tính tới những lễ nghi cơ bản trong các bữa tiệc xã giao.
Người đàn ông nào đó ngồi trong phòng làm việc của Phó Thị trưởng, nhấp một ngụm trà, nhíu mày, mơ hồ nghe thấy tiếng cười ở bên ngoài truyền tới, sau đó khi cánh cửa phòng mở ra thì lập tức biến mất.
"Thị trưởng Cố, tài liệu ngài cần đây ạ" Thương Tịnh khôi phục lại nét mặt nghiêm túc khi làm việc
"...Cảm ơn, đặt ở đó đi"
Thương Tịnh vâng lời, xoay người định đi ra thì Cố Thùy Vũ gọi lại, "Thương Tịnh"
Thương Tịnh không ngờ, chén trà này đã dẫn tới một câu chuyện khác, cô vừa rót một chén trà nhỏ thì đã được Cố Thùy Vũ cực kỳ khen ngợi, vì vậy, đương nhiên trọng trách pha trà về sau hoàn toàn giao cho cô, rồi sau đó cô giúp anh chỉnh lý tài liệu, giúp anh tra tin tức trêи mạng, giúp anh nghe điện thoại nữa.... giống như đột nhiên, cô trở thành trợ lý riêng của anh vậy.
"Thị trưởng Cố, không phải ngài thiếu trợ lý đấy chứ?" Thương Tịnh hỏi một cách ngốc nghếch. Người đàn ông bận bịu này muốn cô giúp, không sai, nhưng chỉ có điều không ngờ người đàn ông bận bịu đó lại có ý với cô, anh lại còn tỏ ra rất có hứng thú nữa.
Da mặt của Cố Thùy Vũ nào phải thứ cô có thể lay chuyển? Anh gật đầu cười tán thành, "Đúng, không thì em muốn tôi để em làm gì"
"Cố Thùy Vũ..." Thương Tịnh khẽ nghiến răng giận dữ. Anh đúng là đồ mặt dày.
"Bình tĩnh, Thương Tịnh, hiện tại tôi nào dám đối với em như vậy" Cố Thùy Vũ cúi đầu, phê duyệt giấy tờ, khóe môi nhếch lên một nụ cười cổ quái.
"Ngài nên điều trị bệnh tâm thần phân liệt của mình đi" Thương Tịnh bị nội thương một hồi lâu, rốt cục cô mới kết luận, rồi xoay người rời đi.
Cố Thùy Vũ làm như không nghe thấy gì, nghiêm trang ký tên, nhưng có điều, đầu anh như bị đóng băng, lại là NGÀI!
Hôm nay, Cố Thùy Vũ cùng lãnh đạo khác tham gia lễ khánh thành Gaden City, trước đó, thị trưởng Lý đã đặc biệt tìm anh vì chuyện này, ý của ông là anh tốt nhất không nên tham gia buổi tiệc này, vì đông người thì càng hỗn loạn, khó tránh khỏi bị người ta ám hại. Không phải do thị trưởng Lý nhạy cảm, mà do Cố Thùy Vũ đã liên tiếp nhận được ba bức thư đe dọa. Một phó thị trưởng mới được điều tới chưa được bao lâu vốn sẽ không tham gia vào dự án lớn dở dang thế này, nhưng không biết tại sao vị phó thị trưởng cũ liên tục bị uy hϊế͙p͙ đe dọa sau khi tham gia hạng mục này, thậm chí người nhà của ông ta cũng bị gọi điện quấy nhiễu, cuối cùng vị phó thị trưởng kia sức cùng lực kiệt, xin được điều đi, ngày ông ta rời khỏi, phải có cảnh vệ hộ tống mới được bình yên vô sự. Khi vị phó thị trưởng kia rời đi, hạng mục này giống như một củ khoai lang nóng bỏng không ai dám cầm, vì vậy Cố Thùy Vũ thuận lợi tiếp nhận.
Cố Thùy Vũ cười, từ chối ý tốt của thị trưởng Lý, theo hành trình, anh bước vào đại sảnh của dự án Garden city, chính giữa đại sảnh náo nhiệt bố trí một sân khấu hình chữ T, trêи đó các cô người mẫu xinh đẹp đang giới thiệu các trang sức đá quý của khu thương mại Garden, ông chủ khu Garden City tiến lên tiếp đón anh, hàn huyên một lúc thì một số nhà phụ trách xí nghiệp khác cũng rối rít bước tới, lập tức ở đó trở nên vô cùng sôi nổi, đoạt mất ánh hào quang của các cô người mẫu trêи sân khấu chữ T.
Thương Tịnh đi cạnh Cố Thùy Vũ, lặng lẽ quan sát xung quanh, quanh đó toàn những người ăn diện gọn gàng, trai có gái có, một vài cảnh sát đã mặc thường phục ẩn trong đám đông, nên có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đi thăm quan một vòng cùng vài người đại diện xí nghiệp rồi Cố Thùy Vũ tách khỏi đám đông, đứng trước một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh ánh sáng, anh nói với Thương Tịnh đang đứng sau lưng, "Em thấy sợi dây này thế nào?"
Thương Tịnh nghe anh hỏi, liếc mắt qua nhìn, "Đẹp"
"Thích không?"
"Không thích" Cô trả lời rất kiên quyết.
"Vậy sao?" Cố Thùy Vũ nhíu mày, "Tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào không thích kim cương đấy"
Thương Tịnh không dáp
"Không thích thật sao?"
".... Tôi chỉ thích những món đồ nhỏ"
"Tại sao?"
"Bởi vì đó là thứ tôi mua được" Thương Tịnh chắp hai tay sau lưng, cười híp mắt, đáp
"Những món đồ nhỏ không hợp với em"
"Tôi thích là được" Thương Tịnh cười đùa.
Cố Thùy Vũ bật cười, "Thứ càng lớn thì niềm vui càng lớn, không phải sao?"
"Thứ không phải của tôi thì tôi không muốn có"
"Sao em biết nó không phải của em?"
"Người quý ở chỗ tự biết bản thân mình thế nào"
Cố Thùy Vũ nhìn cô đầy thâm ý, thấy có người bước tới, anh cúi đầu đổi chủ đề, "Đi lấy giúp tôi chút đồ uống"
Thương Tịnh xoay người thì trông thấy có một người đàn ông trung niên hói đầu dẫn theo hai tên đàn em mặc đồ đen xông tới, đó chính là "Lão đại" mà bên cảnh sát đang nghi ngờ, Tổng giám đốc Diệp Đại Cương của doanh nghiệp đá quý Hưng Hoàn, cô dừng lại một giây, rồi quay người lại, "Chú Cố, sợi dây này thật đẹp, chú mua cho cháu đi!"