Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ

Chương 20



Sau khi Thương Trần Triều nghe Phong Thích giải thích xong, trái lại càng thêm nghi ngờ, nhưng thấy đối phương không có ý muốn nói sâu hơn nên coi như thôi, dù sao chuyện này cũng là việc riêng tư của hoàng thất Phong Lâm quốc cũng không thể lên án Phong Thích không muốn nói rõ.

Hai người bước đầu đạt thành nhận thức chung, rất nhanh liền kết thúc cuộc nói chuyện. Thời điểm bọn họ đi vào căn phòng cách vách, Dung Khanh đang vô tâm vô phế ăn điểm tâm. Hắn từ nhỏ lớn lên ở tuyết sơn, tâm tư đơn thuần, sau đó lại cùng Thương Trần Triều kết cổ tình, mà Triều ca ca lại toàn tâm toàn ý yêu hắn, cũng bởi không phải suy nghĩ nhiều cho nên tin tưởng hết lòng. Bởi vậy, đối với việc Thương Trần Triều không cho hắn ở lại trong phòng, Dung Khanh căn bản không nghĩ nhiều. Ngược lại là Phong Tịch Kiều, biểu tình có chút cô đơn nhưng cực lực che dấu. Hắn năm nay đã hai mươi tám tuổi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ chỉ sống được hai năm nữa, ở thời điểm nhạy cảm này, hắn đối với bất cứ hành vi nào của Phong Thích cũng đều đặc biệt lưu tâm.

Thân phận của hắn luôn là luyến sủng của Phong Thích, tuy rằng Phong Thích đối xử với hắn rất tốt, nhưng chưa bao giờ biểu lộ chân tâm. Rốt cuộc là sủng hay là yêu, cái này đối với Phong Tịch Kiều mà nói căn bản không phải là chuyện nhất thời. Nhưng bản thân hắn là người sắp chết, lấy đâu ra tư cách để tham lam đây?

Dung Khanh nhìn thấy Thương Trần Triều, thả bánh điểm tâm trong tay xuống rồi lập tức nhào vào trong ngực hắn, thậm chí tay dính vụn bánh còn chùi lên người nam nhân. Thương Trần Triều cũng nháo cùng hắn, cưng chiều vỗ vỗ đầu Dung Khanh, ôn nhu nói:

  • “Ăn no chưa, chúng ta nên về cung rồi.”

Dung Khanh vội vàng gật đầu, nói câu tái kiến với Phong Tịch Kiều rồi vui vẻ đi theo Thương Trần Triều. 

Phong Tịch Kiều giấu đi hâm mộ trong mắt, rót cho mình một chén rượu, bưng chén lên muốn uống. Phong Thích cản lại, nói:

  • “Làm gì mà sáng sớm đã uống rượu?”

Phong Tịch Kiều không giành với hắn, trầm mặc một hồi, nói:

  • “Ta biết, với thế cục bây giờ, ngươi kết minh cùng Hạ quốc là lựa chọn tốt nhất. Ngươi, sẽ tuyển thông gia à?”

Đây là phương thức kết minh hai nước tốt nhất mà Phong Tịch Kiều có thể nghĩ đến. Hắn vốn hy vọng xa vời Phong Thích còn có thể làm bạn với mình thêm hai năm nữa, ít nhất là khiến hắn vào lúc chết cảm thấy đời mình viên mãn. Nhưng hắn cũng hiểu, thời khắc quan trọng hiện nay là cơ hội đoạt quyền tốt nhất của Phong Thích, nếu bỏ lỡ e rằng không nên chuyện, hắn không nên bốc đồng.

Phong Thích thở dài: 

  • “Mới đợi cùng tiểu dâm hồ kia mỗi chốc, sao ngươi đã hóa ngốc rồi? Hạ quốc không có công chúa, ta thông gia với ai? Cho dù có, ta cũng không cần…”

Phong Thích không nói tiếp, nhưng Phong Tịch Kiều được câu trả lời này đã là thoả mãn. Không biết có phải hay không do chịu phán quyết của vận mệnh quá sớm, tồn tại dẫn tới cái chết*, đã thành thái độ sống của hắn. Phong Tịch Kiều yêu Phong Thích sâu đậm vô cùng, nhưng lại gần như tầm thường.

*Nguyên văn: 向死而生: sinh ra để chết, tra trên gg thì cụm này có liên quan đến Martin Heidegger, tìm đọc thì thấy người ta sử dụng cụm từ “tồn tại dẫn tới cái chết” nên bê vào đây.

Trong hoàng cung, sau khi nghe Thương Trần Triều truyền đạt lại ý tứ của Phong Thích, tất cả mọi người đều cảm thấy phương pháp này khả thi. Thú vị nhất chính là, Sở Thanh Mặc và Phong Thích thuở thiếu thời có cùng giao du qua, cái này càng làm tăng sự tin tưởng của Hạ Trọng Vân với hắn. Suy cho cùng cũng bởi vì tồn tại của mấy vật nhỏ Dung gia này, sau khi mọi người dạo qua một vòng thì đều thành thân thích, nhìn mặt mũi ái nhân, cũng sẽ không đâm dao sau lưng.

Hạ Trọng Vân tự mình thỉnh Phong Thích đến hoàng cung, cùng hắn thương nghị đại sự. Đối với một chút hiệp ước thông thương giữa hai nước, Phong Thích đáp ứng đặc biệt lưu loát, dù cho Hạ quốc muốn lợi ích nhiều hơn, hắn cũng không cò kè mặc cả. Hạ Trọng Vân cảm thấy không bình thường bèn trực tiếp hỏi:

  • “Thụy Vương gia chọn cùng chúng ta hợp tác, lại nhường ra không ít lợi tức,e là cũng có thứ mình muốn.”

Phong Thích cười cười, tầm nhìn chuyển hướng tới Dung Vận đang bồi ở một bên im lặng không lên tiếng. Hạ Trọng Vân như gặp đại địch, lập tức ôm Dung Vận vào trong ngực, nói:

  • “Đừng đánh chủ ý lên hoàng hậu của trẫm!”

Phong Thích vô ngữ:

  • “Ngươi nghĩ gì vậy? Ta chỉ muốn hỏi hoàng hậu Dâm Hồ tộc có Túy Nguyệt đan không?”

Nghe hắn khơi ra thân phận của Dung Vận, sắc mặt Hạ Trọng Vân trầm xuống, Dung Vận cũng có chút lúng túng, không biết có nên thừa nhận hay không. Phong Thích thở dài, thực sự nói ra:

  • “Không biết hoàng hậu có nghe qua về Linh Nguyệt tộc chưa, tuổi thọ của bọn họ chỉ có ba mươi tuổi, nếu không nguyện cùng các nam nhân khác nhau giao hợp kéo dài tuổi thọ thì chỉ có thể chờ chết. Mà ta lật lại điển tịch cổ xưa của Linh Nguyệt tộc đã phát hiện ra còn một phương pháp khác, chính là dựa vào Túy Nguyệt đan, bí bảo của Dâm Hồ tộc, sau khi ăn vào thì không khác gì người bình thường, trải qua sinh lão bệnh tử tự nhiên.

Dung Vận vội hỏi: 

  • “Ta có biết, trong ghi chép của Dâm Hồ tộc cũng có đoạn này, nhưng chúng ta và Linh Nguyệt tộc mặc dù ngàn năm trước là một chi, nhưng mấy đời sinh sôi phát triển, từ lâu đã không còn liên hệ, chúng ta còn cho là Linh Nguyệt tộc đã sớm biến mất. Mà vì để ngừa vạn nhất, hậu viện Dung gia vẫn luôn trong một đám lớn Túy Nguyệt thảo, loại cỏ này lúc thường chỉ nở hoa, chỉ có dùng đồ vật đặc thù tưới lên thì mới kết quả, trái cây đó chính là Túy Nguyệt đan ngươi nói.”

Phong Thích nghe xong lập tức kích động, vội vàng hỏi:

  • “Vậy phải làm sao mới có thể có Túy Nguyệt đan đây? Không dối gạt hai vị, ái nhân của ta là người của Linh Nguyệt tộc.”

Những năm này, tuy rằng Phong Thích đã làm xong chuẩn bị cùng Phong Tịch Kiều cộng tử (cùng chết) nhưng hắn vẫn luôn không từ bỏ tìm kiếm manh mối của Dâm Hồ tộc. Mà Dung gia gia lớn nghiệp lớn, thực lực không thể khinh thường, cộng thêm vài con dâm hồ trước khi gả đi đều tìm được phu quân, cho nên tin tức về bộ tộc này được giấu giếm quá tốt. Phong Thích còn cho là Dâm Hồ tộc đã biến mất rồi, mãi đến tận khi ở Phong Lâm quốc có người dùng tin tức này đổi được vị trí thừa tướng thì Phong Thích mới tìm được manh mối, tìm hiểu nguồn gốc tra ra được một tộc Dung thị.

Hắn làm hết thảy, cũng chỉ là nhân tiện, mục đích cuối cùng chỉ là vì muốn một viên Túy Nguyệt đan. Trong lòng hắn cảm kích tiểu dâm hồ kia, cho nên liền động nhân mạch đem hắn từ trong dâm quật ở Phong Lâm quốc cứu ra, đưa đến Hạ quốc. Quả nhiên, không đợi hắn chủ động tặng người, Hạ quốc bên này đã có người tới cứu rồi.

Dâm Hồ tộc cùng Linh Nguyệt tộc vốn có cội nguồn, nghe nói còn người của Linh Nguyệt tộc tồn tại, Dung Vận cũng mừng, nhớ tới biện pháp để lấy Túy Nguyệt đan, hắn có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói:

  • “Túy Nguyệt đan, nói khó cũng không khó, bất quá phải gặp may đúng dịp thôi. Trọng điểm chính là dung dịch tưới nó, phải là ba con dâm hồ, trong… trong lúc đang cùng người giao hợp ân ái phun sữa, trộn hỗn hợp này lại, thêm chút nước dược liệu quý giá, sau khi tưới cho Túy Nguyệt thảo, không đầy một tháng là kết quả. Hiện tại, chúng ta vừa vặn có ba dâm hồ, hơn nữa đều tìm được ái nhân, có thể nói mệnh ái nhân của Vương gia chưa tuyệt.

Phong Thích đã kích động đến có phần thất thố, đè nén háo hức, liên tục nói cảm tạ với Dung Khanh. Ngược lại Hạ Trọng Vân ở một bên, có điểm không nhịn được cười, tuy rằng có chút không phúc hậu, nhưng hai cái tộc này… thật sự là quá kỳ ba mà, đều là những loạn thất bát tao.

Bất quá, lần này hắn có thể quang minh chính đại vắt sữa tiểu tao hồ, suy nghĩ một chút thấy cũng rất thú vị.

Vừa vặn Phong Thích phải về Phong Lâm quốc tiến hành bước thứ nhất trong kế hoạch hợp tác của bọn hắn, vì vậy Dung Vận liền đem bình dun

Dung Khanh chuyến này còn mang theo tiểu dâm hồ chịu đủ dằn vặt kia. Dung Khanh độ cho hắn chút nội lực, lại cho hắn mặc sa y đặc chế, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không phát tình. Nhưng tiểu dâm hồ đã quá tổn thương, không muốn gặp người Dung gia, cho nên Dung Khanh về nhà lần này cũng không làm lớn chuyện, chỉ gặp cha mẹ chính mình, xử lý xong chuyện Túy Nguyệt đan liền khởi hành đi Phong Lâm quốc.

Thời điểm bọn họ đến Phong Lâm quốc, cuộc đảo chính đã kết thúc, Phong Thích lôi lệ phong hành (mạnh mẽ vang dội/ sấm rền gió cuốn) đoạt ngôi vị hoàng đế, phế bỏ hết thảy cựu thần tiền nhậm của hoàng đế, có tội vấn tội, không phải tội lớn thì ban cho một khoản bạc, cho bọn họ từ quan hồi hương. Triều đình Phong Lâm quốc rực rỡ hẳn lên, tất cả đều đổi thành tâm phúc của Phong Thích, triều chính một phái hài hòa.

Phong Thích tự tay đút Túy Nguyệt đan vào miệng Phong Tịch Kiều, Phong Tịch Kiều khóc rống trong lồng ngực hắn, tình cảm kiềm nén nhiều năm lập tức bạo phát:

  • “Phong Thích, ta yêu ngươi, ta rốt cục cũng có tư cách như người bình thường nói yêu ngươi. Dù cho ngươi không yêu ta… Ta, ta cũng yêu ngươi cả đời. Coi như, sau đó ngươi thành hôn, có hoàng hậu, ta cũng theo ngươi, luôn luôn theo ngươi. Không cho phép ngươi lại đuổi ta đi…”

Phong Thích tâm tình kích động hôn lên nước mắt đang rơi của hắn, ngậm lấy đôi môi hắn liếm hôn từng chút một, an ủi tâm tình bất ổn của ái nhân. Chờ Phong Tịch Kiều ngừng khóc, hắn mới ôn nhu nói:

  • “Ngốc, sao ta có thể không yêu ngươi được… Ta sắp thành hôn rồi, mà hoàng hậu của ta, chỉ có thể là ngươi.”

Phong Tịch Kiều khó có thể tin nhìn hắn, hắn biết Phong Thích đối tối với mình, nhưng hắn cho rằng nhiều nhất cũng chỉ là yêu mến, không đến nỗi là yêu. Chẳng qua bởi vì mình là hài tử của sư phụ hắn nên hắn mới dung túng mình bằng mọi cách, hắn không phải là không có thăm dò qua, nhưng nam nhân kia, mỗi lần đều là trầm mặc giả ngu, làm cho hắn nản lòng thoái chí…

Phong Tịch Kiều đột nhiên tức giận tránh khỏi ôm ấp của Phong Thích:

  • “Ngươi yêu ta, vậy vì sao ngươi chưa bao giờ nói… Phong Thích, nếu như không có đan dược này, ngươi muốn ta đến lúc chết vẫn phải lưu lại tiếc nuối sao, đến chết cũng không biết, ra là ngươi cũng yêu ta…”

Phong Thích không đuổi theo, hắn đứng tại chỗ, cười khổ một cái, nhàn nhạt nói:

  • “Là ta sợ, ta sẽ trở thành gông xiềng của ngươi.”

Đúng vậy, nếu như hắn không nói yêu, nói không chừng một ngày nào đó Phong Tịch Kiều mệt mỏi, nhận ra bản thân cũng không còn yêu Phong Thích nữa, sau đó sẽ chọn rời đi, mất một chút kiên trì, đổi lấy sinh mệnh dài hơn. Quả thật, đó là kết cục so với cùng chết còn khiến Phong Thích khó chịu hơn nhưng Phong Thích không đành lòng cướp đoạt cơ hội lựa chọn của Phong Tịch Kiều, bất cứ lúc nào, chỉ cần Phong Tịch Kiều chọn sống, vậy hắn nhất định sẽ tác thành.

Tức giận của Phong Tịch Kiều thoáng cái bị tưới tắt, hắn lần thứ hai trở lại trong lồng ngực Phong Thích, ôm chặt lấy hắn. May là, bọn hắn đều vì lẫn nhau mà kiên trì tới cuối cùng. May là, bọn hắn còn có thời gian mấy chục năm để yêu nhau.

Cùng ngày Tân hoàng Phong Lâm quốc đăng cơ, đã lập tức hạ chỉ muốn cưới luyến sủng của mình làm hậu, triều đình không một người phản đối.

Lúc này, Thương Trần Triều mới hiểu được, vì sao Phong Thích đem hết thảy lão thần kéo xuống ngựa. Lúc đó hắn còn cảm thấy hành động này có chút quá mức ngoan tuyệt, không nghĩ tới là vì thuận lợi cho Phong Tịch Kiều lên hoàng hậu.

Phong Thích không muốn để cho Phong Tịch Kiều nghe thấy những lời khó nghe, nên tâm phúc hắn cất nhắc đều là người theo hắn nhiều năm, long biết rõ quan hệ của hai người. Phong Tịch Kiều tuy rằng chịu danh hào luyến sủng nhưng rất nhiều mệnh lệnh của Phong Thích đều là hắn dẫn người hoàn thành, nên người Phong Thích, tôn trọng hắn không thua gì chủ nhân của mình. 

Dân chúng ngược lại nói chuyện say sưa về việc này, mà không biết vì sao, cuối cùng liền truyền thành Phong Tịch Kiều thân thế bi thảm, bất đắc dĩ mới làm luyến sủng của Thụy Vương gia, những năm này đối với Vương gia không rời không bỏ, lại còn trong chuyện vương gia đoạt vị lập được công lao hiển hách, hai người trải qua tầng tầng khó khăn, trắc trở, cuối cùng hữu tình nhân chung thành quyến chúc*, thật là một đoạn cố sự ái tình xúc động lòng người. 

*有情人终成眷属: dịch thô Người hữu tình cuối cùng sẽ thành người thân, xuất phát từ “Tây sương ký“, vở hí kịch nổi tiếng đã trở thành kinh điển của Vương Thực Phủ, nay đã trở thành câu chúc phúc quen thuộc. 

Đây đương nhiên là Phong Thích bày mưu đặt kế, hắn không muốn hoàng hậu của hắn phải chịu nửa điểm tủi thân. Cũng may là dân phong ở đại lục này bưu hãn, nam nam mến nhau cũng không tính là chuyện vô cùng hiếm thấy, vấn đề thân phận của Phong Tịch Kiều cũng có thuyết pháp, vì vậy hai người liền không kiêng dè chút nào mà thành hôn. 

Thương Trần Triều cùng Dung Khanh vẫn luôn lưu lại Phong Lâm quốc đến sau hôn lễ. Trước khi đi, dưới sự yêu cầu của tiểu dâm hồ, bọn họ đi gặp phụ lòng hán, người đã bị bỏ ngục.

Phụ lòng hán bây giờ đã thành tù nhân, trải qua không bằng heo chó, nhìn thấy tiểu dâm hồ, lại còn mưu đồ làm hắn mềm lòng, cầu xin tiểu dâm hồ cứu mình ra ngoài. Tiểu dâm hồ nhìn nam nhân này một chút tôn nghiêm lẫn mặt mũi cũng không có, chỉ có thể trách mình lúc trước mắt mù, thế mà lại coi trọng một người như này. Hắn từ đầu đến cuối không nói một câu, sau khi ra khỏi lao phòng, mới nói:

  • “Lần gặp này, ta xem như là triệt để cáo biệt quá khứ. Chuyện cũ đã rồi, ta không muốn làm mình khó xử nữa. Cám ơn các ngươi cứu ta, sau này, ta sẽ sống thật tốt.”

Dung Khanh lo âu hỏi: 

  • “Vậy sau này ngươi có dự định gì?”

Tiểu dâm hồ đáp: 

  • “Ta muốn về tuyết sơn sinh sống, các ngươi đừng lo lắng cho ta, sinh hoạt nơi đó ta rất quen thuộc, ta rất hoài niệm yên tĩnh khi xưa.”

Dung Khanh tôn trọng sự lựa chọn của hắn, cùng Thương Trần Triều đưa hắn về tuyết sơn. 

Dung Khanh và Thương Trần Triều vừa hạ sơn chợt nghe được tin tức Vương gia và thừa tướng Đại Hạ quốc sắp thành thân, hoàng đế đích thân tứ hôn. Tin tức này cấp tốc truyền khắp bảy quốc, dân chúng còn chưa từ trong chấn động hoàng đế Phong Lâm quốc cưới luyến sủng làm hậu hồi phục lại tinh thần, Vương gia và thừa tướng Hạ quốc lại muốn kết làm phu phu? Đám con cháu hoàng gia này là đang đùa giỡn sao?

Nhưng mà, các con dân Đại Hạ quốc thích nghe ngóng tin vui.

Dân chúng: 

  • “Vương gia rốt cục cũng ôm được mỹ nhân về, Vương gia chúng ta si tình, theo đuổi nhiều năm khó khăn biết bao. Ai nha, mỹ nhân thừa tướng rốt cục không lạnh mặt nữa, còn đẹp hơn so với trước đây, lúc cười rộ lên tuyệt đối là một đại phong cảnh nơi đế đô.”

Bách quan:

  • “Vương gia và thừa tướng rốt cục cũng ở cùng một chỗ, không cần tiếp tục phải xem Vương gia ở trên triều đình bóp mông đại thừa tướng, thừa tướng lại một mặt chúng ta không quen ngạo kiều.”

Các tiên sinh kể chuyện quốc gia mỗi ngày không ngừng kể hai đoạn truyền kỳ này, nói tới mức nước miếng văng tung tóe, ngay vào lúc này, càng hăng hái. Dạ Quốc hoàng đế lưu manh hơn bốn mươi năm cũng phải lập hậu, theo nguồn tin tức đáng tin, không ngờ lại cưới thái hậu Hạ quốc.

Lần này dân gian đồn đại sẽ không dễ nghe như trước kia, bêu danh lời lẽ bẩn thỉu đều quăng lên người Chu Bích Nhi. Chẳng qua Dạ Hành Vân và Chu Bích Nhi đều không quan tâm chút nào, bọn họ cùng nhau là đủ rồi, hơn bốn mươi tuổi, rất nhiều chuyện đã coi nhẹ từ lâu. 

Nhưng ngay khi một vài kẻ xấu xa chửi đến vui vẻ nhất, hoàng đế Hạ quốc tuyên một đạo thánh chỉ công bố với dân chúng về thân phận thực sự của Chu Bích Nhi, cùng với việc bất đắc dĩ chịu nhờ vả của tiên hoàng và tiên hoàng hậu giả trang thái hậu, cũng khẳng định cao độ Chu Bích Nhi cống hiến làm cho Hạ quốc ổn định, phồn vinh, lấy danh hoàng đế Hạ quốc dùng lời chúc phúc chân thật nhất dành cho hắn.

Lần này tất cả mọi người đều có cảm giác bị sét đánh, lại còn có thể có chuyện như vậy? Chu Bích Nhi tuy rằng giả trang thái hậu, nhưng đó là phụng di chỉ của tiên hoàng, ai dám nói hắn có tội? Bây giờ công thành lui thân, còn quay người làm hoàng hậu Dạ Quốc, không thể không nói là vị kỳ nhân.

Vì vậy, chửi rủa biến thành hiếu kỳ, cố sự liên quan tới Chu Bích Nhi cũng truyền lưu trên phố. 

Hoàng đế, Vương gia của mấy nước lớn liên tiếp kết hôn, còn giàu tính hý kịch, dân chúng biểu thị, thiên hạ đều bị các ngươi chơi hỏng rồi. Mãi đến tận mấy năm sau, “độ hot” của mấy đôi này vẫn không giảm xuống, vẫn là đề tài không suy trong trường đàm dân gian.


Trong mấy đôi cũng chỉ còn lại Dung Khanh và Thương Trần Triều không kết hôn, Thương Trần Triều vốn định ngay sau đó cưới Dung Khanh, nhưng Dung Khanh không vui, hắn cảm thấy được mấy người cưới trước đều cướp sạch huênh hoang ban đầu, hắn mới không đi cọ cỗ nhiệt thừa kia.

Thương Trần Triều cảm thấy được hắn nói cũng đúng, liền rất tiêu sái mà mang theo Dung Khanh đi phiêu bạt thiên nhai. Chuyện kết hôn không vội, hắn trước mang theo tiểu hồ ly của mình dạo chơi các quốc gia, chờ lúc hắn tiếp nhận minh chủ võ lâm sẽ cùng nhau làm hôn lễ, lúc đó phải khiến tất cả mọi người đều tới tham gia, nhất định phải làm náo nhiệt hơn bọn họ!

Chẳng ai nghĩ tới, Dung Vận bất ngờ xuống núi, lại có thể giành được đoạn nhân duyên tốt đẹp.

Hơn hết là trăm năm ở nhân gian, chỉ ước uyên ương không ước tiên.


~~HOÀN~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.