Áo Sơ Mi Bạc Hà

Chương 15: Em vẫn chưa lớn, không giúp anh được



Em vẫn chưa lớn, không giúp anh được.

Nhóc con làm gì cũng tay chân vụng về, một hạt đậu mà bóc tận nửa ngày, Tiêu Ngộ An đang gấp, tính lấy vài hạt rồi thôi, nhưng tay còn chưa với tới cái ki, đã thấy cái ki nhỏ lệch sang một bên.

Minh Thứ nhăn khuôn mặt nhỏ, “Anh ơi, anh chưa rửa tay mà, tay anh dơ.”

Tiêu Ngộ An ngạc nhiên, xưa nay toàn là cậu chê dơ này dơ nọ, ai từng chê cậu dơ? Cùng lắm không ăn đậu nành luộc đó nữa, dù sao cậu cũng không thèm lắm.

Lên lầu thay xong quần áo, rửa xong mặt, Tiêu Ngộ An cuối cùng mới thanh thản, cầm lấy ấm đầy nước tính đi, Minh Thứ đã cản cậu, “Anh ơi, em bóc vỏ đậu cho anh nè.”

Lần này làm chậm trễ thời gian, Trình Việt sẽ oán trách, tay Tiêu Ngộ An sạch sẽ, muốn tự mình lấy nhưng lại bị từ chối nữa.

Minh Thứ nói: “Anh ơi, em đúc anh.”

Tiêu Ngộ An thở dài, ngồi xổm xuống, còn tưởng Minh Thứ sẽ trực tiếp bỏ vào miệng cậu, kết quả nhóc con này vậy mà lùi ra sau hai bước, “Anh ơi, anh sủa cho em một cái đi.”

Bé con trắng sạch thơm, mặt nũi không phải là loại khiến người ta chán ghét, nhưng mấy lời nãy vừa thốt ra, Tiêu Ngộ An thấy có chút dỗi. Bé nhóc này học xấu theo Tiêu Cẩm Trình rồi.

Thấy anh nó ngồi xuống nó không ư hử không tiếng nào, Minh Thứ còn hối, “Anh ơi, anh sủa đi, sủa rồi sẽ có đậu ăn, em tập qua rồi, chuẩn lắm đó.”

Tiêu Ngộ An đứng dậy, ở trên đầu Minh Thứ vò hai cái, sau đó cầm lấy đậu đã bóc xong.

Minh Thứ: “Ơ?”

“Chỉ có chó con mới sủa.” Tiêu Ngộ An cảm thấy đây đã là một câu lời ít ý nhiều của mình rồi, “Muốn ăn gì thì trực tiếp nói, ai bảo nhóc sủa thì đừng sủa, cũng đừng kêu người khác sủa, đã nhớ chưa?”

Minh Thứ có chút ngơ ra, nhưng vẫn gật đầu, “Nhớ rồi ạ.”

Tiêu Ngộ An vừa đi, Tiêu Cẩm Trình lại tới gọi Minh Thứ, “Minh gâu gâu, Minh gâu gâu!”

“Em không phải tên Minh gâu gâu.” Minh Thứ không chơi trò ném hạt đậu với Tiêu Cẩm Trình nữa, cầm lấy que bạc hà, đi lên lầu xếp súng giấy của nó.

Mấy tấm giấy chiếm hết chỗ trên tấm chiếu, nó nằm xuống, đem giấy đẩy sang một bên. Hôm nay nó thật ra không vui. Anh nó hối thúc nó, súng làm xong rồi thì phải làm sao bây giờ?

Lúc Tiêu Ngộ An trở về chỗ tập luyện không những cầm theo ấm nước mà còn cầm tới một cái chén, Trình Việt thấy rồi cười.

“Anh ơi, anh Tiêu của tớ à, cậu cầm theo cái chén mần chi? Bỏ nó xuống đất là kiếm cơm được rồi đó.”

Tên này miệng tiện, Tiêu Ngộ An lười so đo với cậu ta, đưa chén tới, “Ăn không?”

Trình Việt vừa nhìn, “Đậu nành? Còn bóc vỏ luôn? Xì, cậu đúng sướng, ông nội còn bóc vỏ cho, ông tớ thì không thèm bóc.”

Tay bóc hạt đầu của Tiêu Ngộ An ngừng lại.

Trình Việt vẫn còn đang nói: “Tớ trở về nói với ông tớ một tiếng, lần sau bóc vỏ đậu phộng, tớ sẽ cho cậu ăn.”

Tiêu Ngộ An muốn giải thích cái chén này là do Minh Thứ bóc, nhưng nghĩ rồi lại lười nói. Trình Việt là tên lắm chuyện, sẽ hỏi mãi không ngừng, người ta đáp cậu ta một lần, cậu ta có thể hỏi lần thứ hai ngay, không hỏi hết thì đừng hòng xong với cậu ta.

Câu hỏi lần trước cậu còn chưa trả lời cậu ta, có xem Minh Thứ là em trai không? Cậu tự hỏi mình tính ra cũng là người có trách nhiệm, nếu nhận làm em trai thật, thì phải chịu trách nhiệm, mọi lúc mọi nơi phải chăm sóc trông chừng. Nhưng Minh Thứ còn nhỏ quá, phiền hà, tới chuyện không được tùy tiện sủa cho người ta nghe cũng phải chỉ dạy, khác gì tự kiếm chuyện cho mình làm.

“Chạy nữa không?” Ăn xong đậu nành, Tiêu Ngộ An để chén sang một bên.

Trình Việt: “Chạy chứ, cậu lề mề nửa ngày rồi.”

Minh Thứ ngủ một giấc, anh nó còn chưa về. Nó có hơi muốn đi tìm anh nó rồi, nhìn bên ngoài cửa sổ một cái, không có Tiêu Cẩm Trình, nhưng có Tiêu Mục Đình. Khu ở cán bộ rất lớn, phạm vi hoạt động ngày thường của nó là từ nhà tới vườn hoa nhài, xa tí nữa thì không dám đi một mình.

“Tìm Tiêu Ngộ An à?” Tiêu Mục Đình nói: “Anh cũng đang tìm cậu ấy, cậu ấy đi đâu rồi? Còn muốn tập đánh cầu nữa không đây?”

Minh Thứ nghe ra Tiêu Mục Đình đang nổi lửa, giống như tìm anh nó kiếm chuyện, nên có hối hận xí vì nhờ Tiêu Mục Đình dẫn nó đi tìm anh nó. Bọn họ hay tẩn nhau, nó leo cây thấy rất rõ luôn á.

Lúc ấy nó còn ôm tâm trạng mình muốn làm em trai nhà họ Tiêu, vậy thì sẽ đối phó Tiêu Cẩm Trình, giúp anh nó một chút. Nhưng hiện tại chắc không ổn, nó đánh không lại Tiêu Cẩm Trình, nhất định sẽ kéo chân sau của anh nó.

“Đi nào.” Tiêu Mục Đình nói: “Đi tìm Tiêu Ngộ An.”

Minh Thứ không biết anh nó cụ thể ở chỗ nào, nhưng nó thấy anh nó cầm chén đi về hướng đông, vậy tuyệt đối không ở hướng tây.

“Anh Mục Đình ơi.” Nó chỉ phía tây, trung thực nói: “Anh ấy ở bên này.”

Tiêu Mục Đình không ngờ nhóc con sẽ nói dối chuyện này, xem thành thật mà quẹo sang hướng tây. Minh Thứ cũng theo phía sau. Khu này phía tây có một mảnh rừng, Tiêu Mục Đình vòng một vòng cũng không thấy Tiêu Ngộ An, xoay đầu nói với Minh Thứ: “Không có ai cả.”

Minh Thứ đặt tay sau lưng, đầu dáo dác qua lại, “Không biết ạ.”

Tiêu Mục Đình không trách nó, lại dẫn nó đi nơi khác tìm, mỗi khi tính đi về hướng đông, Minh Thứ lại chỉ bậy, xong lại vòng thêm một vòng về. Sau đó Tiêu Mục Đình mới cảm thấy có gì đó sai trái.

“Nhóc con, em dẫn anh đi lung tung hả?”

Mặt trời sắp xuống núi, sắp kết thúc tập luyện, lượt cuối cùng Tiêu Ngộ An giành hạng nhất, đứng bên đường đổ nước đá. Lúc trước đổ nước ra bên trong vẫn còn đá, bây giờ thì một xíu lạnh cũng không còn. Nhưng cũng hết cách, cậu giương cổ uống, chưa uống hết đã nghe thấy người gọi: “Tiêu Ngộ An, cậu nhìn tên nhóc lừa đảo mà cậu nhặt về nè!”

Giọng nói của Tiêu Mục Đình cậu quen quá rồi. Nhưng cậu nhặt nhóc lừa đảo hồi nào?

Ánh mắt liếc thấy Tiêu Mục Đình đang xách theo Minh Thứ, cậu suýt tí thì sặc mất.

Minh Thứ thẳng vai, bày ra bộ dạng mình đã làm sai chuyện, mặt mày ủ rủ nói: “Anh ơi.”

Tiêu Mục Đình đem chuyện Minh Thức dắt mình đi hóng gió cả khu nói cho Tiêu Ngộ An nghe, Tiêu Ngộ An cũng cảm thấy cạn lời, gõ nhẹ xuống trán của Minh Thứ một cái, “Bên trong chỗ này cả ngày đang nghĩ gì hử?”

Minh Thứ úp úp mở mở. Nó oan ức, rõ ràng mình muốn ngăn Tiêu Mục Đình và anh nó tẩn nhau, bị Tiêu Mục Đình xách cả đường không nói, anh nó còn gõ trán nó nữa.

“Em sợ anh Mục Đình sẽ đánh anh mà.” Nó lẩm bẩm, “Em vẫn chưa lớn, không giúp anh được.”

Tiêu Ngộ An với Tiêu Mục Đình nghe xong, khóc cười không được. Tiêu Mục Đình nói: “Cậu nói với bé nó đi.”

Hai anh em đều thấy nói chuyện với nhóc con thật mệt, nhưng dù sao cũng phải giải thích cho Minh Thứ rõ chuyện luyện cầu.

Bên phía Trình Việt tập xong hoạt động phục hồi, trở lại thu xếp đồ. Tiêu Ngộ An cầm ấm nước và chén lên, chuẩn bị về nhà. Trình Việt thuận mồm nói: “Lần sau ông nội còn bóc hạt đậu không?”

Mí mắt Tiêu Ngộ An giật giật.

Tiêu Mục Đình vừa nghe đã hết hồn, “Ông nội bóc đậu nành cho cậu?” Làm méo gì có chuyện này hử, ông nội chỉ lo nấu không lo bóc đâu.

Minh Thứ nhìn cái chén đó, cầm lên, đứng giữa đám người, “Lần sau em sẽ bóc nữa.”

Trình Việt còn đáp lại một câu “Em trai ngoan”, nói xong bỗng dưng phản ứng lại, ngây ngốc nhìn về phía Tiêu Ngộ An.

Tiêu Ngộ An: “…”

Trình Việt: “Vị này là? Ông nội?”

Hết chương 15.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.