Ảo Tình

Chương 71: 71: Gậy Ông Đập Lưng Ông




Trái ngược với không khí mát lạnh ngoài trời, bên trong buổi họp báo căn phòng dường như bao phủ một lớp khí nóng làm sôi động cả hội trường.
Trong khi tất cả mọi người đang xoay quanh các câu hỏi liên quan đến sản phẩm mới thì có một phóng viên đã chen chân vào cắt ngang chủ đề này.
– Chủ tịch Trình, sự kiện xảy ra vào năm năm trước có phải sự thật hay không? Còn cả lý do tại sao anh muốn dùng cái tên Thịnh Hoa để khởi nghiệp lại từ đầu, chủ tịch Trình anh có thể nói rõ được không ạ? – Người đàn ông gấp gáp hỏi, những chiếc đèn led phía sau không ngừng chớp nháy ghi lại hình ảnh của buổi họp báo.
Cuối cùng cũng có một câu hỏi đá xoáy về chủ đề của năm năm trước, khi phóng viên này hỏi xong ngay lập tức đã có rất nhiều câu hỏi từ các phóng viên khác ập tới.

Đương nhiên chủ đề một khi đã đổi thì câu hỏi cũng sẽ đổi theo.
– Chủ tịch Trình, về chuyện hai nhà Trình – Chung từng có hôn ước, anh nghĩ sao về chuyện này? Có tin đồn rằng cuộc hôn nhân này không phải do Chung tiểu thư tự nguyện.

Có phải do ép Chung tiểu thư thành hôn nên cô ấy mới tự sát đúng không? – Một nữ phóng viên khác chất vấn.
Những người khác vừa nghe xong đã liên tục hỏi dồn.
– Chủ tịch Trình, anh ép chết Chung tiểu thư sau đó lại đổ tội cho Chung gia, chuyện này có thật không?
– Chủ tịch Trình, xin anh hãy tiết lộ.
– Chủ tịch Trình…
Trong hội trường bắt đầu xôn xao bàn tán, hiện trường sôi động ban đầu càng trở nên hỗn loạn với những câu hỏi mang tính chất dồn ép.

Trình Hải Phong đối với những câu công kích vẫn bình thản như thường, quá rõ ràng những phóng viên này đều bị người khác sắp xếp.

Anh hơi nhếch môi, liếc mắt ra hiệu cho người thư ký bên cạnh.

Cô thư ký đó cũng hiểu ý, gật đầu, vội ngăn cản hành động của bảo vệ.
– Xin mọi người trật tự, chủ tịch của chúng tôi sẽ giải đáp thắc mắc cho câu hỏi của các vị.

– Cô thư ký dịu giọng ổn định lại đám đông, bình thường ở những sự kiện như thế này, trở lý hay thư ký đi bên cạnh lãnh đạo đều là những người có quyền phát ngôn thay mặt lãnh đạo.

Cho nên ngay khi cô thư ký ấy nói câu này mọi người trong hội trường cũng bắt đầu bình tĩnh lại, bởi vì cô ấy đã nói câu “sẽ giải đáp thắc mắc” vì thế tất cả các phóng viên đều đang chờ đợi câu trả lời từ phía người đứng đầu.
Vốn dĩ Trình Hải Phong là người sắp xếp luật chơi cho buổi họp báo lần này, cho nên anh càng rõ việc phát sinh những câu hỏi công kích như thế này.

Nhưng có một chuyện anh cảm thấy rất kỳ lạ, đó chính là động thái của Chung gia ngay tại thời điểm này.

Anh không tin ông ta chỉ muốn công kích anh đơn giản như vậy.
Trình Hải Phong thu lại suy nghĩ của chính mình, anh nhìn một lượt những người trong hội trường, các phóng viên khi thấy ánh mắt bình thản của anh bỗng khiến họ có chút thấp thỏm nhưng ai nấy đều đưa mắt chờ đợi, cũng giống như trong quan tòa xét xử, giữa nguyên cáo và bị cáo, thứ họ muốn nghe nhất chính là lời biện hộ, còn họ tự cho mình là quan tòa suy xét những câu biện hộ ấy trở thành một chủ đề sốt dẻo có một không hai để đưa vào doanh thu lợi nhuận.
Ở bất kỳ ngành nghề nào cũng đều có một luật chơi nhất định.

Không phải chơi như thế nào để thắng mà chơi làm sao để khiến người ta thua cuộc, đó chính là bản tính của con người.
Trình Hải Phong hơi mỉm cười, anh khẽ nói:
– Về chuyện của năm năm trước… Thật sự, tôi cũng không muốn nói quá nhiều.

– Nói đến đây anh lại đổi giọng.

– Nhưng vì để cảm ơn các bạn phóng viên đã nhọc công đến buổi họp báo ngày hôm nay, tôi cũng không thể để các vị về không như thế được đúng không?
Một câu nói đùa khiến những phóng viên cười gượng, nói thẳng một câu chính là bọn họ đến buổi họp báo này chỉ để moi móc quá khứ của người ta, nếu không có được câu trả lời xác đáng thì bất cứ ai cũng không hài lòng khi rời khỏi đây.

Câu nói đùa của Trình Hải Phong vừa khiến phóng viên xấu hổ lại thành công kéo sự chú ý của đám phóng viên này tập trung về những lời mà anh sắp sửa thốt ra.
– Được rồi, các bạn phóng viên có thể hỏi nhưng tôi sẽ chỉ trả lời đúng ba câu hỏi của các bạn.
Như thánh chỉ tung ra, mọi người bắt đầu nhìn nhau xì xầm, chợt có một phóng viên bạo dạn dẫn đầu câu hỏi thứ nhất.
– Chủ tịch Trình, cho tới nay mọi người vẫn không rõ thực hư về nguyên nhân cái chết của Chung tiểu thư, anh nói xem Chung tiểu thư có thật như lời đồn là bệnh nặng qua đời, tự sát vì tình hay bị người khác giết hại? – Anh ta hỏi xong, các phóng viên khác đều nghiêm mặt nghe câu trả lời.
Câu hỏi này ngược lại không làm Trình Hải Phong bối rối mà anh lại đột nhiên bật cười, vẻ mặt như thể có chút ngạc nhiên:
– Bạn phóng viên này, đầu tiên tôi muốn biết bạn nghe được những tin đồn này từ đâu?
Phóng viên kia hơi ngẩn người nhưng cũng nhanh chóng rút ra một tấm ảnh đã làm dấy lên làn sóng dư luận suốt mấy ngày vừa qua.


Đây chính là tấm ảnh chụp một nam một nữ đang diện đồ cưới, cụ thể chú rể ôm cô dâu với bộ váy cưới nhuộm đầy máu, theo phân tích của chuyên gia gương mặt của chú rể rất trùng khớp về nhận dạng Trình Hải Phong, còn cô dâu mặc dù không rõ mặt nhưng được cho là Chung tiểu thư của Chung gia.
Đối với bức ảnh này mọi người đều một mực tin rằng Chung tiểu thư của Chung gia vào đúng lễ thành hôn đã tự sát, còn việc tại sao tự sát thì tất cả đều có chung ý kiến rằng cô ấy bị bức hôn cưỡng ép nên đã tự sát.
Tuy không tìm được biểu hiện gì trên gương mặt Trình Hải Phong nhưng vị phóng viên đó cũng rất hùng hổ nói tiếp:
– Chính là bức ảnh này là một phần nguyên nhân của sự việc năm đó.

Hơn nữa, phía Chung gia cũng đã thừa nhận việc Chung tiểu thư qua đời vào năm năm trước và cả chuyện hôn ước năm đó của hai nhà Trình – Chung.
Chuyện này tất cả mọi người ở đây đều biết, vào không lâu trước đó khi Chung thị bị một bộ phận lớn dư luận công kích về việc ép hôn con gái dẫn đến chuyện đau lòng sau đó thì Chung gia cũng đã lên tiếng đính chính lại vụ việc này.

Cụ thể đa phần đều là họ nói về việc con gái đã từng có hôn ước với Trình gia, sau đó một mực đổ hết trách nhiệm cái chết lên người Trình Hải Phong, cho rằng anh vì muốn thâu tóm Chung gia nên đã dùng chuyện này để đả kích người nhà họ.

Chuyện này sau đó thật sự đã nhận được sự đồng cảm của rất nhiều người, làn sóng dư luận lại mạnh mẽ quay đầu chuyển hướng sang Trình gia.
Trình gia thì nằm im bất động.

Đương nhiên ai cũng biết Trình gia từ xưa đến nay không thân thiết với cánh nhà báo, cho nên đối với mọi sự kiện liên quan đến báo chí Trình gia đều giữ im lặng.

Đương nhiên phải nói, Trình gia không có động thái cho nên dư luận đành phải chuyển hướng sang chủ tịch của Thịnh Hoa.
Trình Hải Phong gật đầu như đã hiểu, sau đó lại thản nhiên thốt ra một câu:
– Tôi xin đính chính lại một điều thế này, hai nhà Trình – Chung chưa từng có hôn ước, với lại theo tôi được biết Chung tiểu thư hiện giờ đang nghỉ dưỡng tại nước ngoài, làm gì có chuyện cô ấy tự sát vì tình kia chứ?
Hả???
Câu nói vừa thốt ra, hội trường đột nhiên im lặng.

Tất cả các phóng viên đều mắt chữ a mồm chữ o, cả đội ai nấy đều câm lặng như hến, hoàn toàn chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
– Chủ tịch Trình, anh, anh nói Chung tiểu thư vẫn còn sống? – Phóng viên khi nảy khiếp sợ hỏi.
Trình Hải Phong nghi hoặc nói:
– Bạn phóng viên này, anh thật biết nói đùa, sao lại là còn sống với cả không còn sống, theo tôi được biết Chung tiểu thư chẳng phải đang rất khỏe mạnh đấy sao?
Thêm một câu khẳng định càng khiến các phóng viên chỉ biết nhìn nhau, một phóng viên không nhịn được đã buột miệng:
– Nhưng mà, rõ ràng chính Chung gia cũng đã thừa nhận…
– Anh lấy chứng cứ gì chứng minh Chung tiểu thư vẫn còn sống? – Một phóng viên khác ngay lập tức cắt ngang.

Thái độ vẫn rất cương quyết.
– Cái này mọi người không phải nên hỏi người nhà của cô ấy hay sao? Tôi cũng chẳng phải bố mẹ hay người thân gì của Chung tiểu thư, sao lại hỏi tôi?
Phóng viên:…
Bọn họ đều tự cảm thấy bản thân bị quay vòng vòng một cách triệt để, rõ ràng là có ảnh chứng minh, cả người nhà người ta cũng đã lên tiếng thừa nhận vậy tại sao bây giờ lại lồi ra chuyện người ta vẫn còn sống được kia chứ? Vậy rốt cuộc ai nói thật ai nói dối? Rồi Chung tiểu thư gì đó là còn sống hay đã chết?
Từng câu nói của Trình Hải Phong giống như vỗ mạnh vào đầu bọn họ một sự việc kỳ lạ.

Nói như vậy vậy thì mấy đợt thông tin vừa qua chẳng lẽ chỉ là tin lá cải do Chung gia tự biên tự diễn hết hay sao?
– Mọi người có thể hỏi câu thứ hai.

– Thư ký đứng bên cạnh mỉm cười, giải vây cho đám phóng viên khỏi câu hỏi này.
– Chuyện này…
Các phóng viên đều nhìn nhau nhưng chẳng biết nên đưa ra câu hỏi thế nào.

Có thể nhận ra những câu hỏi bọn họ nhọc công chuẩn bị trước đó đều bị lượng thông tin mà Trình Hải Phong đưa ra làm cho hoảng loạn, phút chốc cả hội trường đều có chút bối rối.
Một phóng viên đứng đầu của một tòa soạn khẽ lên tiếng:
– Chủ tịch Trình, vậy anh… Theo như chúng tôi biết, Thịnh Hoa là do anh đồng sáng lập và mở rộng, cổ đông trong đó đều là những nhân vật lớn, không chỉ có thiếu gia Williams, cô chủ của Enro, mà còn có cả Chung tiểu thư của Chung gia.

Vậy xin hỏi mối quan hệ giữa mọi người là gì? Vì sao cho tới nay Thịnh Hoa chỉ còn lại một mình anh làm chủ, có phải vì chuyện gì đó làm sứt mẻ tình cảm của mọi người mới làm cho các cổ đông tách riêng ra như vậy không? Anh có thể giải thích rõ hơn về chuyện này không?
– Đây là câu hỏi thứ hai của mọi người? – Trình Hải Phong rướn môi hỏi.
Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu.
– Nói về vấn đề khi thành lập Thịnh Hoa, quả thực đây là công ty do tôi và bạn bè tôi đồng sáng lập từ hơn bảy năm trước nhưng về sau mọi người đều phải quay về tiếp quản doanh nghiệp của gia đình cho nên trụ vững ở Thịnh Hoa chỉ còn có tôi và một người bạn khác.


– Anh trả lời vô cùng hợp lý hóa vấn đề.
– Anh nói người bạn khác, đó có phải là người đàn ông còn lại trong tấm ảnh?
Trình Hải Phong biết người anh ta ám chỉ là Cố Mặc Nhiên nhưng anh chỉ cười không vội trả lời.
Các phóng viên không biết làm sao, lần đầu tiên họ cảm thấy bản thân bối rối không biết nên hỏi gì.

Hơn nữa chính họ cũng cảm thấy sự việc hôm nay đã vượt quá ngoài tầm kiểm soát.

Đương nhiên, tất cả các phóng viên đều không biết rằng buổi họp báo ngày hôm nay là trò lừa mà Trình Hải Phong dùng để khiêu khích Chung gia.

Còn đám phóng viên này chỉ không cẩn thận biến thành con rối của anh thôi.
– Vậy thì, chuyện năm năm trước là như thế nào? Tại sao Thịnh Hoa lại phải rời bỏ thị trường Bắc Kinh trong một thời gian dài như thế? Hay là tất cả các tội danh cáo buộc của năm năm trước đều là sự thật cho nên Thịnh Hoa mới không dám đối mặt với khách hàng cho nên mới tìm một con đường khởi nghiệp khác? – Một phóng viên không nhịn được hỏi.
Đối với vấn đề này, Trình Hải Phong chỉ đưa ra một câu trả lời:
– Mọi người nên biết nếu chuyện của năm năm trước là sự thật thì Thịnh Hoa cũng sẽ không có ngày hôm nay, đứng ở đây và trở thành một tập đoàn đa quốc gia thực thụ.
Các phóng viên khác nghe xong đều bắt đầu suy diễn:
– Ý của chủ tịch Trình có phải là chuyện của năm năm trước là do có người cố ý gài bẫy mục đích chính là đánh bay Thịnh Hoa ra khỏi thị trường công nghiệp viễn thông?
– Nếu có người gài bẫy thì chủ tịch Trình tin chắc rằng anh cũng đã biết chắc đó là ai? Anh có thể tiết lộ một chút được không?
– Có phải người đó là đối thủ cạnh tranh với Thịnh Hoa ngày trước không? Hay là ai có thâm cừu nên muốn để Thịnh Hoa vào chỗ chết?
– Chủ tịch Trình…
Mọi người bắt đầu cắn chặt vấn đề này không buông, đối với thắc mắc của họ Trình Hải Phong không nói một lời.

Thư ký bên cạnh ngay lập tức đứng ra xoa dịu tình hình:
– Các vị, chủ tịch đã trả lời ba câu hỏi của các vị, bây giờ có phải chúng ta vẫn nên quan tâm đến nội dung chính trong mục tình hình sản phẩm mới của Thịnh Hoa không ạ?

– Khốn kiếp!!!
Xoảng!
Đi kèm với tiếng chửi là chén trà nóng ngay lập tức đã vỡ nát trên nền nhà.
Địch Na ngồi bên cạnh cũng giật mình thon thót nhưng khác với bộ dạng chua ngoa khi đấu võ mồm với Chung phu nhân, bây giờ cô ta lại không dám hé răng nửa lời.

Chỉ dám xoa xoa cái bụng hơi lồi lên của mình mà tập trung vào mấy dĩa nho trên bàn.
Chung lão gia nắm chặt tay nhìn vào màn hình tivi, trên đó đang phát sóng trực tiếp buổi họp báo sản phẩm của Thịnh Hoa.

Quả thực Chung lão gia không ngờ đến Trình Hải Phong lại có thể giở chiêu đổi trắng thay đen làm đến mức này.

Chung Hân Nghiên vốn dĩ đã chết lại bị Trình Hải Phong nói thành còn sống, hại sự kiện đính chính của ông ta biến thành trò mèo khóc chuột trong mắt dư luận.

Hơn nữa, trong Chung gia đều biết năm năm trước Chung lão gia không hề làm lễ tang cho con gái, chỉ hỏa táng rồi đem chôn sau đó còn vì thể diện nên mới ép vụ này xuống nói với bên ngoài Chung Hân Nghiên đi du học.

Vốn nghĩ mọi chuyện sẽ dần êm đẹp, dù sau ông ta cũng đã tính hết cả, đợi thời cơ tới lập tức sẽ đem cái chết của Chung Hân Nghiên đổ lên đầu Trình gia.

Nhưng ngay lúc ông ta còn chưa kịp ra tay thì Trình Hải Phong lại lợi dụng dư luận vạch trần chuyện Chung Hân Nghiên đã chết từ năm năm trước ra bên ngoài.

Hại ông ta trong thời gian dài chịu sức ép của dư luận, giá cổ phiếu Chung thị cũng liên tục giảm mạnh buộc ông ta phải lên tiếng thừa nhận.

Vậy mà chính ông ta càng không ngờ được rằng, sau khi bản thân đã lên tiếng thừa nhận về cái chết của con gái, Trình Hải Phong lại vô tư nói với báo chí rằng Chung Hân Nghiên vẫn còn sống, còn xem dư luận như một quả bóng mà thau túng, khiến ông ta trong phút chốc cũng trở tay không kịp.
Sự việc đi đến mức này, chính ông ta còn từng lên tiếng ám chỉ với báo chí rằng con gái mình là bị người khác hãm hại.

Bây giờ Trình Hải Phong lại dụng lại chiêu đó của ông ta, khiến dư luận tin rằng chuyện năm xưa là do có người cố ý gài bẫy.


Cho dù bây giờ ông ta có mười cái miệng cũng khó cãi, bởi vì nếu ông ta muốn thanh minh chuyện này thì hình tượng người chồng người cha tốt sẽ bị hủy hoại ngay lập tức.
Chiêu này của Trình Hải Phong đúng thật là gậy ông đập lưng ông.
Chung lão gia nắm chặt tay, có thể nhìn ra cả người ông ta giận đến mức run rẩy.

Bình thường Địch Na muốn làm nũng kiểu gì cũng được nhưng khi Chung Dĩ Khôn tức giận, cô ta đến hé răng cũng chẳng dám.

Cũng bởi có một lần cô ta không cẩn thận chọc vào Chung Dĩ Khôn lúc ông ta đang nổi điên kết quả bị ông ta đánh đến gãy xương, từ ngày hôm đó Địch Na mới biết Chung Dĩ Khôn có sở thích bạo hành.

Bị đánh một lần đến bây giờ cô ta vẫn còn sợ xanh mặt, lần trước bị đánh tuy rằng không sao nhưng lần này cô ta đang mang thai, lỡ như ông ta không cẩn thận đánh sải con cô ta thì danh hiệu Chung phu nhân và mười lăm phần trăm cổ phần Chung thị xem như tiêu tùng.
Trong lúc Địch Na đang cố gắng làm giảm sự tồn tại của bản thân trong căn phòng này thì cửa phòng đột nhiên mở ra, thuộc hạ cúi người sau đó bước vào.
Mặc dù Chung lão gia đang rất tức giận nhưng ông ta không muốn đánh mất lý trí của hiện tại, cố đè nén cơn giận, nói:
– Đã xử lý xong chuyện tôi giao cho cậu chứ?
– Thưa ông chủ, người đã được đem về rồi ạ.

– Thuộc hạ cung kính nói.
Chung lão gia nghe vậy liền gật đầu, ông ta cầm lấy cây gậy ba tong, thấy Địch Na đang cúi đầu ăn nho cũng không nói gì chỉ xoay người đi cùng thuộc hạ ra ngoài.
Địch Na chỉ liếc mắt nhìn, đợi khi bóng hai người họ đi xa hơn, cô ta liền đặt đĩa nho sang một bên rồi chậm rãi theo ra ngoài.
Cô ta theo Chung lão gia đến một nhà kho, bởi vì chỗ này thiếu chỗ ẩn náu cho nên cô ta chỉ đành nấp sang một căn phòng khác để lắng tai nghe động tĩnh từ bên ngoài.
Chung lão gia cùng thuộc hạ bước vào nhà kho, bên trong là một cô gái, cả người bị trói chặt bằng dây thừng, không những vậy còn bị một chiếc túi ni lông đen che kín cả mặt.

Nhìn cô gái nằm im thin thít, không có động tĩnh như đã ngất đi.
Chung lão gia liếc mắt nhìn bộ công sở trên người cô gái, ông ta sờ cằm, ánh mắt lóe lên một tia thâm sâu.

Chung lão gia chống gậy từng bước đi đến bên cạnh cô gái, ông ta giơ tay vừa định kéo chiếc túi ni lông trên đầu cô gái ra thì đã có một thuộc hạ đã gấp gáp đi vào.
– Ông chủ, có chuyện rồi.
– Chuyện gì? – Chung lão gia chau mày, nhìn về phía thuộc hạ.
Thuộc hạ đứng thẳng người, sắc mặt nặng nề nói với ông ta:
– Phúc Uy bị đệ đơn tố rửa tiền bất hợp pháp, cảnh sát cũng đã vào cuộc điều tra.
– Cái gì? Kẻ nào đã làm chuyện này? – Chung lão gia trừng mắt lớn, ông ta tức giận nói.
Thuộc hạ đưa cho ông ta một thư triệu tập từ phía cảnh sát, sau đó báo cáo sơ qua sự việc:
– Là một phong thư nặc danh gửi đến sở cảnh sát, chưa điều tra ra là ai làm chuyện này nhưng cảnh sát hình như đã nắm được một số chứng cứ bất lợi với chúng ta.

Bây giờ các nhân viên trong công ty đều bị giải về đồn thẩm vấn, cảnh sát triệu chúng ta phải qua đó ngay lập tức.
Chung lão gia vừa nghe xong liền đập mạnh cây gậy xuống đất.
– Chuẩn bị xe, ngay lập tức tới đó! – Chưa hết cơn tức này Chung lão gia đã phải nhận một quả đắng khác khiến ông ta không khỏi phẫn nộ, gương mặt trở nên đỏ bừng vì giận dữ, ông ta ngay lập tức chống cây gậy ba tong đi ra ngoài, thuộc hạ cũng nhanh chóng đi theo sau.
Phúc Uy là một công ty tài chính nằm dưới trướng của Chung thị, nếu không giải quyết chuyện này thật ổn thỏa, sợ rằng Chung thị sẽ bị vạ lây thì nguy to.
Địch Na thấy Chung lão gia và người của ông ta đều lần lượt đi hết, cô ta mới lén đi đến nhà kho, ngó đầu vào bên trong.

Ngay khi nhìn thấy cô gái bị trói gô trên gỗ khiến cô ta không khỏi khiếp sợ.

Suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra gọi đi, chưa được vài giây đối phương đã ngay lập tức nhấc máy.
– Này, có phải bà lại giở trò với công ty của lão ta rồi không? – Địch Na vừa nói vừa đi vào trong nhà kho, ngắm nghía cô gái bị trói gô trước mặt.
Đầu bên kia chỉ lạnh giọng: “Nói chuyện chính.”
Nghe giọng điệu âm u này, Địch Na ngay lập tức bĩu môi nhưng cô ta cũng không dám nói gì chỉ thản nhiên trả lời:
– Đúng như bà nói, lão ta thật sự đã bắt về một cô gái nhưng xem chừng vẫn chưa kịp test thì đã phải vội vàng đi xử lý chuyện công việc.
Đầu bên kia mỉm cười: “Vậy sao? Đem cô gái ấy đi.”
– Hả? Bà đừng bảo với tôi là phải cứu cô ta ra đấy nhá? – Địch Na trợn mắt nói.
“Có vấn đề gì sao?” Đầu bên kia nghe vậy liền có chút không vui.
Mặc dù Địch Na rất không muốn chọc giận người phụ nữ này nhưng cô ta buộc phải nói:
– Có, đương nhiên có! Cô ta bị anh trai của bà bắt được, bà bảo tôi cứu cô ta chẳng khác nào muốn tôi đối đầu với anh trai của bà?
Bên kia Chung Thi Hàm lại nói một câu với vẻ thản nhiên: “Cô nên biết nếu để Chung Dĩ Khôn biết sự thật về đứa bé trong bụng cô, cô bảo ông ta sẽ phản ứng như thế nào?”
Lời vừa thốt ra khiến Địch Na ngay lập tức á khẩu, cô ta cắn răng nói:
– Bà… Chuyện này chẳng phải cũng do bà mà ra thôi sao? Nếu không phải bà…
Chưa để cô ta nói hết Chung Thi Hàm đã ngắt lời: “Đừng nhiều lời, cứu cô ta tôi còn giúp cô giữ mạng, không thì đợi Chung Dĩ Khôn về rồi chuẩn bị đi chầu Diêm Vương đi là vừa.”
Đầu bên kia vừa định cúp máy Địch na đã ngay lập tức phản ứng lại:
– Khoan đã, tôi, tôi cứu là được chứ gì, bà đúng là đồ đàn bà thâm độc.

– Đồng ý xong cô ta còn không quên lẩm bẩm vài câu chửi rủa, sau đó liếc nhìn về phía cô gái bị trói gô kia rồi khẽ hỏi.


– Đem cô ta ra rồi thả cô ta đi sao?
Nhưng Chung Thi Hàm lại nói: “Không, cô giấu cô gái đó ở lại Chung gia nhưng tuyệt đối không được để Chung Dĩ Khôn phát hiện, tầm một ngày sau lập tức thả cô ta đi là được.”
– Hả? Tại sao? Này… – Địch Na chưa kịp nói hết thì đầu bên kia đã ngay lập tức cúp máy.
Cô ta nhìn điện thoại tối thui càng nghĩ càng tức giận, vào Chung gia chưa được lên chức Chung phu nhân đã phải làm con hầu sai vặt cho người đàn bà này, cô ta thật đúng là xui xẻo.

Địch Na cất điện thoại, vừa giơ tay mở túi ni lông trên đầu cô gái kia ra khiến cô ta bị dọa suýt nữa đã hét lên thành tiếng.
Hạ Tinh Tinh mở to mắt trừng trừng nhìn Địch Na, ánh mắt như biểu hiện một sự mờ mịt khó tả.

Nếu không phải vì nghe được cuộc nói chuyện của Địch Na cô ấy cũng không thể bình tĩnh như thế này được.

Càng phải nói hơn là bản thân lại có xui xẻo tới mức chỉ vừa nhận bưu kiện đã bị một người đàn ông bắt cóc rồi đưa lên xe.

Lúc bị đem về thật ra Hạ Tinh Tinh cũng đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là bị bắt cóc thế này khiến cô ấy không khỏi sợ hãi, cũng thầm than không biết bản thân đã gây ra oán nghiệp gì rồi mà lại xui xẻo đến thế cơ chứ?
– Cô giật gì mà giật, tôi bị giật mình thì có.

– Hạ Tinh Tinh nhìn biểu hiện quá lố của Địch Na thì bĩu môi.
Địch Na liếc cô ấy một, chậc chậc mấy tiếng:
– Chao ôi, mạnh miệng thế cơ à? Có tin tôi giết cô luôn không? – Nói xong cô ta liền đưa tay lên cổ Hạ Tinh Tinh như muốn bóp chết cô ấy.
Hạ Tinh Tinh cười khẩy, thản nhiên trả lời:
– Giết tôi rồi cô làm sao ăn nói với cái điện thoại kia?
– Cô…
– Cô còn không mau cởi trói, để lỡ kế hoạch chủ chủ gì đó của cô thì không hay lắm đâu.

– Mặc dù trong lòng đang rất sốt ruột nhưng Hạ Tinh Tinh vẫn cố ra vẻ thản nhiên.
Địch Na trừng mắt, còn muốn đấu võ mồm nhưng nghĩ lại những lời Chung Thi Hàm nói, cô ta chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn mà cởi trói cho Hạ Tinh Tinh.
Sau khi đưa Hạ Tinh Tinh ra khỏi nhà kho, Địch Na liền kéo cô ấy đi đến khuôn viên nằm gần nhà bếp.

Nghĩ nghĩ một hồi cũng chẳng biết nên giấu Hạ Tinh Tinh ở đâu, cô ta liền kéo tuột Hạ Tinh Tinh đến thẳng phòng riêng của Chung phu nhân, bình thường Chung lão gia rất ít khi đến đây, giấu Hạ Tinh Tinh ở đây xem chừng sẽ ổn.

Với lại, lần trước Chung phu nhân bị cô ta chọc đến điên, sau đó còn phát luôn cả bệnh tim, tình trạng hiện tại chỉ có thể nằm ở một chỗ, miệng í a í ớ không thể nói chuyện, để Hạ Tinh Tinh trốn ở đây, cho dù có bị Chung phu nhân phát hiện thì bà ta cũng chẳng thể làm được gì.

Nói chung giấu Hạ Tinh Tinh ở đây xem như đã là biện pháp tốt nhất rồi.
– Được rồi, cô ở đây đi, nên nhớ là tuyệt đối không được đi lung tung.

Để bọn họ bắt được, tôi tuyệt đối sẽ không cứu cô lại lần hai đâu.

– Địch Na đưa Hạ Tinh Tinh đến phòng liền trừng mắt cảnh cáo.
– Khoan đã! – Hạ Tinh Tinh giữ tay cô ta lại, tò mò hỏi.

– Cô nói ở đây là đâu vậy?
– Cô biết để làm gì? – Cô ta hất tay Hạ Tinh Tinh ra, chau mày.
Ai ngờ Hạ Tinh Tinh lại rất thản nhiên nói thẳng:
– Chẳng phải nói mai sẽ thả tôi đi sao? Biết địa chỉ nơi bắt cóc để đi tố cáo chứ làm gì?
– Cô dám… – Địch Na trợn trừng con mắt nhìn cô ấy, đời nào lại có con tin nào ngang ngược đến thế không cơ chứ?
Hạ Tinh Tinh dựa cửa nhìn cô ta một cách đầy chế giễu:
– Cô gái à, cái người bảo cô thả tôi đi ấy, muốn cô nhốt tôi một ngày một đêm rồi mới thả cho tôi đi.

Cô nghĩ mà xem tôi bị mất tích một ngày một đêm, cảnh sát nhất đính sẽ đi tìm, tới lúc đó cô thả tôi ra ngoài tất nhiên là để tôi đi tố cáo tên bắt cóc rồi.

– Cô ấy phân tích một loạt sự hợp lý hóa vấn đề.
Địch Na nghe vậy cũng gật gù nhưng ngay sau đó đã lập tức đổi giọng:
– Nhưng chuyện cô bị bắt cóc không liên quan đến tôi đâu đấy.
– Đương nhiên tôi biết, được rồi cô mau nói đi đây là nơi nào? – Hạ Tinh Tinh phẩy phẩy cái tay, hờ hững nói.
Địch Na hừ lạnh:
– Chung gia, biết vậy đủ rồi, tạm biệt! – Nói xong cô ta liền đẩy Hạ Tinh Tinh vào trong sau đó lập tức đóng sầm cửa lại.

Đưa mắt nhìn xung quanh không thấy ai, cô ta liền nhanh chóng đi về phòng mình, an ổn ngủ trưa một giấc cái đã..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.