Vấn đề này hỏi trúng điểm của Tiêu Ngộ An rồi. Cậu chuẩn bị quà cho rất nhiều người, hai anh em Tiêu Mục Đình thì không cần tính, ông bà này, Trình Việt, Hạ Chung này đều có hết.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ phải tặng quà cho Minh Thứ.
Mười mấy ngày ở ven biển, cậu thậm chí chưa từng nhớ tới Minh Thứ. Minh Thứ chỉ là hàng xóm, gặp dịp thì nói chuyện với nó một lần. Khu này nhiều hàng xóm như thế, nếu ai cũng phải tặng quà, rồi cậu móc đâu ra?
Thế nhưng Minh Thứ đang mở to đôi mắt cún con tìm cậu vòi quà, bóng lông mi cắt đi ánh sáng màu nâu sẫm trong con ngươi ấy.
Minh Thứ tuổi tuy còn nhỏ, nhưng tâm lí rất nhạy, vừa nhìn phản ứng của Tiêu Ngộ An, đã đoán ra ngay không có phần của nó.
Nó hạ thấp đầu đang hất lên của nó xuống, mấy ngón tay mập mập đan vào nhau, thật buồn.
Giống như ăn phải một viên kẹo chua, người ta dụ nó, nói rằng chỉ cần lớp bên ngoài tan hết, nhân bên trong sẽ rất ngọt, nó nhịn vị chua, từng chút một ăn hết lớp bọc đó, cố gắng ăn tới nổi suýt khóc lên, thế nhưng bên trong kẹo của người khác thì đúng thật có vị ngọt, còn viên của nó ăn bọc bên trong toàn là vị đắng.
Sáng sớm hôm nay, Tiêu Cẩm Trình chạy lại nói với nó, Tiêu Ngộ An chiều nay sẽ về, làm nó vui đến mức ăn cơm mà cũng không xong, buổi trưa cũng không thèm ngủ. Tới chiều thì vội vã chạy tới nhà họ Tiêu, cùng với Tiêu Cẩm Trình, Tiêu Mục Đình cùng nhau đợi Tiêu Ngộ An quay về.
Thứ Tiêu Cẩm Trình và Tiêu Mục Đình đợi là quà, còn thứ nó đợi là anh của nó.
Đương nhiên cũng đợi quà của anh nó rồi.
Nó vui quá đi mất.
Nhưng mà bây giờ, mọi người đều chia xong quà rồi, anh nó vốn không có chuẩn bị quà cho nó, Tiêu Cẩm Trình đã lừa nó.
Nó năm tuổi rồi, vậy mà chưa từng nhận được món quà nào, không biết lý do gì tự dưng lại thấy tủi thân. Nó hơi muốn khóc, nhưng chuyện này không đàn ông xíu nào, nó nhẫn nhịn, trong cổ họng nén ra mấy tiếng hức hức.
Tiêu Ngộ An thấy vệt sáng trong mắt của nhóc con dần dần trở nên ảm đạm, vừa lúc muốn ngồi xuống dỗ vài câu. Trên xe là mấy món đồ chơi từ ven biển đem về, trong túi đồ của chị cậu chứa toàn ngọc trai từ vỏ sò, lấy đại một cái đều có thể dỗ được Minh Thứ. Nhưng khi cậu vừa mở miệng, thì thấy Minh Thứ đã xoay người, đối lưng với cậu nói rằng: "Anh ơi, em về nhà ăn cơm đây."
Nói xong thì chạy đi.
Tiêu Ngộ An vẫn đứng đó, nhất thời không sờ được đầu.
Minh Thứ chạy ra góc cua mới ngừng lại. Nó xin phép bà nội rồi, hôm nay ở nhà họ Tiêu ăn cơm tối, nhưng nó còn không chạy ra, thì sẽ khóc thật ở đó. Nó cố nén nhịn, nhưng vẫn nhịn không được. Nó trông ngóng nhiều ngày như vậy, quà đó thì ra không có phần của nó.
Nếu như Tiêu Cẩm Trình không lừa nó thì tốt quá, nó vốn không trông mong gì cái gọi là quà.
Tiêu Cẩm Trình tại sao phải cam đoan với nó chứ? Anh nó tại sao không tặng súng vỏ sò cho nó chứ?
Chạy mệt rồi, tủi thân cũng mệt rồi, nó ngồi xổm trên đất, nhặt lấy cục đá, ở dưới đất vẽ ra súng vỏ sò mà Tiêu Cẩm Trình được tặng.
Cây súng đó đẹp lắm, còn biết phát sáng.
Nó cũng muốn có.
Góc cua này ở giữa hai sân nhà, không phải trên đường lớn, thường không có ai qua lại. Minh Thứ ngồi một lúc, chân tê hết cả, nhưng nó không muốn về nhà, về nhà rồi bà thế nào cũng sẽ hỏi nó, tại dao không ở nhà họ Tiêu ăn cơm. Nó tìm một cái cây, leo lên cành cây đó ngồi, lưng dựa vào thân cây nhìn bầu trời.
Mặt trời đã xuống núi từ lâu, chân trời đen tím một mãng, không hề chói mắt. Nhưng chưa được một lúc, nó đã giơ cánh tay lên dụi đôi mắt, lại chưa tới một lúc, lại dụi, bờ vai nhỏ ấy khóc nấc lên từng hồi.
Thật ra nó không vui mấy ngày nay rồi. Sau khi nghe nói anh nó về thăm nhà ông ngoại, nó đã hỏi ông nội, rằng mình có thể đi thăm nhà ông ngoại không. Ông nội ngay tối hôm ấy gọi điện thoại cho mẹ, nó hơi kích động đứng bên cạnh nghe. Tiếng của mẹ từ trong điện thoại truyền ra, nghe rất hay, mẹ của nó rất xinh đẹp, nhưng mẹ lại nói, không có thời gian lại rước nó.
"Ba à, cháu nó bên bển, phiền ba chăm sóc nó."
Lời nói như vậy nó nghe nhiều lần rồi, từ khi biết nhớ chuyện tới nay, chỉ cần nó nói nhớ mẹ, ông sẽ gọi điện thoại ngay, nhưng mẹ nói tới nói lui chỉ có câu nói đó.
Đối với nó mà nói, câu này đồng nghĩa với mẹ không về.
Nó nắm lấy góc áo của ông nội, "Con có thể nói chuyện với mẹ không ạ?"
Ống nghe điện thoại lại vọng ra tiếng của mẹ, "Ba, bên con đang bận, con cúp đây."
Nó còn chưa nói được gì với mẹ, lúc điện thoại tới tay nó, vọng lại chỉ còn tiếng tút tút.
Nó ghét nhất cái tiếng này.
Hôm đó nó buồn lắm, nhưng nghĩ đến anh nó sẽ mang quà về cho nó, nó vui lên không ít. Nhưng hiện tại quà cũng không có, cuối cùng khóc không ngừng. Khóc đến lúc sau, thì trời đã tối đen rồi, bụng cũng đói.
Cái cây nó ngồi thiệt ra là cái cây bên ngoài tường của nhà họ Tiêu, tiếng động gì của nhà họ Tiêu nó cũng có thể nghe rất rõ. Ông nội Tiêu đang chuẩn bị một bàn cơm tối, anh chị ăn xong đang ngồi ngoài sân ăn nho, Tiêu Cẩm Trình ôm lấy súng vỏ ốc không rời tay, nói miết rằng mình ngầu hơn Tiêu Mục Đình.
"Mình không có súng vỏ sò..." nó lẩm bẩm nói không ra hơi, lại dụi nước mắt, nghe tiếng bụng mình kêu, nghĩ khóc thêm một lúc thì về nhà.
Nhà họ Minh không có chuẩn bị bữa tối cho nó, nó lặng lẽ lén về, không muốn ông bà thấy nó khóc đỏ mắt. Ông bà nội đang xem tivi, chỉ nói một câu "Về rồi à", thì không nói gì với nó nữa.
Nó lên lầu tự mình tắm rửa, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình trong gương, nó dẩu cánh môi, tự nói chuyện với mình: "Mày khóc cái gì, khóc nữa thì không phải đàn ông con trai."
Đàn ông con trai, từ này là nó học được từ mẹ nó.
Từ khi nó có kí ức tới nay, nó đã ở nhà ông bà nội rồi, ba nó ngày lễ dịp tết sẽ về thăm nó, còn mẹ thì càng ít hơn. Nhóc con nhà khác đều sống cùng với ba mẹ, chỉ có nó không có ba mẹ. Nó cũng không hiểu. Có lần nó ngóng rất lâu, cũng ngóng được tới lúc mẹ về, nhưng mẹ chỉ chơi với nó một buổi trưa xong lại đi. Nó ôm mẹ không cho mẹ đi, hắng giọng khóc. Mẹ nói với nó, "Con là đàn ông con trai, đàn ông con trai thì không được khóc. Không ai thích trẻ con suốt ngày khóc hút hít."
Nó nhớ rất kĩ câu nói này, đàn ông con trai không được khóc.
Thì nó sẽ lén khóc.
Nhà họ Tiêu nhộn nhịp, Tiêu Cẩm Trình náo loạn ầm ĩ, sau khi ăn xong cơm tối, vài đứa bạn của Tiêu Ngộ An tới ghé chơi.