Áo Sơ Mi Bạc Hà

Chương 36: Anh không có yêu sớm.



Chương 36.

Anh không có yêu sớm.

Hôm nay Minh Thứ chỗ nào cũng buồn bực, thấy anh thắng trận, vui thì vui, nhưng cảm xúc đó chưa đủ tận hứng, luôn cảm thấy bị nghẹn chỗ nào đó, nhưng mà nó không biết bị nghẹn ở đâu.

Bây giờ hé ra một câu "Anh yêu sớm", trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

Nói xong nó còn ngơ ra một lúc, giống như một viên đá rơi trên nền đất, nó muốn đi nhặt cục đá ấy về.

Tiêu Ngộ An thấy thằng nhóc nghịch ngợm này có điều muốn nói, nhưng chẳng ngờ tới người ta vừa mở miệng đã thót một câu "Anh yêu sớm còn không chịu nhận."

Đúng vậy, độ tuổi của lớp 11 đúng là độ tuổi hoàng kim để yêu sớm, lớp bọn cậu còn có tận mấy cặp yêu sớm, mọi người ai cũng giúp bọn họ giấu diếm chủ nhiệm lớp. Hạ Chung mới lớp 10, đã tự nhận mình biết yêu rồi, nhưng sống chết không chịu nói người đó là ai.

Tóm lại cứ hể vào sân trường Nhất Trung nhìn quẩn quơ đâu đó, thì sẽ thấy không phải đang yêu sớm, thì cũng là muốn nếm thử mùi vị của yêu sớm.

Nhưng cậu và yêu sớm như hai đường thẳng song song, thầy chủ nhiệm lớp cậu còn chưa lo cậu sẽ yêu sớm, thế mà đã bị cái đuôi là em trai nhỏ nhà cậu phê bình rồi.

Cứ mờ mịt chẳng rõ sao mình bị lên án như vậy, Tiêu Ngộ An tức cũng tức chẳng ra hơi, đã cảm thấy buồn cười.

Cậu chỉ hướng vào mình, "Anh với ai yêu sớm hử?"

"Đồng Vũ!" Tiếng này của Minh Thứ vừa vang lên còn ra nghe ra ưu thương vô cùng, "Hôm nay các anh hẹn hò ở trong khuôn viên trường đó, chị ấy còn tặng nước cho anh, em thấy hết rồi."

Tiêu Ngộ An biết Minh Thứ thấy, lúc ăn đồ xào chẳng phải còn vứt chai nước từ trong túi sang một bên sao?

Thế nhưng lúc đó cậu.không nghĩ nhiều gì, chỉ nghĩ rằng Minh Thứ lại giở tính trẻ con thôi, không thích chung đồ với người khác, không cho đồ của người khác để trong túi của mình.

Đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, lúc anh Minh còn chưa nhận chức anh Minh đã vậy rồi. Chỉ là lên chức anh Minh xong lại càng ngang ngược hơn mà thôi.

"Nè em đừng có lùi." Tiêu Ngộ An liếc nhìn Minh Thứ , cằm hất lên ra hiệu, "Tố cáo bậy xong muốn bỏ trốn hử? Qua đây cho anh."

Minh Thứ cũng không phải muốn trốn, nó chỉ là dùng sức hét dữ quá, nên mệt thôi, bởi vậy mới lùi trong vô thức, không phải muốn trốn đâu, nó cũng đâu phải là Đỗ Hạo, mà sợ hãi các thứ như vậy. Anh kêu nó qua, vậy nó.đương nhiên sẽ nhích qua.

Tiêu Ngộ An giơ tay ấn lên đầu của Minh Thứ, càm ràm một lúc, "Thấy cái gì, em thấy hết rồi à?"

Minh Thứ không ngờ anh thế mà động thủ thiệt rồi. Hồi đó lúc nó chỉ mới vừa biết đánh nhau, cho dù có động chạm gì hay không nó cũng đi tẩn đứa đó. Anh còn dạy rằng phải làm một người biết lý lẽ, đừng suốt ngày chỉ nghĩ muốn tẩn người ta.

Trong lòng của nó anh là người lý lẽ nhất, kết quả lần này đã hò hè đến nổi nó trở tay không kịp, muốn phản kháng lại bị niết lại, hổn ha hổn hển đi tranh luận: "Em thấy thì sao chứ! Anh nhận nước của chị ấy! Các anh yêu sớm! Yêu sớm là sai!"

"Nhận nước chứng tỏ yêu sớm à?" Tiêu Ngộ An thả người ra, "Ai dạy em mấy thứ vớ vẩn này?"

Minh Thứ mới bị vê tới đầu óc rối mù, lọang chọang hai bước mới ổn định lại, ánh mắt ấy có chút ngây ngốc, mất một lúc sau mới đáp: "Anh, vậy anh không có yêu sớm ạ?"

"Chậc*." Tiêu Ngộ An tựa lên ghế, chọt trán Minh Thứ một cái, "Bạn học Minh à, em có vẻ thất vọng nhỉ? Chỗ này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Anh yêu sớm em không vui, không yêu sớm em cũng không vui?"

*啧: tiếng tặc lưỡi. (Ừ thì, mình nghèo từ tượng thanh lắm, am sô ri (ಥ_ಥ).)

"Em!" Minh Thứ muốn nói anh không yêu sớm em đương nhiên phải vui chứ, nhưng còn chưa nói tỏ câu này, nó đã vội đi xác nhận lại lần nữa, "Anh à, anh... Anh và Đồng Vũ không có yêu sớm thật hả?"

Chị ấy là hoa khôi của khóa các anh đó!

Tiêu Ngộ An cảm thấy biểu cảm của nhóc con này sinh động tới nổi có thể đi đóng phim được rồi, thở ra một hơi, "Không có thật."

Minh Thứ suýt chút đã nhảy bật lên.

Còn hại nó hồi nãy tức thở không ra hơi, tức tới nổi không biết nên làm gì, giờ nghe ra anh không có yêu sớm, không yêu sớm thiệt nè, trong lòng thoắt cái sáng ngời.

Nó rất sợ anh yêu sớm, anh là của nó mà, từ bé nó đã đi theo anh rồi, có thứ gì tốt, anh luôn nhớ đến nó. Nếu lỡ anh đi yêu đương, vậy thì những cái tốt đó phải nhớ đến bạn gái rồi.

Bạn gái thì quan trọng hơn cái đuôi nhỏ rồi.

Nó không vui đâu.

Người nào yêu đương với anh nó sẽ ghét người đó.

Hơn nữa, thầy cô không cho phép yêu sớm, yêu sớm là sai, nếu đã là sai thì anh không được làm, anh phải làm tấm gương cho nó.

Nó cứ như vậy tìm cho mình một lý do chính đáng phản đối anh yêu sớm.

Kết quả anh lại không hề yêu sớm.

Trong bụng nó vui lắm, thế nhưng trên mặt thì lại nóng hổi. Vậy là vu oan cho anh rồi?

Tiêu Ngộ An tiến lại gần, chọt trán Minh Thứ thêm một cái, "Bạn học Minh ơi."

Minh Thứ ngoan ngoãn thưa: "Ơi."

"Còn gì để nói nữa không?"

Minh Thứ bên ngoài hung dữ, quen nghe kêu anh Minh anh Minh đến khoái chí, nhưng ở trong nhà thì phải cam chịu làm em nhỏ.

Làm em nhỏ ý à, có một bí quyết là phải vứt bỏ mặt mũi.

Nó cân nhắc hình như anh hết giận như lúc nãy rồi, lập tức bám lại gần tí, lại gần thêm một tí, cuối cùng nhào lên người của anh, dỗ dành nói: "Anh ơi, bé sai rồi."

Tiêu Ngộ An lúc nãy thấy nó nhích lại, đã rõ nó tính làm gì, nói chưa hết câu đã đoán trúng biểu cảm của cặp mắt đó. Cái đồ nghịch ngợm này trông phiền thì phiền, nhưng biết dỗ người khác lắm, mỗi lần làm chuyện xấu, thì sẽ ngoan ngoãn chạy sang dỗ dành, làm người ta không nhẫn tâm nổi. Kiểu như vầy thì Tiêu Cẩm Trình không làm được. Tiêu Cẩm Trình hồi lớn như Minh Thứ, chỉ biết lo gây chuyện không biết lo dỗ, trở thành đứa người gặp người chê ở trong nhà.

Có điều lần này Tiêu Ngộ An sẽ không chiều theo Minh Thứ nữa.

Một phần là vì lời cô chủ nhiệm đã nói, còn một phần là vì thời gian cậu quản được Minh Thứ chỉ còn hơn một năm nữa. Mấy chuyện sau khi tốt nghiệp cấp ba xong không thể nào nói trước được, cậu phải nắm trước quản một bước, uốn nắn mấy cái thói hư tật xấu của Minh Thứ lại.

"Đi qua kia đứng cho đàng hoàng." Tiêu Ngộ An chỉ về phía bên bàn học.

Minh Thứ ngơ, không biết phải làm sao, nếu theo kinh nghiệm lúc trước của nó, anh hẳn bị nó dỗ hết giận mới phải, vậy sao bây giờ lại phạt đứng mình rồi?

Nhưng anh đã nói rồi, thế nó vẫn nên đi sang đó đứng thì hơn, ánh mắt tha thiết mong chờ ngóng nhìn anh.

"Kể từ hôm nay, bài tập phải đưa anh kiểm tra. Phải vừa học bài vừa viết chính tả, xong thì kiếm anh ký tên." Tiêu Ngộ An nói: "Làm xong bài thì đi luyện chữ."

Minh Thứ nhăn mặt, "Hả?"

Tiêu Ngộ An nói: "Hả cái gì? Bận lo làm anh Minh, coi học kỳ trước thi ra loại gì?"

Chuyện này nó không tài nào cãi lại được, thành tích của nó đều đều, lo chuyên tâm học hành, thì thành tích sẽ tốt, hồi lớp bốn nó còn được chọn vào lớp thi Olympic, cô còn khen nó thông minh. Nhưng về sau lên làm anh Minh thì bận đào tạo đám đệ, thành tích thậm chí còn bết bát hơn năm đó của Tiêu Cẩm Trình.

"Em giúp người yếu hơn anh không có ý kiến, nhưng phải biết chừng mực." Tiêu Ngộ An tiếp tục nói: "Tuyệt đối không cho phép trốn học."

Minh Thứ vội đáp: "Trốn học vì anh cũng không được?"

Tiêu Ngộ An tức cười, "Anh là lý do chính đáng cho em trốn học?"

Minh Thứ ngẫm nghĩ kĩ càng một lúc, sau đó nghiêm túc nói: "Đúng vậy."

Vì anh mình, làm chi cũng đáng hết.

Tiêu Ngộ An: "..."

Bản edit chỉ có tại truyenwiki1.com RaDiDaoHoy.

Nói chuyện với học sinh hiểu học thiệt tốn sức mà.

Nhưng chuyện tốn sức hơn còn ở phía sau nữa.

Minh Thứ bị dạy một trận xong thì "rút ra bài học xương máu", lỗi sai ở đâu thì chưa nhận ra, chỉ thấy mình phải nâng cao thành tích thôi.

Cô nói không sai, nó thông minh, mấy môn nó học bị thiếu hụt trong lớp không có gì khó hết, nhưng nó thấy là, thành tích bình thường chẳng đáng là bao, thành tích thi Olympic được tốt thì anh mới biểu dương nó.

Cuối tuần, Minh Thứ lấy tiền tiêu vặt của mình mua bánh kem, trà sữa, sách đề thi Olympic chạy sang chỗ anh, vừa bỏ đồ xuống, đã đòi anh giảng đề cho.

Tiêu Ngộ An thấy thái độ của đồ nghịch ngợm nghiêm chỉnh đến vậy, vốn còn thấy vui mừng, kết quả chưa giảng được bao lâu, cậu đã thấy nhịn không nổi nữa.

Có thể học sinh trung học và tiểu học không cùng một không gian, chỉ với một cái đề không cần biết cậu giảng thế nào, tai Minh Thứ bảo hiểu, nhưng đầu thì gào không hiểu, chi chi chít chít ở ngay vở, ghi xong một chữ "Giải" đã bất lực nhìn cậu.

Phụ đạo cho nhóc con làm bài tập là chuyện gian nan nhường này sao? Còn khổ sở hơn lúc anh tự mình giải đề thi vật lý gấp một trăm lần.

Lúc đầu cậu còn nhẫn nại giải thích cho Minh Thứ, xong đến khi lại nghe thêm tiếng Minh Thứ nói "Anh ơi bước trên sao giải ra được vậy", anh đã nhịn không nổi nữa, vỗ cái vào gáy Minh Thứ.

Minh Thứ lập tức hét ui da, quăng cây bút đi, rồi ôm lấy đầu nói: "Anh sao anh lại đánh người chứ!"

Tiêu Ngộ An cũng không nghĩ mình sẽ đánh Minh Thứ, cái vỗ ban nãy không mạnh, sẽ không đau chút nào.

Nhưng Minh Thứ không bỏ qua, anh nó sao lại nỡ đánh nó chứ? Còn đánh vào đầu nữa!

"Anh ơi!" Giờ thì hay rồi, bài tập khỏi làm luôn, bận phải đi tranh luận chuyện đánh người, "Anh như vậy là không đúng!"

Tiêu Ngộ An nghiêng người, cánh tay đặt ở mép bàn, "Vậy em muốn thế nào?"

Minh Thứ siết tay thành nắm đấm, "Em muốn đánh trả lại."

Tiêu Ngộ An: "..."

Chậc!

Hết chương 36


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.