Áo Thuật Thần Tọa

Quyển 1 - Chương 68: Người Gác Đêm



Ngay lúc phát hiện người gác đêm, Lucien lập tức ném Sí Hỏa Giao nắm chặt trong tay lên người kẻ đó.

Ma pháp mà chiếc nhẫn “Kẻ Phục Thù Băng Tuyết” mang theo đã dùng hết, Sí Hỏa Giao trở thành công cụ có uy lực lớn nhất của Lucien. Vì vậy vừa nãy khi chạy nhanh trong cơn mưa bão, hắn hai tay lần lượt nắm một ống Sí Hỏa Giao, chỉ cần phát hiện kẻ địch thì sẽ lập tức ném ra.

“Nếu không phải hiệu quả dò xét của “Tiếng Rít Của Dơi” dưới cơn mưa bão và tiếng sấm rất kém thì mình hoàn toàn có thể phát hiện hắn trước và tránh được hắn.” Sau khi cẩn thận ném ra Sí Hỏa Giao cầm ở tay phải thì Lucien nhanh chóng di chuyển vào cửa mật đạo ở bên trái phía trước.

Khi người gác đêm nhìn thấy Lucien thì hắn cũng thò hai tay ra, một đôi găng tay đen kịt dường như có thể nuốt chửng tất cả ánh sáng. Là người gác đêm từng chiến đấu chém giết các loại sinh vật nguy hiểm giữa đêm tối trong thời gian dài nên phản ứng của hắn không hề chậm hơn Lucien.

Ống Sí Hỏa Giao đầu tiên bị đôi tay đang mang chiếc găng đen kịt của người gác đêm trực tiếp nắm lấy, Sí Hỏa Giao sắp nổ đó dưới tác dụng của tinh thần lực trong sự khống chế của đôi găng tay đen giống như bị đổ hết vậy, không xảy ra bùng nổ dữ dội, không cháy lên ngọn lửa bám trên thân thể, khó dập tắt.

Găng tay đen mà mỗi một người gác đêm của giáo hội đang mang đều là một món vật phẩm ma pháp ưu tú, có khắc Cấm Ma Trận cấp độ tương ứng, bị quản chế bởi số lượng của vật phẩm găng tay đen, số lượng của người gác đêm giáo hội trước giờ không nhiều nhưng mỗi người gác đêm ngoài việc dựa vào vật phẩm ma pháp ra thì thực lực của bản thân cũng lớn mạnh, có người hầu Kỵ Sĩ bậc cao, có mục sư, có Kỵ Sĩ đen tối và sinh vật tà ác được thu nạp, thậm chí cả ma pháp sư.

Người gác đêm vừa đón lấy ống Sí Hỏa Giao đầu tiên, ống thứ hai của Lucien liền bay qua ngay sau đó, nhưng sức mạnh của ống Sí Hỏa Giao này hình như không đủ, cũng không đánh trúng người gác đêm, ống này rơi xuống trước mặt hắn, rớt dưới đất rồi bùng nổ mạnh. Một quả cầu lửa bùng cháy rừng rực xuất hiện, người gác đêm không kịp phản ứng nên bị lửa lan đến, ngọn lửa gây cháy ống Sí Hỏa Giao ban nãy bị đón lấy, khiến tự thân nó cũng phản ứng nổ.

Một tiếng bùm, người gác đêm bị nổ bay, chất dịch bám trên cơ thể người gác đêm bốc cháy hừng hực, ngay cả nước mưa cũng không thể dập tắt.

Lucien không đi xem kết quả chiến đấu của Sí Hỏa Giao mà nhanh chóng di chuyển đến cửa mật đạo, thi triển ma pháp mở cơ quan ra.

Đột nhiên, một tiếng kêu giống như vang lên từ đáy lòng xuất hiện bên tai của Lucien, nó mang theo một sức mạnh áp bức tự nhiên của sinh vật đỉnh cao trong chuỗi thức ăn, khiến Lucien không nhịn nỗi trở nên run rẩy, hai chân mềm nhũn. Nếu không phải đang mang chiếc nhẫn Kẻ Phục Thù Băng Tuyết, chỉ dựa vào sự tập trung thi pháp và sự bình tĩnh của bản thân Lucien thì chắc chắn không thể đối phó với loại áp bức này.

Lại một luồng ánh chớp tựa như cái roi da lớn sáng lên, có thể nhìn thấy người gác đêm đang nhanh chóng tiến đến gần trong mưa bão, trên người dính một lớp Sí Hỏa Giao đang bùng cháy liên tục. Nhưng hắn giống như hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng, chỉ là sắc mặt có hơi nhợt nhạt, khóe miệng có vết máu nhỏ tựa như nham thạch nóng chảy đang trào ra, đây là vết thương do uy lực bị phát nổ chứ không phải do ngọn lửa.

Xuyên qua lễ phục màu trắng và đồ lót bị thiêu cháy của hắn có thể trực tiếp nhìn thấy làn da bên trong, đó là làn da được che phủ bởi một lớp vảy cá màu đỏ tía, ngọn lửa của Sí Hỏa Giao bị lớp da này ngăn cách bên ngoài, chỉ có thể hơi đốt cháy vảy cá mà thôi.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Lucien sao có thể còn không hiểu rõ thực lực của đối phương, đây là một Kỵ Sĩ đen tối đã kích phát sức mạnh huyết mạch, hơn nữa sức mạnh huyết mạch của hắn là “Rồng Đỏ”!

Lucien cảm giác người gác đêm này yếu hơn rất nhiều so với Kỵ Sĩ bóng đen vừa nãy nhưng tốc độ, sức mạnh của hắn thì bản thân vẫn không thể nào đuổi kịp. Nếu quay người bỏ chạy, có lẽ chỉ mới bước chân mật đạo thì đã bị hắn đuổi kịp rồi, còn ma pháp cấp học đồ của bản thân không có cái nào có thể ngăn chặn hắn chứ đừng nói đến chuyện hắn còn có một đôi găng tay đen. Trừ phi bản thân trở thành ma pháp sư chính thức, tinh thần lực tăng mạnh, có thể tăng tần số Tay Cộng Hưởng mô phỏng đến mức độ sóng hạ âm năng lượng cao.

Đối mặt với người gác đêm đang chạy như bay đến, Lucien nhờ vào “Kẻ Phục Thù Băng Tuyết” chống lại “uy rồng”, trong lòng thầm tính toán khoảng cách giữa hai người một cách bình tĩnh, không hoảng loạn.

“Hai mươi mét, mười mét...”

Sau đó, Lucien ném ống Sí Hỏa Giao cuối cùng ra, ném đến nơi cách bản thân năm mét, tiếng phát nổ ầm ầm vang lên. Cầu lửa chất keo đang bùng cháy dưới sự khống chế của tinh thần lực Lucien bay về phía trước, sóng xung kích cực lớn không chịu sự khống chế tỏa ra xung quanh, bao gồm cả hướng của bản thân Lucien.

Người gác đêm không sợ uy lực đốt chát của Sí Hỏa Giao nhưng dưới lực xung kích của việc phát nổ thì hắn vẫn bị làm giảm chậm tốc độ lao về phía trước, tạm dừng tại chỗ hay thậm chí là thụt lùi một bước.

Còn Lucien chịu lực xung kích ở hướng ngược lại chỉ lấy một tay kéo chặt mũ áo, một tay chắn trước ngực, sóng khí tung về phía sau làm cho hắn lăn lộn.

Vị trí mà Lucien đứng chính là cửa vào mật đạo, địa hình có hơi chếch xuống, vì vậy nên hắn trực tiếp lăn vào mật đạo, lăn nhanh ra xa mấy mét.

Lucien cảm thấy bản thân giống như bị một cái búa sắt cực lớn trực tiếp đánh lên người vậy. Nội tạng chấn động, máu huyết tăng lên, cổ họng ứa ra mùi như thép gỉ, một ngụm máu trực tiếp phun ra, hoa mắt chóng mặt.

Vụ nổ bên ngoài kết thúc, người gác đêm giậm chân một cái liền đuổi theo về phía mật đạo, nơi Lucien vừa mới đứng dậy. Lúc này khoảng cách của hai bên khoảng hai mươi mét, vả lại người gác đêm sợ các vật phẩm ma pháp khác của Lucien đánh trúng nên không đi đường thẳng mà tiến vào theo hình rắn bò.

Nhưng người gác đêm mới chạy ra mấy mét thì lại nhìn thấy vị ma pháp sư áo choàng đen đó một tay ấn lên tường mật đạo, một tay cầm một ống dược tễ, thân thể hơi cong giống như đang hành lễ với bản thân. Sau đó cửa mật đạo bỗng nhiên đổ sụp, lớp đá đầu tiên hóa thành bùn rơi xuống, lớp đá phía sau mất đi thăng bằng tiếp tục rơi xuống, chỉ một giây thì chôn vùi cửa vào mật đạo.

Đây là ma pháp trận “Hóa Đá Thành Bùn Hiệu Quả Nhẹ” mà Hiền Giả bố trí để phá hoại mật đạo trong tình huống khẩn cấp.

Người gác đêm trực tiếp đâm vào bùn đá của mật đạo, đâm ra một cái lỗ đen hình người sâu một mét. Nhưng sức mạnh của hắn đã cạn kiệt, chỉ có thể dừng lại, tích trữ sức mạnh. Ở nơi sâu của mật đạo lại truyền đến một loạt tiếng sụp đổ.

Nhìn bùn đất màu vàng nâu, ngửi mùi “thơm”, nghe tiếng sấm rền, người gác đêm cắn răng đánh mạnh một quyền lên bùn đất, nói một cách căm hận: “Ta nhất định sẽ bắt được ngươi, tên ma pháp sư đáng chết nhà ngươi.”

----

Lucien vừa uống “Cuồng Phong” ổn định tình trạng vết thương, kích phát tiềm lực, vừa cứ chạy hai mươi mét thì kích phát ma pháp trận, phá hoại một đoạn mật đạo. Tuy nhiên sau năm đoạn liên tục thì Lucien dừng kích phát, sợ người gác đêm dựa theo động tĩnh của sự sụp đổ này mà truy đuổi đến cửa ra từ trên mặt đất.

Dựa vào tiềm lực mà dược tễ kích phát, Lucien tốn ít thời gian hơn một nửa so với lúc đến, rất nhanh sau đó đã rời khỏi cửa ra mật đạo rồi dùng ma pháp đóng nó lại.

Tiếp theo Lucien cởi bỏ áo choàng dài màu đen, chuyển các vật bên trong vào túi trong của áo vải lanh, sau đó dùng “Ngọn Lửa Nhỏ Của Maris” thiêu hủy áo choàng dài màu đen, người gác đêm khứu giác rất nhạy bén, mục đích của việc này là để tránh bị hắn dựa vào mùi dược thảo bản thân cố ý thêm vào trên áo choàng đen mà đuổi theo đến đây.

Mùi dược thảo này là mùi mà Lucien sắp xếp để che giấu bản thân.

Có sự trợ giúp của lưu huỳnh, áo choàng đen ướt đẫm rất nhanh đã bị thiêu rụi hoàn toàn, làm xong mọi việc thì Lucien vội vàng ra khỏi căn nhà đó, nhanh chóng trở về ngôi nhà nhỏ của mình trong đêm tối và mưa lớn.

Cho đến khi đi vào ngôi nhà của mình, sấy khô áo ngắn và quần vải lanh, đem dược tễ và ống thí nghiệm đặt vào phòng thí nghiệm, giấu kỹ vật liệu thi pháp trong nhà rồi nằm lên giường thì Lucien mới thở phào một hơi.

Trước đó lô-gích của Lucien rõ ràng, tinh lực dồi dào, là do kích phát tiềm lực mới duy trì được. Hiện giờ vừa thả lỏng xuống thì lập tức cảm thấy toàn thân yết ớt vô cùng, dưới sự trị liệu từ từ của hiệu lực thuốc “Cuồng Phong” vết thương còn chưa kịp lành tiếp tục giày vò bản thân, hắn chìm vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.

Tiếng sấm vang rền, mưa bão đan xen, giống như ngăn cách căn nhà nhỏ của Lucien với thế giới bên ngoài, giữa những âm thanh ầm ầm, nơi đây lại hiện ra vẻ yên tĩnh khó nói thành lời.

Có lẽ là thời tiết khắc nghiệt như vậy khiến những người gác đêm của giáo hội không có cách nào truy đuổi những học đồ như Lucien. Lucien trải qua một đêm yên tĩnh trong cơn mưa như thác nước, cho đến tận lúc trời sáng.

Theo sự suy đoán của Lucien, các cường giả bậc cao chắc sẽ đặt sự chú ý lên người nam tước Laurent đã chết, bởi vì đó là sức mạnh và huyết mạch của ma quỷ, cộng thêm việc cúng tế nhờ vào sức mạnh tà dâm nên rất dễ khiến người ta nghĩ đến tà giáo “Ngân Bạch Chi Giác” trước đó.

----

Đến tản sáng, mưa bão đã nhỏ hơn rất nhiều nhưng vẫn có thể được gọi là mưa lớn. Ánh mặt trời bị nuốt chửng, Arthaud và các khu vực gần đó vẫn mờ mịt, những người dân nghèo phải lao động mỗi ngày mới có thể duy trì cuộc sống phát ra các loại âm thanh trong tiếng mưa.

Lucien tỉnh lại trong vẻ mê man, cảm thấy người rất khó chịu nên quyết định buổi sáng không đến thư viện mà tiếp tục nghỉ ngơi, sau buổi cơm trưa thì lại đi tìm ngài Victor, dù gì có Peyyale ở đó, thư viện của hiệp hội trước sau cũng sẽ đều vắng vẻ.

Tới giờ ăn sáng, thím Alissa thấy Lucien chưa qua nên sai Alvin đến xem thử xem hắn đã xảy ra việc gì Lucien nắm bắt ngay cơ hội dặn dò Alvin đến thư viện giúp hắn xin nghỉ phép.

Sau đó, Lucien tiếp tục ngủ say trong tiếng mưa, cho đến trưa tỉnh lại mới thấy đỡ một chút, hắn cảm thấy bản thân coi như đã sống lại, chỉ là thân thể vẫn còn tỏ ra yếu ớt rõ ràng. Uy lực phát nổ của Sí Hỏa Giao tuy không mạnh nhưng với khoảng cách gần như thế, Lucien lại không phải cường giả cấp Kỵ Sĩ nên khó tránh khỏi cảnh chịu trọng thương, may mà hắn đã luyện chế sẵn loại dược tễ trị liệu vết thương mang tên “Cuồng Phong” này.

Dùng xong bữa trưa, lấy chiếc dù mượn từ thím Alissa, Lucien đã khôi phục một chút tinh thần đi đến nhà của ngài Victor ở khu Jisu, hôm nay tốt nhất là phải giải quyết xong việc, cách một tuần cuối cùng chỉ còn ba ngày nữa thôi.

---

Mười giờ sáng, trong phòng đàn Victor.

Victor đang khổ sở suy nghĩ giai điệu, sắc mặt tràn đầy tâm trạng nôn nóng bất an thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, việc này khiến ông ấy không nén nổi sự bực bội trỗi dậy, rất khó khăn mới áp chế được.

Cầm theo cây bút lông vũ, mở cửa phòng đàn, Victor nhìn thấy Lotter, Phyllis và Herodotus, những người này đáng lẽ chiều mới đến, nên ông hỏi với vẻ mặt kỳ lạ: “Sao đột nhiên lại đến vậy? Có việc gì không?”

Lotter vẻ mặt lúng túng nói: “Ngài Victor, Michael nói với tôi là nam tước Othello bảo ngài hôm nay phải nhanh chóng đến hiệp hội, bởi vì công chúa điện hạ bỗng nhiên muốn biết danh sách nhạc khúc của buổi hòa nhạc ba lần gần nhất.”

Hắn theo thói quen, buổi sáng đến hiệp hội luyện tập nhạc cụ, buổi chiều đến chỗ Victor để học, kết quả gặp phải Michael và nghe được tin tức không tốt này.

Bút lông vũ rớt trên tấm thảm dày không phát ra âm thanh gì cả, sắc mặt Victor nhợt nhạt, thụt lùi liên tục mấy bước mới đứng vững.

“Ngài Victor...” Ba người học trò bước lên trước với vẻ quan tâm.

Victor xua xua tay, hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ta biết rồi, để ta yên tĩnh ba phút rồi đến hiệp hội.”

----

Đến nhà của Victor, Lucien được một người hầu đã quá quen với hắn dẫn đường, đi đến trước cửa phòng, hắn nhìn thấy quản gia Ace.

“Ông Ace, ngài Victor đang ở phòng nào, tôi có việc tìm ngài ấy.” Lucien mỉm cười chào hỏi với quản gia Ace: “Sắc mặt ông không được tốt, ốm rồi phải không?”

Ace lắc lắc đầu: “Tôi không sao, là lão gia, ông ấy đến hiệp hội rồi. Bởi vì công chúa điện hạ muốn biết tên các nhạc khúc của buổi hòa nhạc ba lần gần nhất, vì vậy nam tước Othello đã mời ngài ấy đến hiệp hội rồi.”

“Thế mà đã được mời đến hiệp hội xác định danh sách nhạc khúc rồi...” Lucien ngớ ra, sau đó hỏi có hơi khẩn thiết: “Đi bao lâu rồi, ngài Victor đã đi bao lâu rồi?”

“Mười giờ bốn mươi phút sáng ra khỏi cửa rồi, cậu chờ khoảng nửa tiếng nữa thì lão gia chắc sẽ quay về.” Ace tưởng rằng Lucien có việc gấp muốn đuổi theo.

Hiện tại là mười hai giờ ba mươi lăm phút trưa.

Lucien dâng lên nỗi thất vọng mãnh liệt: “Nếu tôi không xin nghỉ phép lúc sáng thì có thể gặp được ngài Victor ở hiệp hội rồi, lẽ nào thật sự là số mệnh an bài?”

“Không được, dù thế nào cũng phải đi qua xem thử, biết đâu vì mưa bão, biết đâu vì việc của tối qua mà danh sách vẫn chưa chốt hoặc là vẫn chưa đưa đến chỗ công chúa. Không thể từ bỏ như vậy!”

Lucien cảm ơn ông Ace một câu, cầm lấy dù rồi xông vào trong màn mưa mờ mịt, chạy về phía Hiệp Hội Âm Nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.