Áo Thuật Thần Tọa

Quyển 1 - Chương 7: Thu Hoạch Và Mê Hoặc



Vì hít phải sương mù màu hồng nhạt quanh đấy, tay chân Lucien nhũn ra, đầu giật liên tục, trong mắt lúc hiện lên cảnh chiến đấu giữa Correa với Howson, lúc là Correa với con chuột to lớn, được một lúc lại quay lại cảnh hai người chém giết lẫn nhau, như là ảo giác và hiện thực chồng lên nhau.

“Khoan đã, ảo giác?!” Lucien vừa nghĩ tới liền suy đoán được đại khái mọi chuyện trong lòng, tập trung tinh thần nhìn cảnh tượng trước mặt thay đổi lại như cũ, Correa liều mạng chiến đấu với Howson, trên người bọn họ chi chít những vết thương, máu tươi chảy ra như mưa, động tác của cả hai chậm dần rồi ngừng hẳn tựa như đã tới giới hạn sức mạnh của họ.

“Chẳng lẽ do tác dụng của máu trong cơ thể lũ chuột mắt đỏ hay là máu của chúng đã được cái cây này hấp thu chuyển hóa mới khiến người ta gặp phải ảo giác nhỉ? Thực sự là một cái bẫy pháp thuật khéo léo mà.”

Rốt cuộc Lucien cũng hiểu rõ mọi chuyện, dù Howson mất tích hay Gary đột nhiên tấn công đều là ảnh hưởng của ảo giác. Mà ảnh hưởng này nhiều khả năng bắt đầu từ khi đánh chết con chuột mắt đỏ đầu tiên tạo ra, hoàn toàn giấu kín mọi giác quan nên rất khó nhận biết được. Chỉ có Lucien nhờ được Thánh quang hộ thuẫn bảo vệ cũng như tinh thần của anh có tiến bộ nên mới thoát được khỏi ảo giác.

Vừa nãy, thánh huy của Chân lý bắn ra Thánh quang đả kích không chỉ khiến tay phải và vai của Gary hóa thành không khí mà còn bắn xuyên lên trúng tảng đá ở phía trên căn phòng bí mật tạo ra một cái lỗ lớn, đá vụn rơi xuống như mưa khiến gian phòng bí mật trông như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Đá vụn và tro bụi dày đặc bao phủ màn sương mù màu hồng nhạt để cho Lucien khôi phục được chút sức lực.

Lucien không biết phía sau có còn những cạm bẫy pháp thuật liên hoàn nào nữa không, nên dù lúc này đã tạm thời an toàn anh cũng không dám thả lỏng tinh thần mà nhanh chóng suy nghĩ biện pháp.

Thánh huy của Chân lý không thể kích hoạt ra được sức mạnh của thần nào trừ hai thuật Quang lượng, chỗ dựa lớn nhất của anh đã không còn nữa, thậm chí sức mạnh của bản thân cũng bị sương mù màu hồng nhạt gây tê liệt đến không còn lại chút gì rồi.

Bỗng nhiên Lucien nghĩ tới cái cây kỳ quái đang đung đưa do đá vụn rơi xuống kia.

“Trừ chuyện chế tạo ảo giác ra thì cái cây đó còn năng lực nào nữa không nhỉ?” Lucien lập tức bừng tỉnh, cố gắng chống tay chống chân đứng lên đi tới chỗ cái cây kỳ quái kia.

Hai chân anh lảo đảo bước đi một cách chậm chạp, mấy lần ngã xuống đống đá vụn gây ra vô vàn những vết thương trên khắp cơ thể, đau buốt, thậm chí có mấy chỗ chảy máu tươi đầm đìa.

“A.” Lucien hít một hơi sâu cố nhịn nỗi đau thể xác, nhờ cơn đau từ vết thương truyền tới để tỉnh táo đầu óc cũng như khôi phục lại sức lực, bước đi một cách khó nhọc đến bên cạnh cái cây kỳ quái kia.

Trải qua chuyện lần này, Lucien đã bớt đi mấy phần ngây ngô và ngờ nghệch. Tới bên cạnh cái cây, anh nín thở chạm tay phải lên thân cây.

Bàn tay Lucien cảm nhận được những mạch đập đang đập, tựa như dòng máu đang chảy trong người, anh cảm thấy không phải mình đang nắm một cái cây mà là một sinh vật đang sống. Anh đột nhiên kéo cái cây qua một bên.

“A!”

Những cành lá trên cái cây kỳ lạ này thoáng co lại, phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai như người sắp chết.

Kéo nhẹ nhưng cái cây vẫn không đứt, Lucien tiếp tục kéo mạnh hơn, cái cây kia vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết vừa chìa cành ra quấn lấy người anh.

Da anh truyền đến một cảm giác ướt nhẹp, trơn trượt khó chịu như có vô vàn những chiếc xúc tua đâm tới lên người, Lucien cố gắng nhịn nỗi sợ hãi trong lòng, ra sức kéo cái cây.

“Ô…”

Tiếng khóc im bặt, chất lỏng màu đỏ nhạt từ trong cái cây văng lên ngực Lucien, mùi máu tanh xông lên mũi khiến chân tay anh mềm nhũn, chỉ có thể dựa người lên bức tường đá cạnh đó để khỏi bị ngã nhào xuống đất.

Gốc cây bị Lucien kéo thành hai đoạn, không khí xung quanh cùng sương mù màu hồng ngày càng nồng nặc, gần như ngưng tụ lại thành dạng lỏng.

Ở gần đó, ba quyển sách kỳ lạ đang sáng lấp lánh trên tủ sách bị sương mù màu hồng nhạt ăn mòn dần, từ tờ đầu tiên cho đến tờ cuối cùng đã biến mất chỉ trong ba giây ngắn ngủi, nhanh đến mức Lucien ở ngay cạnh đấy không kịp xem tên cuốn sách là gì.

Tất nhiên, với tình hình sức khỏe hiện tại của Lucien thì anh muốn bước đi một bước cũng khó chứ nói gì đến việc ngăn cản chuyện đấy.

Tủ sách rỗng tuếch nhưng điều kỳ lạ là trừ chỗ đặt ba quyển sách kia ra thì những chỗ còn lại đều không xuất hiện tình trạng bị ăn mòn. Sau mấy phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Lucien đã biết được nguyên nhân: “Hóa ra đây lại là một cạm bẫy pháp thuật khác, sau khi sương mù màu hồng nhạt kia đạt tới một trình độ nhất định thì cạm bẫy pháp thuật ở trong ba quyển sách kia sẽ được kích hoạt chế độ thiêu hủy tự động để kẻ địch không thể lấy được chúng.”

“Thật là uổng mấy quyển bút ký về ma pháp này mà.” Lucien cảm thấy tiếc nuối trong lòng khi không thể học được sức mạnh ma pháp được ghi trong bút ký về ma pháp.

Đột nhiên Lucien sững sờ, anh phát hiện thư viện bên trong linh hồn mình tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.

Tò mò, Lucien tập trung tinh thần thăm dò thử, sau đó hai mắt anh trợn trừng lên khi nhìn thấy trong thư viện xuất hiện một kệ sách mới có ghi mấy chữ “Ma pháp (áo thuật)”, mà ở trên kệ sách có ba quyển sách mới cũng chính là ba quyển bút ký về ma pháp mà anh mới thấy khi nãy.

“Lẽ nào thư viện này có cả năng lực sưu tập mọi quyển sách sao? Nhưng nội dung bên trong thì sao nhỉ?” Lucien cảm thấy hết sức kinh ngạc. “Mình cần phải kiểm tra nội dung bên trong ba cuốn sách này. Ừm, tuy mới nãy ba cuốn sách bị ăn mòn quá nhanh, nhưng nếu chiếu chậm lại toàn bộ quá trình thì hình như là bị ăn mòn từng trang một. Chẳng lẽ thư viện kỳ lạ này có thể ghi nhớ nội dung trong quyển sách nên mới có được hình chiếu của chúng sao?!”

Hiện giờ Lucien chỉ có thể suy đoán như thế, chờ sau này thí nghiệm trên những quyển sách khác nhiều lần mới có thể xác định rõ ràng được.

Mới nãy anh còn cảm thấy tiếc nuối ba quyển bút ký về ma pháp này nhưng giờ lại do dự: “Trong thế giới mà sức mạnh của thần mạnh mẽ tới mức có thể thiêu chết ma pháp sư trước mặt mọi người này, liệu mình học ma pháp có nguy hiểm gì không nhỉ?”

Lucien không quyết định được nên tạm thời bỏ qua ý định này, dù sao thì cả bọn còn đang ở trong căn phòng bí mật, chưa hoàn toàn ra khỏi nơi nguy hiểm nên anh cần phải giữ sức.

Gốc cây kỳ quái kia đã bị Lucien bứt nên sương mù màu hồng ngày càng nhạt, Correa và Howson dần tỉnh táo lại rồi khiếp sợ nhìn nhau, cả hai sắp chết rồi.



Ngay lúc Lucien sử dụng thánh huy của Chân lý kích hoạt Thánh quang đả kích thì ở trên mặt đất, Benjamin khẽ rên lên một tiếng rồi buông lỏng tay phải, anh ta nhìn con đường bí mật chằm chằm đầy nghi hoặc.

“Ngài Benjamin?” Thấy biểu hiện kỳ lạ của Benjamin, thủ vệ Paul hỏi ngay.

Dưới ánh trăng bạc, sắc mặt Benjamin rất không tốt, anh ta thều thào: “Bên dưới xảy ra chuyện rồi, dấu ấn tinh thần của ta trong Thánh huy bị xung động rồi. Chết tiệt, chỉ là học đồ của ma pháp thôi mà cũng để chuyện xảy ra tới mức này, mình thật vô dụng mà. Paul, cậu ở đây chờ ta, nếu năm phút nữa ta còn chưa ra thì cậu hãy mời giáo chủ đến đây.”

Vì có lưu dấu ấn tinh thần trong Thánh huy nên Benjamin mới yên tâm giao thánh huy của Chân lý cho Lucien sử dụng. Nếu không, dù tiêu chuẩn sức mạnh của thần có hạ thấp đến mức yếu hơn những vật chứa sức mạng của thần khác trên người Benjamin thì anh ta cũng sẽ không đưa nó cho người khác sử dụng một cách tùy tiện như thế. Ai ngờ được lúc này dấu ấn tinh thần của anh ta lại bị xung động, không thể kích hoạt được nên không thể ngăn cản sức mạnh của thần ở thời điểm mấu chốt.

Xưa nay sự sơ xuất và bất cẩn luôn bầu bạn đi cùng sự thành kiến và tự phụ.

Benjamin luôn nghĩ trong lòng rằng đám kỵ sĩ có được sức mạnh từ huyết mạch chỉ là những kẻ thô kệch và đê tiện hoàn toàn không xứng với sự cao quý như anh ta, kể cả đấy có là người thực hiện pháp thuật hay ma pháp sư tà ác thì bọn họ cũng không xứng để sử dụng vật chứa sức mạnh của thần. Vì luôn nghĩ như thế nên anh ta đưa thánh huy của Chân lý theo bản năng cho một người có sức mạnh tinh thần cao hơn người khác như Lucien sử dụng.

Benjamin có lối suy nghĩ như thế cũng là do xuất thân, cuộc sống của anh ta.

Rafferty là một trong những gia tộc đứng đầu ở công quốc Owuor Ritter, tuy rằng bọn họ cũng có sức mạnh dựa theo huyết thống “Ân huệ của thần” nhưng có chỗ bọn họ khác kỵ sĩ. Bọn họ dựa trên sức mạnh huyết thống phát ra pháp thuật, là những người có thể thực hiện pháp thuật chân chính. Mà bản thân Benjamin là người của gia tộc Rafferty, dù huyết thống có mỏng manh, không thể nào kích hoạt ra sức mạnh của bản thân nhưng trong quá trình học tập ở viện Tu Đạo đã bộc lộ được tài năng nên trở thành một mục sư và kiên định đi trên con đường người thực hiện pháp thuật.

Nhưng hiện tại, một mục sư chân chính như Benjamin lại để chuyện xảy ra sơ xuất như thế này thì hẳn địa vị của anh ta trong giáo hội sẽ bị ảnh hưởng đến ít nhiều, cho nên anh ta mới nhanh chóng đi xuống căn phòng bí mật ấy để kiểm tra.

Paul cũng kinh ngạc: “Có thánh huy của Chân lý rồi mà còn xuất hiện sự cố sao? Chẳng lẽ còn có ma pháp sư chính thức nào khác nữa sao?”



Khi sức lực của Lucien khôi phục lại được một chút, dựa người lên tường đá định rời khỏi căn phòng bí mật thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, anh giật mình, tinh thần bắt đầu căng thẳng. Anh nghĩ thầm, nếu như kẻ tới là thứ gì đó được tạo ra từ pháp thuật của nữ phù thủy hoặc bạn bè của cô ta thì e là anh khó có thể trốn thoát được.

Chờ đến khi Benjamin xuất hiện ra trước mặt Lucien, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng anh cũng không dám thả lỏng cơ thể, dù thế nào thì những căn phòng bí mật như thế này cũng là một nơi rất tốt để giết người diệt khẩu.

“Cây Panophorus?” Benjamin thoáng nhìn qua tình hình bên trong căn phòng bí mật rồi liên hệ với những kiến thức mà anh ta đã học về ma pháp và thực vật liền đoán và hiểu được đại khái mọi chuyện, vì sao Lucien lại tựa người lên tường, tại sao đám người Gary lại có kết cuộc hấp hối gần chết như thế. “Cũng may mà bọn họ còn chưa chết.”

“Cậu ta thật may mắn, không ngờ sức mạnh tinh thần lại tăng lên một chút đạt tới trình độ mục sư tập sự cấp thấp, cũng vì thế mà ảnh hưởng đến dấu ấn tinh thần của mình trong thánh huy. Đáng tiếc, giáo hội hiện tại không còn mạnh mẽ như hơn ba trăm năm trước, thời đại mà chỉ cần là người có có tài năng trời ban liền có thể học sức mạnh của thần, nếu không có tài năng trời ban thì dù có học được tri thức của pháp thuật tới đâu chăng nữa cũng không có cách nào trở thành mục sư chân chính. Không thể không nói, nhờ có Áo Thuật Hoàng Đế mở ra thời đại hoàng kim, gần bốn trăm năm nay, thần thuật cùng ma pháp mới phát triển nhanh như gió như vậy.

Là một thành viên của gia tộc Rafferty, Benjamin càng hiểu tình hình trên thế giới này hơn những mục sư khác, anh ta cũng không thành kính với tín ngưỡng của mình. Chính xác hơn thì là mâu thuẫn trên lập trường khi anh ta vừa là một thành viên quý tộc, lại vừa là một thành viên của giáo hội.

Càng quan trọng hơn là do hơn ba trăm năm trước, sau hội nghị “Thần học tối cao”, giáo hội bị phân ra một nam một bắc, hai bên trỉ trích đối phương là dị đoan, nhưng dù là như thế thì sức mạnh của thần cũng chẳng bị ảnh hưởng gì mấy. Chính điều này đã khiến cho rất nhiều Giáo chủ và Hồng y giáo chủ thầm nghi ngờ rốt cuộc thần có thực sự tồn tại hay không, có phải Người đang thử thách tín đồ của mình không.

Chính thái độ của họ đã ảnh hưởng trực tiếp đến suy nghĩ của những mục sư trẻ tuổi trong mấy trăm năm qua, kể cả Benjamin.

Hơn nữa, các đời Giáo hoàng vì để theo kịp nhịp phát triển của thời đại mà dẫn theo các Đại áo thuật sư nghiên cứu thế giới để tạo ra tri thức cải tạo cơ sở thần học. Điều này góp phần đẩy nhanh tốc độ phát triển của thần thuật, những người có pháp lực mạnh mẽ xuất hiện liên tục, Giáo hội phía nam bước lên một tầm cao mới, mạnh mẽ đến mức phe dị đoan chỉ biết ngước nhìn. Thế nhưng, nó cũng khiến cho tín ngưỡng bị lung lay một lần nữa.

Benjamin ổn định tâm tình lại, tay rải xuống đất những hạt bụi trắng, miệng lẩm nhẩm những từ ngữ kỳ lạ, một trận gió lớn thổi tới xua tan làn sương mù màu hồng nhạt.

Tiếp theo anh ta không niệm thần chú, cũng không có rải vật liệu làm phép mà chỉ tay vào Gary thì ngay lập tức có một màn sáng trắng nhạt phủ lên người anh ta, bóc lớp da cháy đen ra, miệng vết thương khép lại, biến anh ta từ một người hấp hối sắp chết thành một người bị thương nặng.

Cứ cách một hai giây, Benjamin lại thực hiện thuật Chữa trị một lần để cứu sống Corea và Howson, cũng chữa khỏi vết thương trên người Lucien.

Sau khi hỏi đám người Lucien, Gary những chuyện đã xảy ra, Benjamin suy nghĩ một lát thấy bọn họ không nói dối thì ra lệnh: “Đưa mọi thứ có trong căn phòng bí mật này cho giáo đường xử lý, ừm, bao gồm cả mấy cái xác của những con chuột này.”

Anh ta cũng lấy lại thánh huy trong tay Lucien: “Tội lỗi trên người cậu đã được gột sạch, hãy trở về nghỉ ngơi đi, cầu Chúa phù hộ cậu.”

Ý định ban đầu là nếu Lucien xử lý tốt mọi chuyện thì Benjamin sẽ thưởng cho anh chút tiền, thậm chí nếu có thể thì sẽ xem xét bồi dưỡng anh nữa. Thế nhưng chuyện lần này xảy ra nguy hiểm như thế nên anh ta không còn tâm trạng nào để đi khích lệ anh. Sau khi xác định Lucien không cất giấu thứ gì trên người, anh ta liền đuổi anh đi. Dù sao ở đây còn có ba kỵ sĩ bị thương, Correa và Howson thì còn đỡ một chút, riêng Gary đã bị chém mất cánh tay phải thì khá phiền toái, anh ta không biết được dùng sức mạnh của thần thì liệu có thể làm cho cánh tay mọc lại hay không.

Trông thấy Benjamin không có ý định giết người diệt khẩu, Lucien nào dám ở lại đây nữa, anh nhanh chóng rời khỏi căn phòng bí mật. Đến khi anh ra tới đường nước ngầm, nhờ tinh thần đã đột phá một giới hạn nào đấy nên nghe được câu Correa nói trong căn phòng bí mật đó: “Gary đã mất tay phải thì sợ rằng anh ta không thể nào trở thành kỵ sĩ, hơn nữa sẽ bị mời ra khỏi đội thủ vệ.” Chính câu nói này đã khiến lòng Lucie nặng trĩu.

Lucien thẫn thờ bước ra khỏi đường hầm bí mật lập tức bị những người dân nghèo quanh đấy bu lại hỏi.

“Evans, con quỷ đó đã bị thanh tẩy chưa hả con?” Dì Alissa đứng ở xa hỏi tới.

Lucien khẽ gật đầu: “Nó đã bị ngài Benjamin và mấy vị thủ vệ khác thanh tẩy rồi ạ.”

Mọi người xung quanh dần cảm thấy thoải mái hơn, bắt đầu hỏi chuyện: “Lucien, quỷ trông như thế nào? Có đáng sợ không?”

“Ngài Benjamin đúng là mục sư chính thức có khác.”

“Lần này Lucien được Chúa che chở, không ngờ lại sử dụng được thánh huy của Chân lý.”

“Tiếc là Lucien không còn nhỏ nữa, không thể đến học tập tại viện Tu Đạo, bằng không thì khu o"Let chúng ta đã có một nhân vật lớn tên Lucien rồi.”

Nghe thấy những lời nói này, Lucien thoáng hoảng hốt: “Tôi không thể trở thành mục sư được sao?”

Tuy rằng bị vướng bởi thân phận người xuyên không, Lucien không nghĩ tới bản thân sẽ trở thành mục sư, nhưng mới vừa được trải nghiệm sức mạnh to lớn của pháp thuật, lại bị người ta phán rằng mình không thể đi trên con đường này khiến anh khó tránh khỏi ủ rũ.

“Evans đáng thương, xem mặt của con kìa, chắc con mệt lắm, nhanh về nghỉ ngơi đi con.” Dì Alissa thấy sắc mặt của Lucien không được tốt bèn khuyên nhủ.

Lucien có rất nhiều tâm sự, đúng là anh cần yên lặng để suy nghĩ nên nhanh chóng gật đầu, đi về nhà của mình. Anh ngồi trên giường, nghe tiếng đám người Benjamin rời đi, đêm khuya dần yên tỉnh trở lại, anh chôn nỗi nhớ cha mẹ sâu trong lòng.

“Mình không thể trở thành mục sư, hơn nữa do không được huấn luyện nên cũng không có nhiều hy vọng trở thành kỵ sĩ, kích hoạt sức mạnh huyết thống.”

“Nếu muốn đạt được sức mạnh siêu phàm thì e rằng mình chỉ có thể học ma pháp mà thôi.”

“Nhưng một khi đã chọn ma pháp thì mình sẽ phải đối đầu với Giáo hội, đối đầu với đại đa số mọi người, kể cả gia đình dì Alissa.”

“Có con đường nào khác không nhỉ?”

“Hiện tại trong đầu mình có lưu giữ bút ký về ma pháp, hay trước tiên mình cứ thử xem sao đã, hẳn không có chuyện gì xảy ra.”

Do dự mãi một hồi, cuối cùng Lucie quyết định xem qua bút ký về ma pháp. Anh nhanh chóng tập trung tinh thần mở thư viện ra, đọc bút ký về ma pháp.

Qua một lúc lâu, trong gian nhà truyền ra tiếng nói trầm thấp dở cười dở khóc: “Không biết chữ thì làm sao bây giờ ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.