Nhà cao vườn sâu, trong một cái sân bốn vách đều là tường cao, một đám đông bộc nhân đang chen chúc quỳ trên mặt đất.
Bọn họ đã quỳ rất lâu rồi, chỉ để chờ chủ nhân trong phòng gọi vào.
Ai nấy đều đeo trên mặt thần sắc sợ hãi - Bởi lẽ, cả hai người đã vào lúc trước, đều không thấy trở ra.
Vị thiếu chủ ở trong đó, nghe nói mười sáu tuổi đã trở thành Giang Nam đệ nhất kiếm, người kế thừa đời thứ hai của Đỉnh Kiếm các, theo lời truyền ngôn trong giang hồ, là một con quỷ thích máu thành tính. Mỗi đêm trăng tròn hàng tháng, y đều phải tìm ba người vào phòng mình, sau đó, vĩnh viễn không còn nhìn thấy những nguời đó sống sót đi ra.
Hiện tại đã có hai người tiến vào - Có nghĩa là, còn một phần vận hạn nữa chắc chắn sẽ lâm xuống đầu một người nào đó trong số họ. Vì vậy, sắc mặt của mọi người đều trắng bệch.
Đột nhiên, cánh cửa tưởng như mãi mãi đóng chặt đó bỗng mở ra!
Đám đông thị nữ bộc nhân chờ bên ngoài nhất tề kinh hãi, thu liễm thần sắc mệt mỏi, nhìn người bước ra từ trong căn phòng tối om. Hơn một tháng nay, đó là người sống đầu tiên đi ra từ trong phòng của thiếu chủ nhân.
“U Thảo!”
Nhìn người thị nữ trẻ vận y phục xanh nhạt mở cửa bước ra, đám hạ nhân đều bật thốt một tiếng nho nhỏ, ẩn chứa bên trong thanh âm đó, không hiểu là sự nhẹ nhõm, hay là đố kỵ. Hơn thế nữa, là sợ hãi.
Đối với nguời duy nhất trong Đỉnh Kiếm các có thể yên ổn ở cạnh thiếu chủ, tất cả hạ nhận đều mang trong lòng một sự kính úy khác thường.
Phảng phất như, lục y thị nữ có thân phận giống họ này, cũng là kẻ giết người giống thiếu chủ của họ.
“Mọi người có thể về rồi. Thiếu chủ mệt rồi, không muốn gặp người thứ ba nữa”.
Cô không bước vào trong sân, chỉ đứng ở dưới hành lang ngoài cửa, miệng mỉm cười khiêm nhường, truyền đạt với những bộc nhân có thân phận giống mình, những con người đang thấp thỏm bất an. Bắt gặp sắc mặt như mới trở về từ Quỷ Môn Quan của họ, cô vẫn chỉ mỉm cười giấu đi lời chúc phúc, lẳng lặng quay vào đóng cửa.
Căn phòng sau cánh cửa một lần nữa bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Ngăn cách. Bên trong, chỉ có cô và người đó, người mà họ coi là ác quỷ. Không có ai khác. Không có.
Bỗng nhiên, dường như cô nhớ ra điều ra gì đó, lại đẩy cửa, gọi những bộc nhân đang tản ra tứ phía dừng lại: “Xin chờ một chút, thiếu chủ còn có phân phó!” Sắc mặt những người đó lập tức trắng bệch như vừa nãy, thấy cô đi rồi còn quay lại, một số người đã bắt đầu run lẩy bẩy.
U Thảo chỉ giữ nụ cười ôn nhu, nói với một bộc nhân đứng đầu: “Từ Phúc, thiếu chủ bảo, trời nóng rồi, thi thể của Lạc Hà thiếu hiệp ghim trên tường bắt đầu nát rữa, mùi rất khó ngửi! Thiếu chủ sai anh kêu vài người đi dọn sạch phòng”.
Cô nói rất tự nhiên, tựa hồ như đánh vỡ một tách trà rồi kêu người đến thu thập mảnh vỡ, thế nhưng, đám hạ nhân bắt đầu rúm ró mặt mày vì sợ hãi, người tên Từ Phúc bị chỉ đích danh lại càng lắp ba lắp bắp, lúc lâu sau mới đáp lời: “Vâng, vâng vâng... thuộc hạ, biết rồi ạ”.
“Ừm, Từ đại ca vất vả rồi”. Lục y nữ tử gật đầu mỉm cười, không mang chút vẻ kiêu ngạo vì mình là thị nữ duy nhất của thiếu chủ.
Từ Phúc như con mèo bị dọa sợ chết khiếp, tức khắc dẫn mọi người thoái lui, ngay cả một lời khách sáo cũng không kịp nói.
Mười ngày sau, một tin tức lan truyền khắp giang hồ.
Giang Bắc đệ nhất nhân: Lạc Hà thiếu hiệp Mạc Trữ, người từng khiêu chiến với Giang Nam đệ nhất kiếm Tạ Thiếu Uyên, đã bị Tạ Thiếu Uyên giết chết tại Đỉnh Kiếm các, từ nay, thiên hạ đệ nhất kiếm chỉ có một: Đỉnh Kiếm các thiếu chủ Tạ Thiếu Uyên!
Xem ra, với võ công và thế lực của hai đời các chủ già trẻ, thế phát triển của Đỉnh Kiếm các đã trở nên sắc bén không thể ngăn cản.
Tiếp đó, người võ lâm còn thầm thì rỉ tai nhau về tử trạng đáng sợ của Mạc Trữ - hắn bị một kiếm xuyên qua cổ họng.
Thi thể bị ghim cứng trên vách tường, rồi tứ chi lần lượt bị cắt đoạn, vứt bừa bãi trên mặt đất. Theo lời kể bí mật của người bộc nhân vào dọn xác, trong căn phòng tối đen đó, máu tươi trát đầy nửa bức tường.
Thiếu chủ Đỉnh Kiếm các, là một kẻ điên võ công tuyệt đỉnh.
Trong võ lâm, tất cả mọi người đều nói vậy.
Kiếm Yêu. Tạ Thiếu Uyên.
“Thiếu chủ”.
Trong phòng là một màn hắc ám, chỉ có ánh trăng mờ mờ hắt vào qua khung cửa sổ. Cô bước đến sau lưng người đang đứng tựa vào cửa sổ.
Khẽ cúi đầu, gọi một tiếng, rồi cô đứng im ở đó.
Người được gọi là “thiếu chủ” không quay đầu, từ lâu nay, người có thể đứng cất tiếng trong vòng một trượng sau lưng y, chỉ còn lại một người này - Những người khác, đều đã bị y ghim lên vách tường rồi.
“Cái thứ dơ bẩn đó đã vứt đi rồi chứ?” Người thanh niên tóc đen áo bào trắng với tay gảy một cành trúc đung đưa ngoài cửa sổ.
Ngắm vầng trăng tròn trên bầu trời, y hỏi có chút uể oải, một vị thiếu hiệp kiếm khách lúc sinh tiền đã từng tề danh với mình, vậy mà y lại chán ghét đến mức dùng từ “thứ dơ bẩn đó” để hình dung.
“Vâng ạ”.
“Vứt thanh kiếm đó hộ ta luôn, thứ đã thấm qua máu của người chết, cũng là thứ dơ bẩn”.
Tạ Thiếu Uyên sắc mặt lạnh lẽo, có một vẻ cô ngạo và cao khiết dưới ánh trăng, hơn thế nữa là một sự u uất và bệnh thái khó nói thành lời - Rất nhiều lúc, ngay cả U Thảo cũng ẩn ước cảm thấy, thiếu chủ, đích thực là có bệnh.
“Vâng ạ”. Cô lại thưa.
“U Thảo... Người bên ngoài nói thế nào về chuyện lần này? Bảo ta là một tên điên phải không?” Tạ Thiếu Uyên ngắt một cành trúc xanh, tiếu ý mang hơi hướm khinh miệt, cất giọng hỏi.
“... Vâng ạ”. Trầm mặc hồi lâu, nữ tử áo xanh nhạt cuối cùng trả lời.
“Vậy, còn cô? Có lẽ trong lòng cô cũng cho rằng ta là một tên điên, là một con ma giết người như lời truyền ngôn phải không?” Bạch bào thiếu chủ bất chợt bừng lên cơn nộ khí không tên, “Vâng ạ vâng ạ! Cô chỉ biết nói hai chữ này thôi à?”
“Không phải”. U Thảo đáp, “Thiếu chủ đã nói rồi, Lạc Hà thiếu hiệp đó có lý do phải chết...”
“A... Lời của một tên điên nói mà cô cũng tin sao?” Nhìn cô, khóe miệng của Tạ Thiếu Uyên cong lên, thình lình, nhãn thần biến lạnh, hỏi: “Năm đó là cô chủ động thỉnh cầu làm thị nữ của ta còn gì? Khi ấy lũ hạ nhân đều bảo rằng ta là kẻ thường giết người hầu bên mình làm trò vui, không phải sao? Tại sao cô không sợ?”
Cành trúc xanh, tựa hữu ý tựa vô ý, nhẹ nhàng điểm vào cổ cô.
“Đó chỉ là tin đồn thôi”.
Cảm thấy tức thở và sát khí đột ngột, khuôn mặt U Thảo hơi tái đi, kiếm khí cường liệt khiến huyết mạch của cô không sao lưu chuyển được lên trên. Thế nhưng cô vẫn mỉm cười, hồi đáp.
“Nhưng giờ thì cô biết đó là sự thật rồi chứ?”
Tạ Thiếu Uyên chợt cười rộ, mái tóc dài đen nhánh tung bay phần phật như có gió thổi qua, đôi mắt sáng lăng lệ như lưỡi kiếm: “Ta, đích thực, là một tên điên... một tên điên mà thôi! Hôm nay ta giết chưa đủ ba người - thế nào đây?”
Cành trúc xanh trong tay y hơi gia lực, bên dưới da thịt trắng trẻo của U Thảo, huyết quản xanh nhạt hoảng sợ vặn vẹo. Y cười lớn mà hỏi, trong mắt tựa như ánh lên tia sáng điên cuồng bệnh hoạn.
“Không, không... không thế nào”. Hầu như đã không nói nên lời, cô vùng vẫy cất tiếng.
“Thiếu chủ... thiếu chủ muốn làm thế nào, là việc của thiếu chủ... còn muốn làm thị nữ cho thiếu chủ, là, là chuyện... chuyện của riêng U Thảo!”
Sau một lúc trầm mặc cơ hồ vô pháp phát giác, nhìn người thiếu nữ trong bóng tối, Đỉnh Kiếm các thiếu chủ bất ngờ lại mỉm cười: “Xem ra... cô cũng là một kẻ điên. Một kẻ điên không thiết mạng sống”.
Y hốt nhiên thu tay về, thanh trúc tràn ngập sát khí “vụt” một tiếng, sạt qua cổ U Thảo, xuyên chết con chim anh vũ trên giá, ghim vào bức bình phong bằng gỗ tử đàn!
“Kẻ thứ ba”. Tạ Thiếu Uyên chầm chậm thổ ra một hơi, nhắm mắt, lông mày nhíu lại có chút thống khổ.
Y rút từ trong ngực áo ra một lọ sứ nhỏ màu trắng, dốc xuống, lâu sau, chỉ có một viên thuốc đen không tình nguyện lăn ra khỏi lọ, y vội vàng đem nuốt xuống họng. Sát khí tưởng như đã không còn cách nào khống chế rốt cuộc cũng lùi dần khỏi người y.
Rất lâu rất lâu, y bỗng nhấc tay, run rẩy vuốt mái tóc đẹp của người thị nữ, thở dài than: “Cô không sợ... nhưng ta sợ. Không biết chừng, sẽ có một ngày, ta không kìm nổi... sẽ giết cả cô”.
U Thảo thoáng rùng mình, ngẩng đầu nhìn y, trong mắt cô là khuôn mặt xanh gầy của y, lúc nào cũng thích nhíu mày, tạo ra một nếp nhăn sâu ở giữa hai chân mày, khiến cả khuôn mặt vương ít sát khí.
Mái tóc cô phất động trong tay y như những gợn sóng, một màn đen tuyền như bóng đêm ngoài cửa sổ. Đỉnh Kiếm các thiếu chủ cúi thấp đầu, dụi vào những sợi tóc như suối nước đó, hít lấy hương bạch mai thoang thoảng trong tóc.