Áo Thuật Thần Tọa

Quyển 1 - Chương 79: Người Cải Cách Âm Nhạc



Chỉ bốn nốt nhạc, âm điệu đầy đặc tính đó cùng với tiết tấu mang theo nốt nhạc chính giống như là định mệnh hoặc cái chết đang gõ cửa phòng của mỗi người, không ai có thể né tránh, không ai có thể chạy trốn. Chỉ từ những nốt nhạc đó hình như có thể khiến người ta đoán trước được chủ đề của cả nhạc khúc, một chủ đề hoàn toàn chống đỡ nổi nhạc khúc.

Tiếp theo là kèn co biến tấu, phát triển ra chủ đề thứ hai tương tự, trong sáng mạnh mẽ. Đó chính là sự quyết tâm và ý chí đấu tranh mãnh liệt với thế lực bóng tối trong số mệnh.

Chủ đề thứ nhất và chủ đề thứ hai giao chiến kịch liệt, dường như sự gian nan, nguy hiểm và tuyệt vọng tập kích tựa như mưa to gió lớn, các anh hùng chỉ có thể chống đỡ vất vả, giai điệu mạnh mẽ, kìm nén mà đáng sợ. Các quý tộc phần lớn chưa trải qua chiến đấu, chỉ dựa vào huyết mạch ưu việt của bản thân kích phát sức mạnh và các nhạc sĩ người bình thường đều nắm chặt tay lại, lưng dựa chặt lên ghế, giống như không thể chịu đựng được giai điệu mãnh liệt đến mức cao nhất, không thể chịu đựng sự đả kích của bóng tối, ví dụ như đại công Owuor Ritter Wolf chính là như thế.

Còn một số quý tộc đã trải qua chiến tranh với sinh vật bóng tối, dị giáo đồ giống như hiệp sĩ Wien bên cạnh đại công Owuor Ritter thì sắc mặt trầm trọng mà cấp bách, giống như trở về lại chiến trường khiến bản thân ghi nhớ sâu sắc đó.

Sard vẫn yên lặng nhưng đôi mắt nhắm hờ của ông ấy đã mở ra, ánh mắt không còn đục ngầu mà tràn đầy ánh sáng sắc bén, giống như nhớ lại những việc bản thân trải qua khi còn trẻ.

Chưa từng trải qua chiến tranh thật sự có quy mô lớn, biểu hiện của Verdi và Natasha lại hoàn toàn khác nhau. Verdi tay phải nắm lại đặt ngang lên bụng, cả người toát ra khí tức dày đặc không thể đánh phá, khiến người khác vừa nhìn thì đã nhớ đến tôn hiệu “Lá Chắn Chân Lý” của gia tộc Violet. Còn Natasha thì người nghiêng về phía trước, sắc mặt tràn đầy khát vọng và ý chí chiến đấu, giống như muốn xung phong về phía bóng tối, về phía số mệnh, đánh tan chúng một cách trực diện.

Từng đoạn giai điệu hùng dũng, chấn động lòng người nối tiếp nhau truyền ra không ngừng, Victor hòa vào tình cảm, hòa vào những việc đã trải qua trong cuộc đời mà chỉ huy vô cùng xuất thần. Còn khúc giao hưởng Định Mệnh lúc này so với khi Lucien diễn tấu đã hoàn toàn hoàn thiện, chủ đề thứ nhất “Sự áp bức của định mệnh và bóng tối” và chủ đề thứ hai “Đấu tranh với khó khăn vĩnh viễn không bỏ cuộc” càng diễn càng mạnh mẽ, cho đến đoạn cao trào nhất mới dùng sự thắng lợi tạm thời của số mệnh mà thu trận.

Việc này khiến những quý tộc, nhạc sĩ đã không thể chịu đựng được giai điệu mạnh mẽ này cuối cùng có thể hơi thả lỏng một chút, chỉ có Natasha hơi bất mãn vung cánh tay, hình như đang phẫn nộ vì chưa đánh bại được số mệnh.

Chương nhạc thứ hai cũng là hai chủ đề xen kẽ do đàn vi-ô-lông-xen, đàn Cello và nhạc cụ ống gỗ, ống đồng lần lượt dẫn ra nhưng sự trữ tình, bình thản, trầm tư và hào hùng cùng xuất hiện đã thể hiện ý chí và lòng tin của chiến sĩ. Dù là nhạc khúc hay là dũng khí của người nghe đều được cổ vũ lên từng chút một, tinh thần tựa anh hùng đó lan truyền đến ngày càng nhiều người, biểu cảm trên mặt các quý tộc, nhạc sĩ đều trở nên phấn chấn, vừa căng thẳng vừa mong đợi.

Trước giờ chưa có một khúc giao hưởng nào có thể khiến họ cảm nhận được tâm trạng lên xuống như vậy.

Chương nhạc thứ ba lại lần nữa quay về chủ đề làm phấn chấn lòng người, sự biến tấu của số mệnh và bóng tối nguy hiểm, mãnh liệt. Giai điệu kìm nén, cực khổ, nguy hiểm giống như từng mũi tên nhọn ùn ùn bắn ra về phía mọi người nhưng ở đó mãi mãi không bị khó khăn đánh bại hoàn toàn, mãi mãi không khuất phục đối với bóng tối, khiến người nghe vào lúc căng thẳng cực đoan thì tựa như đã nhìn thấy một chút hi vọng.

Còn đôi chân thon dài của Natasha hơi gập lại, giống như một con báo săn đang thủ thế, muốn đi đánh tan bóng tối và số mệnh đó, khúc giao hưởng này dường như đã làm rung động tâm hồn của cô ấy nhất.

Khi chương nhạc khải hoàn dùng ánh sáng mạnh mẽ phá vỡ bóng tối, kích động lòng người vang lên một cách huy hoàng mà tráng lệ, đại công Owuor Ritter thở dài một hơi, ông vung vẩy cánh tay một cách mãnh liệt giống như đang nghênh đón đoàn kỵ sĩ của mình chiến thắng bóng tối, khải hoàn trở về vậy. Các quý tộc khác bao gồm cả Verdi cũng lộ ra biểu cảm kích động, Natasha thì đứng cả dậy rồi đi đến mép của khu ghế lô, nắm lấy lan can nhìn dàn nhạc mang theo tâm trạng phấn chấn sáng khoải thỏa mãn.

Các nhạc sĩ như Silvia sau khi trải qua sự thay đổi mạnh mẽ của cảm xúc đều dựa lên lưng ghế một cách vui mừng và thả lỏng, đồng thời không kìm nổi mà nhìn nhau một cái, mang theo sự kinh ngạc, xúc động và khẳng định. Từ trong danh sách nhạc khúc họ đã biết rằng đây là một tác phẩm của người mới, nhưng tác phẩm này lại xuất sắc đến mức khiến người ta kinh ngạc, thậm chí có thể được gọi là vĩ đại.

“Lại là một thiên tài âm nhạc tương tự như Gisu và Twal phải không?”

Còn Wolf bừng tỉnh lại trong chương nhạc tráng lệ, khải hoàn này thì sắc mặt đã không còn có thể hình dung là khó coi nữa mà nhợt nhạt giống như sắp chết vậy. Bởi vì ngay đến cả nhà bình luận bắt bẻ và ác ý như hắn cũng không thể lừa gạt bản thân rằng đây là một tác phẩm vụng về hoặc là tầm thường được: “Học trò của Victor thật sự là thiên tài âm nhạc khó mà tưởng tượng được, chả trách anh ta lại thu nhận một người dân nghèo làm học trò.”

Hắn quan sát chủ tịch Othello một cách nôn nóng bất an, quan sát bên trog khu ghế lô, hi vọng các quý tộc, các giáo chủ không thích âm nhạc chủ đề có thể đưa ra bình luận nghiêm khắc sau khi kết thúc, đây là cơ hội cuối cùng của hắn rồi.

Joel, Alissa, John và Elena bọn họ hoàn toàn không ngờ được nhạc khúc của Lucien sẽ xuất sắc như vậy. Họ đã hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí mà âm nhạc thể hiện ra, tâm trạng thay đổi theo sự căng thẳng và phấn chấn của nhạc khúc, căn bản không có tâm trí nghĩ những việc dư thừa.

Victor hoàn toàn hòa mình vào trong âm nhạc, thể hiện ra hết những cảm xúc trong lòng mình, cuối cùng người giống như co giật chỉ huy dàn nhạc hoàn thành cao trào cuối cùng. Giai điệu hùng dũng diễn tả bóng tối hoàn toàn bị xua tan, anh hùng hoàn toàn khải hoàn trở về, mãi mãi không từ bỏ, mãi mãi không cúi đầu vì khó khăn ngân nga trong thính phòng.

Đại công Owuor Ritter không thể nén nỗi kích động nữa, vừa vỗ tay mãnh liệt vừa đứng dậy đi đến trước lan can phía trước khu ghế lô, cùng Natasha gửi lời chào với dàn nhạc và Victor.

Nhưng không cần sự dẫn đầu của đại công, trước ông ấy thì những tiếng vỗ tay tựa như thủy triều đã truyền đến từ bốn phương tám hướng, vang dội toàn bộ thính phòng.

Chỉ có đưa tình cảm vào mới có thể cảm hóa người nghe, khiến cảm xúc của họ lên xuống!

Không còn nghi ngờ gì nữa, buổi hòa nhạc lần này đạt được thành công cực lớn!

Victor trước tiên đặt tay phải lên ngực, chào đáp lễ về phía khu ghế lô, sau đó bước nhanh về hậu đài, kéo Lucien đi ra phía ngoài. Lucien đã có chuẩn bị nên không hề kháng cự, bình tĩnh theo Victor lên sân khấu biểu diễn.

“Thưa các quý ông, quý bà, xin cho phép tôi giới thiệu một chút người học trò này của tôi, anh ta là Lucien Evans, anh ta đã sáng tác nhạc khúc kích động lòng người vừa rồi.” Victor quay về khu ghế lô nói lớn tiếng.

Tiếng vỗ tay trở nên càng nhiệt liệt và vang dội hơn, các quý tộc, các nhạc sĩ vừa vỗ tay vừa giao lưu với vẻ kích động: “Đúng thật là một thiên tài, đây là âm nhạc trước giờ chưa từng có.”

“Một nhạc khúc rất hay, một người trẻ tuổi rất giỏi.” Bá tước Hain khen ngợi, trong lòng nói thầm một câu: “Dù người không hiểu âm nhạc như ta cũng bị nó làm cho rung động rồi.”

Đại công Owuor Ritter vỗ tay rồi nói cao giọng: “Bản nhạc giao hưởng không gì sánh được, chàng trai trẻ cậu nhất định có thể trở thành nhạc sĩ xuất sắc, thậm chí là nhạc sĩ vĩ đại.”

Sau khi ông ấy nói xong, Natasha không dùng sức nhưng giọng nói lại vang vọng trong thính phòng: “Ta không thể dùng ngôn từ để diễn tả được tâm tình của ta, nhưng từ trong bộ tác phẩm này ta cảm nhận được một thứ không tầm thường. Đây là âm nhạc mà ta vẫn tìm kiếm bấy lâu nay, âm nhạc có chủ đề tình cảm hoàn chỉnh, bên trong rất nhiều kỹ xảo soạn nhạc khiến người ta đắm say. Lucien, anh sẽ là người cải cách trong lịch sử âm nhạc!”

Sau khi nhạc khúc kết thúc, Verdi cũng không kiềm chế được bản thân mà vỗ tay, cho đến khi Natasha nói xong thì sắc mặt hắn mới hơi thay đổi, bản thân lại thật sự không sánh bằng một người mới học nhạc ba tháng, cảm giác này khiến hắn có hơi không thoải mái.

Sard thì đứng dậy chậm rì giống như ông già chính cống, mỉm cười nhìn Lucien một cái: “Chàng trai trẻ, cậu có một linh hồn bất khuất, nguyện Chúa phù hộ cậu.”

Ba nhân vật lớn có quyền thế nhất Arthaud đều biểu đạt sự tán thưởng đối với nhạc khúc và Lucien với các mức độ khác nhau, bởi vì tiếng vỗ tay càng mạnh mẽ, kéo dài lâu không dứt khiến đám người Joel hoàn toàn bừng tỉnh.

Joel vỗ tay một cách điên cuồng, giống như người biểu diễn ở Thánh Vịnh Thính Phòng và nhận sự khen ngợi không phải là Lucien mà là chính ông ấy vậy. Từ khi Lucien bắt đầu học nhạc, Joel đã gởi gắm ước mơ mà bản thân không thể hoàn thành lên cậu ấy, nhưng không ngờ sẽ thực hiện nhanh như vậy, khóe mắt của ông ấy có ánh nước đang lấp lánh.

“Lucien quá giỏi rồi, tiến bộ vượt xa con.” John kích động vì thành công của người bạn tốt, vỗ tay với vẻ mặt đỏ gay.

Elena thì nhìn Lucien ở bên dưới một cách không thể tin được, hình như rất khó tưởng tượng chàng trai trẻ nghèo khổ mấy tháng trước đây vẫn còn đang vận chuyển rác lại có thể soạn ra được bản nhạc giao hưởng mà cô cho rằng là hay nhất, lại đã trở thành nhạc sĩ xuất sắc được tất cả mọi người ca tụng:

“Sau này nên gọi là ngài Evans rồi…”

Trong tất cả mọi người chỉ có Wolf giống như mất hồn vẫn ngồi liệt trên ghế mà không đứng dậy, đến cả sức lực nói chuyện cũng không có.

“Đây là sự ban ơn của Chúa.” Lucien dùng lễ nghĩa thân sĩ trả lễ lại về phía khu ghế lô và những tràng vỗ tay, đóng vai giáo đồ thành kính một cách thích hợp. Việc này giúp bản thân thoát khỏi sự hiềm nghi sau này, hơn nữa sau khi nhận được sự khen ngợi của đại công, Hồng Y giáo chủ, công chúa thì ít nhất bảo vệ nhà thờ như Correa và các quan trị an cũng sẽ khách khí với bản thân rất nhiều, trong trường hợp không có chứng cứ thì tuyệt đối sẽ không dám cưỡng ép bắt bớ và tra khám.

Sard hiển nhiên không cảm thấy có vấn đề gì đối với câu trả lời tiêu chuẩn của Lucien, ông ta gật gật đầu rồi lại nhìn đại công nói: “Thỉnh thoảng nghe hòa nhạc một lần mà có thể nghe được nhiều nhạc khúc xuất sắc như vậy khiến ta rất vui. Đặc biệt là nhạc khúc cuối cùng, đã biểu đạt ánh sáng ắt sẽ chiến thắng bóng tối, sinh mạng mà Chúa phù hộ ắt sẽ chiến thắng quyết tâm và ý chí khó khăn. Đây là món quà mà chúa ban cho tín đồ.” Có sự khẳng định của ông ấy thì sẽ không còn có ai lấy sự chiến thắng số mệnh mà Chúa an bài để công kích khúc giao hưởng này nữa, tuy chỉ cần có sự dày công trau dồi âm nhạc cơ bản thì có thể nghe ra được ý nghĩa thật sự ẩn chứa bên trong.

Tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu mà chưa dừng lại, đây là sự kéo dài mà tất cả các buổi hòa nhạc trước đây chưa từng có. Khóe mắt Victor ươn ướt, sắc mặt đỏ lựng, ông hiểu rằng buổi hòa nhạc đầu tiên ở Thánh Vịnh Thính Phòng của cuộc đời mình đã nhận được thành công hơn bao giờ hết. Ông vừa lẩm bẩm nhỏ tiếng: “Em đã nghe thấy chưa, Winnie? Em đã nghe thấy chưa, Winnie?”, đồng thời vừa dắt Lucien chào cảm ơn liên tục.

Nhìn Lucien được bao vây bởi những tràng vỗ tay, chào cảm ơn hết lần này đến lần khác, Natasha nhìn Verdi với vẻ vui mừng: “Tác phẩm của anh ta rõ ràng vượt qua những nhạc khúc đó của anh, vượt xa luôn, tất cả mọi người đều có thể chứng minh. Anh họ thân mến, anh thấy thế nào?”

“Đây là nhạc khúc của anh ta chứ không phải của em, Natasha.” Verdi né tránh điểm chính, công kích chỗ sơ hở của đối phương.

Natasha nhếch miệng. Nói một cách không chịu thua: “Âm nhạc kiểu chủ đề, độc nhất vô nhị ở hiện tại này đã cho em gợi ý và cảm hứng rất lớn, em có thể sẽ nhanh chóng có tác phẩm vượt qua anh. Ha ha, có lẽ em nên mời anh ta làm cố vấn âm nhạc của em, anh họ thân mến.”

Verdi trước hết là ngẩn người, sau đó thả lỏng tay: “Đây chắc là sự bộc phát của cảm hứng và tổng kết những gì từng trải qua trong cuộc đời anh ta, muốn viết ra một tác phẩm khác xuất sắc như vậy và hướng dẫn cho em thì ít nhất cần tích lũy hai ba năm. Em họ thân yêu, anh không cho rằng em có thể thành công.”

“Có lẽ có thể thử xem.” Natasha nháy nháy mắt rồi cười lên.

----

Lúc các quý tộc lần lượt rời đi, Lucien và Victor quay về hậu đài, các nhạc sư của dàn nhạc nhìn thấy hai người đi vào đều nói với sự kích động và tôn kính còn sót lại:

“Ngài Victor, ngài Evans, đây là một buổi hòa nhạc hay nhất mà chúng tôi từng tham gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.