Ảo Tình

Chương 64: 64: Lỗi Lầm Trong Quá Khứ Kéo Dài Đến Hiện Tại




Sau khi nghe Phương Nghi kể rõ tình hình mọi việc, đầu mày Phương Tuân như nhíu chặt lại.

Kết thúc cuộc gọi ông ta liền xoay người đi về phía phòng sách tìm bố mình.
Trong lúc này Phương Hạc Hồng cũng đang nói chuyện điện thoại với khách quý của mình.

Mặc dù tuổi tác của ông ta đã cao nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng từ tốn, ngoại trừ ngoại hình đã xuống cấp của mình thì ông ta vẫn là một quan chức cấp cao được chính phủ công nhận.

Nhưng khác với vẻ phúc hậu và dễ gần khi đứng trước mặt dân chúng, trong ông ta lúc này dường như là một lão cáo già thâm trầm và khó đoán khiến người ta phải dè chừng.
– Lô hàng này ông định sẽ xử lý như thế nào? – Phương Hạc Hồng cười, nói vào trong điện thoại.
Không biết đầu bên kia đã nói gì nhưng trong lão ta lại có vẻ rất vui, bộ râu cứ liên tục run lên vì cười.
Nói chuyện được một lát cuối cùng ông ta mới khẽ nói vào điện thoại một câu, như ngụ với hàm ý sâu xa:
– Lần tổ chức tranh cử này xem ra phải nhờ đến ông rồi.
“Lão Phương cứ yên tâm, chúng ta còn ngày rộng tháng dài, không sợ không làm nên chuyện lớn.

Ha ha ha…”
– Ha ha ha…
Hai người nói xong liền bật cười ha hả.
Khi Phương Tuân gõ cửa bước vào, Phương Hạc Hồng cũng vừa nói xong chuyện điện thoại, lão ta liếc mắt nhìn con trai, dáng vẻ vẫn nhàn nhã ngồi tựa lưng trên sofa.

Ánh mắt lão ta âm trầm nhìn vào xa xăm, trên tay là sợi dây chuyền treo hình một cây thánh giá chữ thập làm bằng bạc có đính kim cương vô cùng xinh đẹp.

Lão ta nâng niu sợi dây chuyền trên tay một lát rồi treo lại trên cổ mình.

Phương Tuân nhìn qua cũng không có biểu hiện gì, ông ta biết bố là một người thích sưu tầm thập thánh giá và có tín ngưỡng tôn sùng Thiên Chúa giáo.
Ngừng một lát, ông ta khẽ đi đến ghế sofa, rót một tách trà đưa cho Phương Hạc Hồng.
– Bố, Phương Nghi vừa mới gọi điện đến.
– Có chuyện gì? – Phương Hạc Hồng vẫn từ tốn dùng trà, trên gương mặt không hề có biểu hiện gì.
Phương Tuân nhìn bố rồi nói:
– Nó nói Diệp Tâm Giao đang ở Bắc Kinh.

Muốn chúng ta cử người xử lý con bé đó.
Động tác uống trà của Phương Hạc Hồng hơi ngừng lại, lão ta nhìn thoáng qua con trai mình, ánh mắt thêm phần sắc bén.
– Con định làm thế nào? – Nói xong ông ta lại tiếp tục uống trà, dường như tin tức này chẳng đủ để khiến ông ta mất bình tĩnh.
Phương Tuân hiểu câu nói của bố mình, ông ta khẽ gật đầu, sau đó nghiêm túc nói:
– Bây giờ phía Cao gia và Doãn gia đang có mối quan hệ rất tốt, tin chắc rằng không lâu sau Diên Diên sẽ được gả vào Doãn gia trở thành bộ trưởng phu nhân.

Tới lúc đó, Phương gia chúng ta sẽ có thêm một cánh tay đắc lực khác là Doãn Kỳ Thần, cho dù là chính phủ chắc chắn cũng phải nể chúng ta ba phần.

Lần này Diệp Tâm Giao bỗng nhiên xuất hiện ở Bắc Kinh chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.

Theo ý của Phương Nghi, nó sợ con bé đó sẽ phá hỏng hôn sự của hai nhà Doãn – Cao, đến lúc đó không chỉ Cao gia mất đi người con rể tốt mà Phương gia chúng ta sợ rằng lại có thêm một kẻ đối đầu nguy hiểm.

Vì vậy con cho rằng chúng ta tốt nhất vẫn nên để con bé đó biến mất.

Nếu không lỡ sự việc bị bại lộ, mọi người biết được nó là con cháu của Phương gia thì lần tranh cử này sẽ không được diễn ra suôn sẻ.
Phương Tuân phân tích từng câu chữ nghe vô cùng hợp lý, sở dĩ ông ta không dám tự mình quyết định chuyện này là bởi vì nói dù gì Diệp Tâm Giao cũng là cháu gái của ông ta.

Hơn nữa, cái ông ta nói là biến mất chứ không phải là giết chết, ý tức là có thể bắt Diệp Tâm Giao đi, sau đó đưa con bé đến một nơi thật xa, rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi Trung Quốc thậm chí là rời khỏi Châu Á.

Chỉ cần không để Diệp Tâm Giao quay về phá hỏng đại cuộc của Phương gia là được.

Mặc dù Phương Hạc Hồng từ lâu đã không coi Diệp Tâm Giao là cháu gái của mình, nhưng máu mủ ruột rà vẫn không thay đổi.

Ông ta vẫn nghĩ tốt nhất cũng phải nương tay chừa lại cho con bé một con đường sống, dù sao Phương Nguyệt cũng đã…
– Nó về đây một mình à? – Phương Hạc Hồng đặt tách trà xuống, ánh mắt dõi về phía cửa sổ.
Phương Tuân cúi đầu, khẽ nói:
– Phương Nguyệt năm đó không thể còn sống quay về được.

– Trong giọng nói của Phương Tuân như có chút bất lực, nhớ lại sự việc diễn ra năm đó càng khiến ông ta cảm thấy cắn rứt.
– Đúng là thích cứng đầu, kết cục tự làm từ chịu.


– Phương Hạc Hồng đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, nước trong tách trà khẽ bắn ra ngoài.

Phương Tuân ngước nhìn bố mình, ông ta biết bố vẫn còn đang tức giận vì chuyện năm xưa.

Đúng vậy, nếu năm xưa Phương Nguyệt đồng ý gả cho Cao Bân thì hiện giờ đã là thị trưởng phu nhân cao quý, càng không phải lăn lộn mấy năm bên ngoài chỉ để làm một bác sĩ nhỏ nhoi tầm thường không chút tiền đồ.

Chính vì chuyện này mà Phương Hạc Hồng vẫn luôn coi đó là cái gai trong mắt, cũng xem Diệp Tâm Giao và bố nó chính là kẻ đã ngáng chân cô con gái mà lão ta yêu thương nhất.

Cũng vì lẽ đó mà từ đầu đến cuối Phương Hạc Hồng đều không muốn công nhận Diệp Tâm Giao là cháu của mình, càng vì chuyện của ba năm trước mà tuyệt tình cắt đứt máu mủ tình thâm giữa nó và Phương gia.
– Chuyện này con cứ tự mình xử lý.

– Sau khi bình ổn lại tâm trạng, lão ta khẽ nói.
Phương Tuân ngay lập tức gật đầu, vừa định rời đi thì cửa phòng đã bị mở ra.

Hai người trong phòng đều sững người nhưng nhanh chóng nhíu chặt đôi mày.
Người phụ nữ vừa xuất hiện, trên gương mặt đã in qua dấu vết của thời gian, bà ta nhìn về phía hai người đàn ông bằng ánh mắt như không thể tin nổi.
– Hai bố con các người lại muốn làm gì? – Bà ta gằn giọng.
– Mẹ… – Phương Tuân bất đắc dĩ gọi nhưng lại bị bà ta cắt ngang.
– Đừng có gọi mẹ.

Nói đi mày lại muốn làm gì? – Phương phu nhân tức giận.
– Bà ồn ào thế đã đủ chưa? – Phương Hạc Hồng chau mày, sau đó quay đầu ra hiệu cho Phương Tuân.

– Mau đi đi…
– Dạ… – Phương Tuân gật đầu nhưng vừa định bước ra ngoài, Phương phu nhân đã lập tức cản ông ta lại.
– Không được đi, nếu hôm nay hai bố con các người không nói rõ ràng mọi chuyện thì đừng hòng bước chân ra khỏi căn nhà này.

– Bà ta nhìn về phía hai người, ánh mắt không che được sự phẫn uất.
– Bà lại muốn tôi nói rõ ràng chuyện gì? – Ánh mắt Phương Hạc Hồng chợt thiếu kiên nhẫn.
Phương phu nhân chỉ thẳng vào mặt lão ta, phẫn nộ hét lớn:
– Phương Hạc Hồng, ông lại định đi giết cháu mình đúng không? Ông giết con gái bây giờ còn muốn giết cả cháu mình sao?
Phương Hạc Hồng nghe xong cũng không nhịn được, quát lại:
– Tôi không có đứa cháu gái có bố là tội phạm như nó.
– Bố của Giao Giao có phải là tội phạm hay không chẳng phải ông biết rõ hơn ai hết sao? – Phương phu nhân cuộn chặt tay, bà ta gằng lên từng chữ.
Phương Hạc Hồng tức giận đập bàn, lão ta hằn hộc nói:
– Rốt cuộc bà muốn nói cái gì?
Bà ta cũng chẳng yếu thế, nhìn thẳng vào Phương Hạc Hồng, hừ lạnh:
– Tôi không cần biết hai bố con các người muốn làm gì nhưng Nguyệt Nguyệt là con gái của tôi, Giao Giao lại là đứa cháu gái của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép các người làm hại con bé.

– Bà ta bặm môi, thái độ vô cùng kiên quyết.

Năm xưa là bà ta không bảo vệ tốt con gái mình, nếu bây giờ bà ta còn không bảo vệ được đứa cháu gái chu toàn thì bà ta làm sao xứng làm mẹ, dưới hoàng tuyền bà ta làm sao gặp mặt xin con gái tha lỗi?
Phương Hạc Hồng nghe xong câu này như nghe phải một chuyện nực cười nhất thế gian, lão ta chế giễu nói vào mặt Phương phu nhân:
– Bà đúng là bà già hồ đồ, đàn bà chẳng biết gì như bà thì tránh sang một bên đi đừng làm vướng chân đàn ông chúng tôi làm việc.

– Nói xong lão ta lại liếc mắt nhìn Phương Tuân.
Phương Tuân nghe hai người cãi vả cũng nhức hết cả đầu, ông ta vội gật đầu rồi xoay người rời đi.
– Tuân, con đứng lại cho mẹ.

Tuân… – Phương phu nhân thấy vậy lại càng tức giận, bà ta run người chỉ về phía chồng mình, trên gương mặt toàn là sự phẫn nộ.

– Phương Hạc Hồng, nếu ông dám làm chuyện hại đến Giao Giao tôi tuyệt đối không để ông sống yên.

Còn nữa, đừng tưởng những chuyện xấu xa dơ bẩn ông làm thì không ai biết được, rồi có một ngày ông sẽ phải gặp quả báo.
– Quả báo? Nếu thật sự có quả báo thì không phải sẽ giáng xuống đầu người làm mẹ như bà trước sao? – Phương Hạc Hồng bật cười châm biếm.
– Ông…
Chưa kịp nói hết câu thì Phương Hạc Hồng đã cắt ngang lời bà ta:
– Bà đừng quên năm đó là bà bỏ mặc con gái, không nhận cháu gái, bà thì có tư cách gì để trách tôi? Chẳng phải bà cũng chính là tòng phạm của tôi hay sao?
Những lời Phương Hạc Hồng nói giống như tát thẳng vào mặt Phương phu nhân một cách đau đớn.

– Tôi… Tôi… – Cả người Phương phu nhân chợt run lên, trong đầu bà bỗng xuất hiện những hình ảnh của quá khứ, lời nói của Phương Hạc Hồng bỗng khiến bà đứng sững lại với những lỗi lầm của bản thân mình đã gây ra.

Bà ta không nói được một lời gì biện minh cho mình hay nói cách khác bà ta đã không biết phải làm sao để biện minh nữa.
Phương Hạc Hồng ngược lại không quan tâm đến vẻ mặt phức tạp của bà ta, lão ta vẫn thản nhiên như cũ:
– Để tôi nhắc cho bà nhớ, kết cục của ngày hôm nay người có trách nhiệm lớn nhất phải là bà.

Bà muốn bù đắp cho ai xem? Cho đứa cháu gái đó của bà xem sao? Tin tôi đi, nói không chừng so với nỗi hận dành cho Phương gia thì nó càng hận người bà ngoại như bà hơn.

– Câu nói của Phương Hạc Hồng vô tình tàn nhẫn nhưng lại là sự thật.

Cả người Phương phu nhân chợt run rẩy, thân thể bà ta như khụy xuống nền nhà, nước mắt không ngừng rơi lả chả.
Phương Hạc Hồng để mặc bà ta muốn làm gì thì làm, nói xong ông ta cũng không thèm liếc qua vợ mình một cái đã xoay người đi ra khỏi phòng.
Phương phu nhân không biết bản thân về phòng bằng cách nào, chỉ biết rằng những lời Phương Hạc Hồng vừa nói như đã xé toạc mọi lớp vỏ của bà ta.

Năm đó, khi Phương Nguyệt quỳ xuống cầu xin bà ta, cầu xin Phương gia hãy tha cho con gái mình tha cho Giao Giao một con đường sống.

Vẻ khẩn khoản cầu xin của Phương Nguyệt cuối cùng chỉ để đổi lấy lời nói lạnh lùng vô tình của nhà họ Phương, còn bà ta? Người làm mẹ như bà ta lúc đó lại trơ mắt đứng nhìn con gái đi vào chỗ chết, làm ngơ bỏ mặc cháu gái của mình, để cuối cùng cho sự đau khổ tuyệt vọng đó là nỗi căm hận khi xuống ải hoàng tuyền vẫn không thể dứt bỏ.
Bao năm qua bà ta vẫn luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy con gái đến tìm mình đòi mạng.

Nó nói chồng nó và con gái nó đều bị Phương gia hại chết, nó còn bắt bà phải trả mạng lại cho họ.

Bao năm bà ta vẫn luôn bị hình ảnh chính đứa con gái của mình với gương mặt máu me đầm đìa quay lại tìm bà ta.

Nó vừa khóc vừa chất vấn bà ta tại sao lại làm như vậy? Hỏi bà tại sao không nghĩ đến máu mủ ruột rà mà nhẫn tâm làm như vậy? Bà vì dằn vặt không yên mà phạm vào nguyên tắc Phương gia, âm thầm lập bia mộ cho hai mẹ con Phương Nguyệt ở ngoại thành với hy vọng chúng có thể sớm đầu thai siêu thoát.

Thật ra trong lòng bà ta vẫn luôn mong được bù đắp, có lẽ do lương tâm cắn rứt khiến bà ta cảm thấy tội lỗi.

Hoặc nói những tội lỗi đó khiến bà dù sống trong nhung lụa vẫn không nào yên ổn được.
Chỉ không ngờ, không ngờ đến hôm nay bà ta lại biết Giao Giao vẫn còn sống, hơn nữa cũng đã quay về rồi.

Bà ta không muốn để lỡ cơ hội này, năm xưa là bà ta tuyệt tình với con gái hại nó chết cũng không được nhắm mắt, bây giờ bà ta không thể dung túng cho Phương Hạc Hồng hại thêm cháu gái của mình được, nếu không bà ta cũng sẽ chết không nhắm mắt.
Sau khi đã suy nghĩ thật thấu đáo, Phương phu nhân lập tức lấy nhấn số điện thoại gọi đi.

Đầu bên kia vừa nhấc máy, bà ta liền nói:
– Đặt giúp tôi một vé máy bay quay về Bắc Kinh sớm nhất.
Lần này bà ta không muốn từ bỏ cháu gái nữa.

Lỗi lầm trong quá khứ bà không thể thay đổi, chỉ mong có thể bù đắp cho hiện tại, để không phải nuối tiếc với tương lai.
Nhìn vệt sáng dài xuyên qua cửa sổ, bầu trời miên man một màu cô độc, bà như thấy lại gương mặt đáng thương của con gái mình.

Nhớ lại từng câu tàn nhẫn lạnh lùng mà những người tự cho mình là bậc cha mẹ lại thản nhiên thốt ra với chính đứa con của mình.
Tuyệt vọng và đau đớn chỉ thế là cùng…
“Mẹ, xin hãy hiểu cho con…”
“Làm ơn hãy tha cho con gái của con…”
“Tại sao các người lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao…”
Giọt nước mắt từ từ rơi xuống thấm vào nền lạnh của sàn nhà, người hỏi tại sao ư?
Bà ta cũng không biết tại sao…

Tại hội quán bar cao cấp, ngồi trong phòng vip, sau khi đã kết thúc điện thoại với Phương gia, Chung lão gia lại tiếp vui đùa bên lạc thú của mình.

Hiện tại Địch Na đang mang thai, vì không muốn đứa con trong bụng cô ta gặp phải vấn đề gì, ông ta chỉ có thể tạm thời không chạm vào cô ta.

Nhưng không chạm vào cô ta không có nghĩa ông ta sẽ không chạm vào phụ nữ.
Lúc ông ta bước vào đây đã có gọi một nữ phục vụ, khi hai người sắp động tình thì lại có một cuộc gọi đến nên ông ta đành gác nữ phục vụ đó qua một bên.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô gái kia liền quấn lấy ông ta như một dây leo, bộ quần phục vụ áo nửa kín nửa hở trên người cô ta càng tăng thêm vẻ gợi tình.


Chung lão gia chợt mỉm cười, đối với sự chủ động của đàn bà ông ta chưa bao giờ từ chối.

Đặt điện thoại sang một bên, bàn tay ông ta bắt đầu trêu đùa trên thân thể người phụ nữ, cô ta vặn vẹo thân người, khuôn mặt yêu mị bắt đầu thở dốc.

Chung lão gia cũng không khách sáo liền đẩy ngã cô ta xuống ghế sofa, một tay kéo váy của cô ta lên cao, một tay bắt đầu xoa nắn nơi đẫy đà, ông ta nhanh chóng kéo quần sau đó liền thúc mạnh vào người cô ta, người phụ nữ đó không ngừng phát ra những âm thanh đê mê, để mặc bàn tay của Chung lão gia làm càn trên cơ thể mình mà như một ký sinh trùng bám víu vào người ông ta.
Trong lúc cả hai còn đang chìm trong nhu tình nhục dục, cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa, người phụ nữ kia giật mình cuống cuồng muốn ngồi dậy nhưng Chung lão gia vẫn đè chặt cô ta xuống sau đó lột sạch quần áo trên người cô ta, tiếp đến ông ta lại kéo đầu cô ta qua ép cô ta phải vùi dưới thân mình.

Sau đó lại thản nhiên cho người bên ngoài vào.
Cửa phòng mở ra một người đàn ông tiến vào, nhìn thấy cảnh người phụ nữ trần trụi đang vùi đầu vào giữa chân người đàn ông, anh ta cũng không lấy làm lạ, vẫn bình thản đứng bên cạnh báo cáo.
– Ông chủ.
– Nói đi.

– Chung lão gia vẫn đang hưởng thụ cảm giác hưng phấn do đầu lưỡi của người phụ nữ kia mang lại.
Tên thuộc hạ cũng không quan tâm đến chuyện gì chỉ thản nhiên cho việc báo cáo:
– Lô hàng của chúng ta đã được vận chuyển đến cảng Trung Đông.
– Không gặp vấn đề gì chứ? – Giọng ông ta khàn khàn.

Bàn tay vỗ mạnh vào mông cô gái.
– Không có, lần này nhờ “người đó” mà lô hàng của chúng ta đã thuận lợi vượt biên.

Đợi qua một hai ngày sau có thể tiến hành phiên giao dịch.

– Tên thuộc hạ mặt vẫn không đổi sắc báo cáo tình hình.
– Chuyện lần trước tôi bảo cậu điều tra đến đâu rồi? – Ông ta chợt đổi giọng, ngay lập tức kéo người phụ nữ kia ngồi lên đùi mình, trước mặt thuộc hạ bàn tay vẫn thản nhiên xoa nắn thân thể của cô ta.

Người phụ nữ trần trụi dĩ nhiên có chút xấu hổ nhưng qua bàn tay của Chung lão gia vẫn khiến cô ta không kìm được tiếng rên rỉ, chất dịch nhầy nhụa từ từ chảy ra giữa hai chân ướt đẫm.

Chung lão gia rất hài lòng về phản ứng này của cô ta, ông ta bắt đầu tăng thêm lực đạo ép cô ta phải không ngừng thở dốc trước mặt thuộc hạ của mình.
– Không có manh mối gì khác thường, người tìm kiếm Khương Tây cũng đã bị đàn em của chúng ta đưa đi khử.

– Thuộc hạ vẫn bình thản trả lời.
Nghe tới đây, Chung lão gia đột nhiên liếc nhìn thuộc hạ, ông ta trầm giọng:
– Chuyện này không thể sơ sài, cái tên Khương Tây từ lâu đã biến mất, không thể có người biết được cái tên này.

Trừ khi… – Chung lão gia không nói hết nhưng ngụ ý phía sau thì không khó để lý giải.

Không thể tự nhiên sẽ có người đến tìm Khương Tây, chắc chắn người đó phải có quan hệ gì với Khương Tây mới có thể điều tra được cái tên này.
Có thể nói, trong cuộc đời của Chung lão gia, hai chữ Khương Tây chính là tử huyệt ông ta sợ nhất, cũng chính là tội ác lớn nhất mà ông ta đã từng phạm phải.

Chính vì là bí mật cho nên ông ta càng không cho phép chuyện này bị bại lộ, những người năm xưa có liên quan đến chuyện này, tất cả đều đã tắm dưới lớp bùn máu không bao giờ có thể tỉnh lại.
– Vâng thưa ông chủ, thuộc hạ sẽ cho người đi điều tra.

– Tên thuộc hạ hiểu ý Chung lão gia, liền khẽ gật đầu.
– Còn một chuyện…
Thuộc hạ chờ ông ta nói tiếp.
– Theo dõi tình hình của buổi họp báo ngày mai, có chuyện gì ngay lập tức báo cáo.
– Dạ!
Sau khi thuộc hạ rời đi, ánh mắt Chung lão gia chợt hiện lên tia ngoan độc.

Ông ta không thể tiếp tục chịu yếu thế trước nhà họ Trình nữa, nếu Trình hải Phong đã dám đấu với ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ khiến cho thằng nhóc gỉ mũi còn chưa sạch đó hiểu thế nào là đạo lý gừng càng già càng cay.
Người phụ nữ bị ông ta hành hạ bây giờ lại bắt đầu nỉ non:
– Lão gia, em khó chịu…
Chung lão gia cười lớn, ông ta lấy ra một viên con nhộng ép cô ta nuốt xuống.
– Đây là…
– Thứ khiến em hưng phấn cả đời… – Nói xong ông ta cũng nuốt xuống một viên tương tự, sau đó liền lật người cô gái kia xuống sofa rồi bắt đầu phát tiết.

– Cậu nói xem cái thế giới này có phải thay đổi nhanh đến nỗi khiến chúng ta chóng mặt rồi không?
Du Nguyên cuộn người trong chiếc chăn bông ấm áp, cậu ấy chỉ thò đầu nhìn về phía cửa sổ nhìn những vệt sáng của những chấm sao đêm.

Bên cạnh là tô dưa hấu ướp lạnh ngon lành.

Chiếc điện thoại được đặt trước mặt, do cậu ấy mở loa khá lớn cho nên dễ dàng nghe thấy giọng nói của Diệp Tâm Giao xuyên qua chiếc điện thoại rồi bay vào thẳng màng nhĩ của mình.
“Cậu chưa được bảy tám chục tuổi mà bắt đầu không theo kịp thời đại rồi à?”
Nghe câu nói này, Du Nguyên liền nhả hạt dưa ra, thẳng thừ nói:
– Ai bảo người bên cạnh tớ thay đổi quá làm gì?
Diệp Tâm Giao bật cười: “Công tố Du, xin hay đưa ra lý thuyết chứng minh cho sự thay đổi tớ là gì nào?”
– Thì đó, rõ ràng có người nói sẽ mang bánh su qua cho tớ nhưng cuối cùng thì sao? Cậu không thấy mặt đã đành đến bánh su của tớ cũng biệt tâm mất tích luôn.

– Du Nguyên vừa ăn dưa hấu vừa lên án hành động bỏ ngang bạn bè của cô.

Diệp Tâm Giao khinh bỉ nói: “Nói tóm lại một câu cậu cần tớ hay cần bánh thế?”
– Đương nhiên là cần cả hai! – Du Nguyên sao dám nói thật, bèn cười nịnh.
Câu nói của cậu ấy vừa dứt liền nghe được tiếng cười từ đầu bên kia.

Du Nguyên không biết cô cười cái gì, nhưng cười chưa được ba giây Diệp Tâm Giao đã lập tức đổi giọng: “Anh họ giỏi việc nước đảm việc nhà của cậu đâu rồi? Nếu không phải vì bị bỏ đói cậu có còn nhớ đến tớ không?”
Diệp Tâm Giao nói một câu không khách sáo khiến Du Nguyên cũng phải câm nín.

Ông anh họ mà cậu ấy thường tự hào giỏi việc nước đảm việc nhà đấy, sáng sớm hôm nay đã xách túi hành lý bảo với Du Nguyên là có công việc phải đi công tác vài ngày.

Còn dặn cậu ấy hãy đợi đến lúc anh về rồi sẽ cùng về Thượng Hải.

Lúc chuẩn bị đi thì dặn dò rất ư là chân thành đến lúc bạn anh gọi điện đến thì mới tá hỏa ra sự thật, anh nào có công việc hay đi công tác gì.

Bởi vì dạo gần đây, cậu Cố luôn gọi điện thúc giục anh sớm về Thượng Hải xem mắt, Cố Kiến Nam không còn cách nào khác chỉ đành giả vờ nói mình còn công việc, phải mấy ngày sau mới có thể cùng Du Nguyên quay về.

Đối với công việc của Cố Kiến Nam, cậu Cố cũng không có gì nghi ngờ, chỉ dặn anh xong việc thì mau chóng trở về.

Cố Kiến Nam thì chỉ có một ý nghĩ duy nhất là trốn được ngày nào hay ngày ấy nên cũng rất vui vẻ nhận lời.
Hơn nữa, mục đích chính của anh chính là khi Du Nguyên còn ở lại Bắc Kinh được ngày nào thì anh cũng sẽ tránh bị thúc giục ngày ấy.

Cho nên cái câu đợi anh về rồi cùng nhau về Thượng Hải không hề có chút tính chân thành nào cả.

Anh chỉ muốn dùng Du Nguyên làm bia đỡ đạn cho mình thôi.

Còn Du Nguyên sau khi biết được ý nghĩ này của ông anh thì chỉ hận không thể vạch trần thuyết âm mưu của anh trước mặt cậu.

Điều làm cậu ấy cảm thấy tủi hờn hơn nữa chính là địa điểm trốn chạy của anh lại là ở Sa Pa.

Cái gì mà trốn chạy, anh rõ ràng muốn tới đó hưởng thụ thì có.
Đương nhiên Diệp Tâm Giao nghe cô than thở xong liền lấy lời nói của cô để đả kích lại cô, hừ, đúng là thâm hiểm thật!
Hai người nói chuyện một hồi lâu, Diệp Tâm Giao mới khẽ hỏi: “Cậu về nước vậy còn Tiền Xuyến thì sao?”
– Không biết, chắc là sắp về rồi.

– Nhắc đến cô ấy bỗng Du Nguyên lại thở dài.
“Sao nghe giọng cậu đầy tâm sự vậy?” Diệp Tâm Giao giả vờ trêu cậu ấy một câu.
Du Nguyên chợt nheo mắt, cậu ấy ăn một miếng dưa sau đó lại nói bằng chất giọng thâm sâu:
– Tớ nói này Tâm Giao, cả cậu và Tiền Xuyến đều rất kỳ lạ ấy.
Diệp Tâm Giao hơi ngẩn người, rồi lại hắng giọng: “Cậu lại suy nghĩ lung tung cái gì vậy?”
– Cái gì mà suy nghĩ lung tung, cậu xem cậu với Doãn Kỳ Thần còn có Từ Viễn với Tiền Xuyến… Ây da, bốn người các người đúng là làm người khác tức chết mà… – Du Nguyên chống cằm, vẻ mặt ai oán nói.
Đầu bên kia Diệp Tâm Giao có chút trầm mặc nhưng cô cũng rất nhanh khôi phục lại sự thỏa mái: “Được rồi, đừng tức chết, thiếu mất công tô Du thiên hạ sẽ đại loạn đấy.”
– Xì…
Diệp Tâm Giao vội chuyển chủ đề: “Chuyện của cậu và Lập Huân tiến triển đến đâu rồi?”
Nghe thấy cái tên này Du Nguyên liền nhăn mặt, kết thúc cuộc gọi hôm qua đến bây giờ cũng không thấy có một cuộc gọi nào đến.

Du Nguyên cũng bắt chấp hình tượng mà gọi thẳng cho Lập Huân, kết quả điện thoại lại tắt máy.

Cậu ấy biết làm cảnh sát rất bận nhưng mà… Như vậy vẫn khiến cậu ấy có chút hụt hẫng, lại nói Lập Huân chẳng có biểu hiện gì, đến Du Nguyên còn chẳng biết quan hệ giữa hai người có gọi là tiến triển hay không nữa kìa.
– Cái gì mà chuyện của tớ và anh ta? Tên đầu gỗ như anh ta, tớ đây không thèm.

– Du Nguyên đương nhiên không dám thừa nhận, chỉ vờ như lạnh nhạt mà nói.
Diệp Tâm Giao nghe thấy giọng điệu của cậu ấy liền không nhịn được cười, cô khẽ hắng giọng: “Không thèm? Mấy năm ở nước ngoài không quen bạn trai cũng không có người yêu, cậu không phải chờ người ta thì là vì cái gì? Còn dám nói không thèm, đợi một ngày nào đó Lập Huân bỏ theo một tiểu yêu khác để lúc đó cậu đừng có khóc lóc ỉ ôi trước mặt tớ là được.”
– Diệp Tâm Giao, có ai nói bạn của mình như cậu không? – Du Nguyên hậm hực lên tiếng.
“Được được, tớ không nói nữa.” Diệp Tâm Giao cố nhịn cười, cô chợt ra vẻ suy từ: “Nhưng mà hình như tớ còn nghe nói, những nữ cảnh sát ở cục Thượng Hải không chỉ xinh đẹp còn rất bạo dạn nữa đấy.

Cậu mà cứ giữ giá như vậy, lỡ bị người ta cuỗm mất thì đừng có hối hận…”
Kết thúc cuộc gọi cả người Du Nguyên chợt đơ ra như một khúc gỗ, cậu ấy nhăn mặt nhìn điện thoại.

Trước kia toàn là cậu ấy lên lớp giảng giải đạo lý về tình yêu cho Diệp Tâm Giao và Tiêu Tĩnh Lâm, bây giờ thời thế thay đổi tới lượt cậu ấy dính tròng rồi sao?
Nhưng mà…
Du Nguyên chán nản vò đầu, cậu ấy để tô dưa hấu sang một bên rồi cuộn người chui vào trong chăn, mặc kệ các vấn đề gì đó, bây giờ vẫn nên đi ngủ thì hơn.

Nhưng nằm chưa được bao lâu, cậu ấy lại bật người ngồi dậy, cả buổi tối chưa kịp ăn gì, bây giờ đói chẳng chịu được.

Sau khi thoải mái cho vào bụng một bát mì tô, tinh thần Du Nguyên đã lập tức phấn chấn, cậu ấy bỏ hết mọi vấn đề của bản thân sang một bên mà lên mạng tìm đọc truyện.

Nếu thế giới thực quá nhiều phiền não thì chạy vào thế giới ảo tìm thú vui hạnh phúc vậy.
Nghĩ vậy Du Nguyên càng hăng hái cày truyện…
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.