Ảo Tình

Chương 77: 77: Anh Đá Tôi Đi!




Ánh sáng của buổi sớm mai luôn khiến con người ta mang theo một chút xúc cảm đong đầy, như một loại tình yêu thật bình yên mà hạnh phúc.

Có lẽ chỉ đơn giản vì khi ta mở mắt ra vẫn cảm nhận được bản thân vẫn luôn tồn tại như một thực thể không lẫn lộn với bất kỳ ai, vẫn ngắm nhìn được ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia, vẫn cảm thấy hy vọng phản chiếu trên chiếc gương sáng chói, vẫn có thể bất giác mà thốt lên rằng: Thật may mắn vì tôi còn sống!
Ngày mới chỉ bắt đầu, khi con người còn tồn tại.

Đôi khi may mắn lớn nhất chỉ đơn giản vì chúng ta được sống, được tồn tại, được ngắm nhìn thế giới này và được cảm nhận nó.
Tất cả vạn vật đều có sự sống nhưng không phải tất cả đều may mắn giữ được sự sống một cách trọn vẹn nhất cho riêng mình, thế mới biết được sống vẫn là điều hạnh phúc nhất, cho dù cuộc sống ấy có quá nhiều gánh nặng và chông gai nhưng con đường tương lai chưa bao giờ bị chặn lại chỉ là bạn có còn mong chờ vào ánh sáng le lói bên cánh cửa kia không?
Có những người mang niềm tin bước tiếp, lại có những người trốn chạy trong góc tối.

Người trước có thể hạnh phúc, người sau thì mãi mãi là bất hạnh, người trước có lối thoát, kẻ sau mãi lưu đầy…
Trong cuộc chiến này không phân định thắng thua, chỉ có niềm tin là vĩnh cửu…

Sân bay đông đúc người qua kẻ lại, giữa dòng người tấp nập ấy một cô gái theo bước đi lạc lõng.

Cô ấy chỉ kéo một chiếc vali, trên vai đeo một chiếc túi nhỏ, vừa nhìn cách ăn mặc đã khiến người ta liên hệ ngay với một người phụ nữ xinh đẹp và thành đạt nhưng có vẻ… Lại rất cô độc.
Cô gái đưa mắt nhìn dòng người, khẽ nở một nụ cười nhạt rồi theo bước ra khỏi sảnh sân bay, không khí lạnh vội tràn về khiến lòng cô ấy bỗng chốc run lên.

Cô gái hơi ngước mắt như đang cảm nhận làn gió thanh thanh dịu dịu giữa trời xanh, có vẻ như đã quá lâu rồi, cô đã rời đi quá lâu rồi phải không? Cô nhìn dòng xe đông đúc cũng không bắt taxi, mà chỉ đứng lại ở một góc như đang chờ đợi.

Khung cảnh người trước kẻ sau, ồn ào và náo nhiệt, chỉ mình cô gái đứng lặng bên đường, cô cúi đầu chăm chăm nhìn vào mũi giày của mình, giống như đang suy nghĩ lại giống như chẳng nghĩ được gì cả.
Bỗng nhiên gần đó tựa vang lên một tiếng trẻ con reo hò:
– Tuyết, có tuyết kìa! – Một cô bé tròn mắt chỉ vào những hạt tuyết đang dần rơi xuống, có vài đứa trẻ khác cũng háo hức không kém.
Những người xung quanh cũng lần lượt ngước nhìn theo làn tuyết trắng xóa đang dần rơi rụng, giống như một dự báo khiến người ta chợt tỉnh ngộ.

Một người phụ nữ có vẻ như là mẹ của đứa trẻ kia, chỉ thấy bà cười mà giải thích với con gái:
– Là tuyết đầu mùa đấy! Tuyết năm nay đến sớm thật! – Nói xong người phụ nữ ấy bế lấy đứa trẻ bước nhanh vào bên trong tránh tuyết, những người xung quanh cũng ào ạt che ô, có lẽ sẽ có nhiều người rất thích hương vị tuyết đầu mùa nhưng không phải ai cũng có thời gian để cảm thức nó.
Cô gái nhìn làn tuyết từ từ rơi xuống, từng hạt rồi từng hạt những bông tuyết rơi đầy như sắp lấp đầy kín cả không gian, làm trắng xóa màu trời xanh.

Cô như ngẩn ngơ theo từng bước chân đứng giữa làn tuyết trắng, mặc cho những bông tuyết lạnh giá rơi xuống người mình, giữa tản ô tấp nập cô gái trong như một người tuyết thật nổi bật làm sao! Dừng lại một chút cô đưa tay như muốn bắt lấy những bông tuyết nhỏ nhưng bắt được rồi chẳng mấy chốc nó lại tan ra… Không biết có phải vì quá lạnh không mà sóng mũi cô lại chợt cay nồng, đôi mắt nhuốm đỏ hoe nhưng vẫn cố chấp đứng giữa làn tuyết lạnh.

Nhớ không, ngày mùa đông năm ấy? Một trận tuyết đầu mùa đẹp nhất trong số những đợt tuyết, một câu nói quen thuộc nhất trong số những câu nói quen thuộc lại được thốt ra từ chính một người… Làm cho câu nói ấy thật đặc biệt! Mùa đông của vài năm về trước đã có một người đứng giữa làn tuyết trắng, đội lên đầu hàng vạn bông tuyết nhỏ, cả người đã cống lạnh nhưng vẫn cố gắng tỏ tình, người đó chỉ nói “làm bạn gái anh nhé”.
Ngày đó thời khắc đó, trong câu nói đó, dù có bị tuyết vây đầy người lòng cô vẫn mang một niềm ấm áp lạ thường.

Vậy mà ngay lúc này đây trái tim cô ngoài lạnh lẽo vẫn chỉ còn là sự lạnh lẽo, giống như nó vốn đã không còn máu nữa, trống rỗng và vô hồn khiến cô chẳng còn biết làm sao.
Phải chăng câu nói của xưa kia giống như bông tuyết nhỏ, dù giữ lấy bao nhiêu cũng không cản được việc nó sẽ tan đi?
Mưa tuyết ngày càng dày, rất nhanh đã làm trắng xóa cả trời mây, cô gái ấy vẫn đứng yên một chỗ như đang cố gắng tìm kiếm sự ấm áp trong cái giá lạnh ngày trước, nhưng tìm hoài tìm mãi tại sao vẫn không thấy đâu? Có phải chăng thời gian đã khiến cô trái tim thay đổi, đến trái tim cũng mất đi sự ấm áp kia mất rồi?
Dòng người vẫn tấp nập, cô gái như đứa trẻ lạc đường chỉ biết thừ người đứng dưới cơn mưa tuyết, đột nhiên lại có một chiếc ô che lấy đầu cô gái, làm ngăn cách đám tuyết trắng bên ngoài.

Cô hơi ngẩn người, đưa mắt nhìn người đàn ông đang cầm ô, trong giây phút quay đầu cô cứ ngỡ mình nhìn thấy anh nhưng đập vào mắt cô lại là một gương mặt như gần như xa, vừa quen thuộc lại lạ lẫm khiến cô như thấy mình thật ngớ ngẩn.
Thấy cô cứ thất thần nhìn mình, người đàn ông đó hơi mỉm cười rồi lên tiếng:
– Không phải anh đã bảo sẽ đến đón em rồi sao? Sao lại đứng dưới tuyết thế này? Định làm người tuyết thật đấy à? – Vừa nói anh ta vừa giơ tay phủi lớp tuyết trắng rơi vụn trên tóc cô, động tác dịu dàng lại mang theo chút yêu chiều.
Cô gái không tránh né, chỉ cúi đầu im lặng, mặc cho người đàn ông săn sóc.

Người đàn ông để ý thấy cô hơi khác lạ bèn nói:
– Xuyến Xuyến… – Anh ta còn chưa nói hết thì Tiền Xuyến đã vội cắt ngang.
– Cao Lãng, em muốn về nhà.
Cao Lãng nhìn cô, ngừng lại mấy giây anh chợt mím môi cười sau đó lại kéo lấy tay Tiền Xuyến dắt cô ra xe.

Tiền Xuyến nhìn bàn tay rộng lớn đang nắng chặt tay mình, lòng cô đột nhiên có chút đau nhói.

Vừa ra đến xe chưa để Cao Lãng phải mở cửa thì cô đã trực tiếp giằng tay mình ra khỏi anh rồi ngồi vào xe.


Hành động này của cô trong mắt anh cùng lắm cũng chỉ như trò trẻ con nghịch ngợm cho nên anh cũng chẳng để ý gì nhiều, chỉ nhắc cô cẩn thận rồi vòng qua ghế lái ngồi vào.
Khi xe dừng trước đèn đỏ, Cao Lãng chợt đưa tay nắm lấy tay cô.

Lần này Tiền Xuyến không giằng ra nhưng cô cũng không quay đầu, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào đám tuyết rơi ngoài kia.

Tuyết đầu mùa giống như một khởi đầu vậy, khởi đầu của sự lạnh lẽo trong một mùa đông dài.
Cao Lãng nghịch lấy bàn tay cô, đối với sự im lặng của Tiền Xuyến trông anh ngược lại rất vui vẻ, anh nói:
– Tối nay cùng anh đến Cao gia được không em?
Câu nói của anh khiến Tiền Xuyến chợt quay đầu, cô nhìn anh, ánh mắt có chút ngỡ ngàng.
– Là mẹ đề nghị anh đưa em đến, thấy không anh đã nói là mẹ sẽ thích em cơ mà! – Cao Lãng mỉm cười, anh xoa xoa mu bàn tay cô, trong giọng nói đều vang lên là từ tính vui vẻ.
Đương nhiên Tiền Xuyến cũng nhận ra niềm vui của anh, cô im lặng một chút cuối cùng vẫn không nỡ cự tuyệt nụ cười của anh.
– Được ạ! – Cô mỉm cười, gật đầu.
Quả nhiên, Cao Lãng nghe vậy thì rất vui, anh không nhịn được liền cúi đầu hôn chụt lên má cô một cái.

Chưa để Tiền Xuyến kịp phản ứng thì môi anh đã vội rời đi, đèn đỏ đã chuyển màu, tiếng còi xe từ phía sau lại bắt đầu truyền tới in ỏi như thúc giục hai con người đang mang niềm hoan hỉ ở phía trước.

Cao Lãng nở một nụ cười mãn nguyện rồi nhanh chóng lái xe.

Tiền Xuyến đưa mắt nhìn anh, cảm giác trong lòng như có chút gì đó nhói lên, cô không hiểu cũng chẳng muốn hiểu thêm nữa.

Chỉ hơi mỉm cười rồi quay đầu tiếp tục dỗi mắt theo làn tuyết trắng xóa ngoài xa kia.
Cùng là một cái ôm, cũng là một nụ hôn nhưng tại sao vẫn không khiến cô ấm áp hơn ngày ấy?
Trong phòng bệnh xuất hiện một gương mặt cau có khó gần, Âu Dương Khải Duật một người vốn cao ráo khỏe mạnh giờ lại đang ngồi trên giường bệnh với trang phục của một bệnh nhân, còn cô gái tên Tiêu Tĩnh Lâm kia chỉ vừa mới phẫu thuật cách đây mấy hôm giờ lại phải ngồi bên cạnh làm chân sai vặt cho người đàn ông này, cho nên không tránh khỏi tình trạng mặt nhăn mày nhó như của hiện tại.
Khung cảnh được chuyển từ bệnh viện này đến bệnh viện khác nên nhân vật cũng thay đổi nốt.

Tiêu Tĩnh Lâm nhìn Âu Dương Khải Duật ăn cháo thì đột nhiên cảm thán, nhớ lại mấy ngày trước anh cũng mua cháo đến cho cô ăn như thế này còn gì.

Câu nói tương ứng trong trường hợp này có phải nên gọi là “sông có khúc, người có lúc” không nhỉ?
– Tôi muốn uống nước.

– Vừa đặt bát cháo xuống, Âu Dương Khải Duật ngay lập tức giở thói anh lớn, anh nhướng mày nhìn cô, lại vô cùng thản nhiên nói.
– Anh không tự rót được à? – Cô nhăn mặt, mặc dù trong lòng vẫn thầm mắng mỏ không ngừng nhưng đôi chân không tự khống chế lại đứng dậy rót nước theo lời anh.

Nói thật, từ lúc nằm lên giường là y như rằng chỉ mình cô chăm anh, từ việc phải mua thức ăn đến việc phải lấy đồ đều là cô làm nốt.

Nói chính xác hơn là cô bỏ bạn mình để ngồi đây làm gia nô cho gã đàn ông này đây.

giờ nghĩ lại vẫn thấy tức tối, cũng không biết Trình Hải Phong giải quyết chuyện bên đó như thế nào rồi?
Khi Diệp Tâm Giao vừa tỉnh dậy, mặc dù gương mặt vẫn còn trắng bệch nhưng cả người đã hạ sốt, trông cậu ấy cũng dần có sức sống hơn nhiều.

Vừa tỉnh được một lúc, còn chưa kịp ăn uống gì Diệp Tâm Giao đã loạng choạng muốn chạy đi tìm Doãn Kỳ Thần, điều thần kỳ hơn nữa chính là ngay khi câu nói ấy vừa dứt đã thấy Doãn Kỳ Thần đã y như rằng xuất hiện trước cửa phòng bệnh, đến khi anh bước vào cả Tiêu Tĩnh Lâm và Trình Hải Phong đều kinh ngạc một phen, chẳng phải trước đó còn… Trong khi Tiêu Tĩnh Lâm còn chưa kịp có phản ứng với chuyện này đã nghe Doãn Kỳ Thần hướng về cô lên tiếng:
“Khải Duật không xong rồi, cô qua đó với cậu ta đi.”
“…”
Kết quả đến khi Tiêu Tĩnh Lâm thật sự qua đến đây lại gặp ngay Âu Dương Khải Duật đang nằm chễm chệ trên giường, không hề có dấu hiệu sắp không xong gì đó của anh.

Không chỉ vậy Trên tay Âu Dương Khải Duật còn đang cầm một quả táo, gặm trông vô cùng ngon lành.

Sau khi hỏi ra mới biết chính anh là người nói với Doãn Kỳ Thần buộc Tiêu Tĩnh Lâm phải vòng qua đây, sau đó thì trực tiếp kiêm luôn công việc điều dưỡng viên cho anh.
Còn về phía của Diệp Tâm Giao, trước lúc Tiêu Tĩnh Lâm đi đã lén ra hiệu ánh mắt với Trình Hải Phong, chỉ hy vọng anh ấy không để hai người họ phát sinh thêm chuyện gì.

Dù sao cũng là tình cũ với nhau, đương nhiên là không tránh khỏi những cảm xúc thiếu lý trí.


Thêm nữa là, qua chuyện này cô không biết liệu Diệp Tâm Giao có còn giữ thái độ chết tâm với người đàn ông đó hay không đây?
Nghe được giọng nói không mấy khách sáo của cô, Âu Dương Khải Duật mặt vẫn không đổi sắc ngay lập tức chỉ vào cánh tay đang quấn băng của mình, cánh tay này vốn đã vì lần truy bắt tội phạm trước đó mà bị thương, vì không xử lý tốt vết thương nên đã gây ra tình trạng viêm nhiễm, không những vậy trong nhiệm vụ lần này lại để nước biển ngấm vào vết thương cũ quá lâu cho nên vết tích chồng vết tích khiến chỗ bị thương càng nặng thêm trông thấy.

Cũng vì vậy mà bác sỹ buộc phải băng bó cho anh một cách rắc rối như vậy.
Tiêu Tĩnh Lâm đương nhiên cũng hiểu nguyên nhân sâu xa, chỉ là vẫn không nhịn được mà càm ràm thái độ của anh:
– Anh bị như vậy còn không nói cho người thân biết, giả vờ làm anh hùng gì chứ?
Cô vẫn không quên câu nói của vị bác sĩ kia khi mở lời liệu có nên thông báo cho người nhà của anh biết không, đáp lại câu hỏi ấy Âu Dương Khải Duật lại dứt khoát cự tuyệt, còn dùng ánh mắt như thể nếu vị bác sĩ kia không ngại chết thì cứ nói chuyện này ra ngoài.

Mặc dù cô không biết lí do gì khiến Âu Dương Khải Duật làm như vậy nhưng nhìn dáng vẻ côn đồ của anh ai gặp mà không sợ mới lạ đấy!
– Cô ở đây là được rồi.

– Anh cười như có như không, cứ như vậy vẫn rất từ tốn uống nước.
Không cần biết câu nói kia có nghĩa gì nhưng khi lọt vào tai Tiêu Tĩnh Lâm, cô liền lườm mắt nhìn anh.

Nếu không bởi vì lần phẫu thuật trước đó, Âu Dương Khải Duật cũng có chút lương tâm tới thăm cô thì lần này Tiêu Tĩnh Lâm cô đã không dễ tính với anh như vậy.

Suy cho cùng con xe bảo bối của cô cũng bị anh làm nát bét, không tính với anh thì nên tính với ai đây?
Không biết có phải vì Âu Dương Khải Duật thật sự là không có người chăm sóc nên mới trông nhờ vào Tiêu Tĩnh Lâm như vậy hay đơn giản vì muốn thử đổi vai với cô nên mới làm vậy.

Dù là mục đích gì nhưng trông anh có vẻ khá thoải mái với chuyện này.

Mặc kệ vẻ không bằng lòng trên gương mặt cô, khi vừa đặt ly nước xuống Âu Dương Khải Duật lại rất thản nhiên thốt lên một câu khiến Tiêu Tĩnh Lâm cảm thán:
– Tôi muốn ăn trái cây, cô đi mua đi.

– Anh nhướng mắt nhìn cô.
Gì?
Tiêu Tĩnh Lâm đưa mắt nhìn anh một cách kinh ngạc, như thể sợ bản thân vừa nghe lầm.

Âu Dương Khải Duật cũng rất tốt bụng nhắc lại tròn vành rõ ý vào tai cô thêm một lần nữa:
– Cô cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, tôi cần bổ sung nhiều vitamin C một chút, cô ra ngoài mua một ít cam đi, nhớ là kiếm loại nào ngọt vào ấy.
Nói xong anh lại thản nhiên nằm xuống giường, cũng không để ý để biểu cảm của Tiêu Tĩnh Lâm lúc này, cô hầu như nhìn anh không chớp mắt, thầm nghĩ xem Âu Dương Khải Duật này không biết đã lấy đâu ra thiên thời địa lợi nhân hòa mà sai bảo cô đến thế.

Mặc dù cảm giác bị sai bảo thật sự rất khó chịu nhưng khi nhìn tên “thương binh” trước mặt, cô liền cố sức nhịn lại.

Không sao, anh vì dân phục vụ thì cô thân là công dân thì phải làm việc cho nhà nước.

Cho nên tạm thời cứ bỏ qua cái gương mặt đáng ghét này của anh trước, cứ xem anh là cái kho bạc vậy, cho nó ăn càng nhiều thì càng tốt hơn cho nhân dân chứ sao.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn rất điềm nhiên giơ tay ra trước mặt anh.

Âu Dương Khải Duật thấy hành động này liền hiểu ngay, anh nhếch môi chỉ về cái ví da trên bàn, Tiêu Tĩnh Lâm cũng không hề khách sáo mà cầm luôn chiếc ví da ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên ngoáy đầu nói một câu:
– Anh còn cần gì nữa không, tôi đây không đi thêm lần hai đâu nhé!
– Đang buồn miệng nên cần cô về đúng giờ! Cảm ơn!
– Xùy… – Tiêu Tĩnh Lâm bĩu môi, cô lườm nguých.
Âu Dương Khải Duật nhìn theo bóng cô rời đi, trong vô thức anh khẽ lắc đầu, bên môi hơi rướn một nụ cười nhẹ.

Trước đó vài giờ, ngay khi Doãn Kỳ Thần bước vào phòng bệnh, Diệp Tâm Giao cũng vừa lúc muốn tìm anh.

Đến khi Tiêu Tĩnh Lâm bất đắc dĩ phải rời đi, trong phút chốc căn phòng này dường như biến thành một màn kịch câm không người lên tiếng.

Diệp Tâm Giao hơi hướng mắt nhìn về phía Doãn Kỳ Thần, vừa lúc anh cũng đang nhìn cô.

Mắt chạm mắt, chỉ cách nhau vài bước chân lại tưởng chừng như xa cả một đại dương.

Khung cảnh này sẽ không là gì nếu như ngay ở giữa không xuất hiện thêm một người.

Trình Hải Phong đứng lặng một bên, anh ấy có vẻ rất muốn nói gì đó nhưng trong trường hợp này lại chẳng biết phải mở miệng thế nào.

Không gian yên tĩnh chỉ có ba người lại trở nên ngột ngạt hơn với Trình Hải Phong, anh ấy hết nhìn Diệp Tâm Giao rồi lại đưa ánh mắt về phía Doãn Kỳ Thần, lại cứ có cảm giác bản thân hơi thừa thãi… Nói thật, đến chính anh ấy cũng có thể nhận ra được hai người trước mặt trong mắt chỉ có đối phương, căn bản không hề để ý đến trong phòng này vốn còn có một người khác.

Mặc dù lòng tự trọng không cho phép anh ấy tiếp tục làm kỳ đà cản mũi nhưng khi nhớ lại lời dặn của Tiêu Tĩnh Lâm, Trình Hải Phong cảm thấy bản thân vẫn nên quăng mặt mũi sang một bên mà nén lại.
– À, hèm… – Dằn co nhau trong sự im lặng một hồi, cuối cùng Trình Hải Phong liền giả vờ ho khan mấy tiếng như cố phá vỡ đi bầu không khí chỉ riêng hai người trước mặt.
Cứ tưởng chiêu này thì có tác dụng khiến hai người họ nhớ tới sự tồn tại của anh ấy nhưng chỉ vừa lên tiếng đã ngay lập tức nghe Doãn Kỳ Thần thản nhiên nói vào một câu:
– Anh có thể ra ngoài một chút không? Tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Diệp.

– Khi nói câu này, Doãn Kỳ Thần vẫn không hề rời mắt khỏi Diệp Tâm Giao, mà Diệp Tâm Giao trước đó đã bị cơn ho đột ngột của Trình Hải Phong làm cho bừng tỉnh, nên cô chỉ có thể cúi đầu vờ như không nghe thấy gì.
Nghe xong câu này Trình Hải Phong hơi đờ người, hoặc là nói lần trước anh ấy vốn đã giới thiệu rằng Diệp Tâm Giao là người của anh ấy, vậy mà ngạc nhiên hơn nữa là Doãn Kỳ Thần lại có vẻ như đã quên luôn chuyện ấy, ngay cả cách xưng hô và ngữ điệu nói chuyện cũng thẳng thắn đến mức khiến người ta kinh ngạc, ít nhất trong lúc này người kinh ngạc có lẽ không chỉ một Trình Hải Phong.
Mặc dù Trình Hải Phong vẫn có chút khó chịu với cách nói của Doãn Kỳ Thần nhưng dù sao chuyện giữa Doãn Kỳ Thần và Diệp Tâm Giao không phải là anh ấy không biết, nếu đã biết rồi thì không thể làm như không có chuyện gì được.

Cho nên một mặt Trình Hải Phong vẫn giữ vẻ điềm nhiên, một mặt anh ấy lại hướng mắt nhìn về phía Diệp Tâm Giao như muốn hỏi ý kiến của cô, chỉ cần cô nói anh ấy ở lại thì một Doãn Kỳ Thần có xá gì? Nhưng mong chờ của Trình Hải Phong chưa đầy mấy giây sau đó đã bị đập tan hoàn toàn, nghe được câu nói của Doãn Kỳ Thần, Diệp Tâm Giao tuy hơi mím môi nhưng cô không hề có một hành động gì đáp lại, chỉ là im lặng giống như đã thầm mặc nhận.
Hoặc là nên nói thật ra Diệp Tâm Giao cũng có chuyện muốn nói riêng với Doãn Kỳ Thần nhưng nếu anh đã mở lời thì cô cũng không cần phải nói thêm gì nữa.
Trình Hải Phong nhìn về phía Diệp Tâm Giao, anh ấy chợt thở dài, sau đó như thỏa hiệp mà tiến về phía cô, dịu giọng nói:
– Không sao cả, có anh ở đây không để ai bắt nạt em đâu.

– Câu nói này mang rất nhiều hàm ý, người nói hiểu dĩ nhiên người nghe lại càng hiểu rõ hơn.
Trình Hải Phong xoa nhẹ đầu cô, nói xong câu này anh ấy ngay lập tức phóng ánh mắt về phía Doãn Kỳ Thần, ngụ ý như thể “nếu cậu dám làm gì Tiểu Tâm Giao thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu”.
Doãn Kỳ Thần dường như rất bình tĩnh đáp lại ánh mắt này, Trình Hải Phong cũng không muốn tiếp tục đôi co, anh ấy vỗ nhẹ vai Diệp Tâm Giao sau đó lại bất đắc dĩ mà rời đi.

Ngay khoảnh khắc hai người đàn ông lướt qua nhau, tựa như trong ánh mắt của họ dâng lên một điềm báo dành cho đối phương tuy không ai nói ra nhưng trong ai cũng hiểu.
Sau khi Trình Hải Phong rời đi, căn phòng như lại quay về với một hiện trạng, chỉ còn lại hai người.
Diệp Tâm Giao dựa người vào thành giường, cô thầm đưa mắt nhìn anh, khi thấy anh trong tình trạng tay chân vẫn lành lặn khiến cô bỗng có chút thở phào.

Mặc dù không rõ tình hình của ngày hôm qua nhưng cô biết bom vốn đã phát nổ, trực thăng cũng bị rơi xuống biển ngay trước đó, còn vì sao mọi chuyện vẫn có thể tiến hành thuận lợi thì vẫn là điều mà cô không ngờ tới.

Có lẽ đây cũng là một phần lý do khiến cô muốn gặp anh.
Còn Doãn Kỳ Thần, anh vẫn đứng ở một góc, so với sự bình thản lúc nãy, giờ khắc này khi đối diện với riêng cô, anh lại khá trầm mặc.
Hai con người dùng sự im lặng để đôi co với nhau trong im lặng, vốn dĩ là có hàng vạn lời muốn nói lại chẳng ai có thể thốt lên thành lời.
– Anh ngồi xuống trước đi.
Diệp Tâm Giao lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, tuy nhiên khi nói xong câu này ánh mắt cô vẫn phớt lờ anh hay nói cách khác cô không dám nhìn thẳng vào anh.

Chắc vì sợ sự thâm trầm kia khiến cô đắm chìm, cô vô dụng quá nhỉ?
Doãn Kỳ Thần vẫn nhìn cô, anh không qua ghế mà trực tiếp đi thẳng đến giường cô, thản nhiên ngồi xuống.

Diệp Tâm Giao hơi giật mình, cô vốn muốn tránh anh nhưng lại thấy hành động của mình có chút lộ liễu nên đành nhịn lại.
Cô đưa tay chỉ vào cái ghế cách đó tầm vài bước:
– Anh có thể qua đó ngồi, đây là giường cho bệnh nhân.

– Cô lạnh nhạt lên tiếng.
Doãn Kỳ Thần nhìn cô, cười nhẹ:
– Anh vốn là bệnh nhân.
Diệp Tâm Giao chợt ngẩng đầu nhìn anh, vốn tưởng anh bị thương thật nhưng sau vài giây quan sát lại bắt gặp nét cười trên môi anh khiến cô bỗng có chút xấu hổ.
– Tôi cũng là bệnh nhân.

– Cô bực bội lên tiếng.
Lần này Doãn Kỳ Thần không đáp lại, anh đưa tay cầm lấy tay cô.

Theo bản năng, Diệp Tâm Giao ngay lập tức giật tay mình ra, không biết có phải hành động này của cô quá mạnh hay không mà ngay lúc ấy, cô đã thấy Doãn Kỳ Thần hơi nhăn mặt.

Diệp Tâm Giao ngay lập tức đã phát hiện ra điểm bất thường, cô để ý gì liền kéo lấy cánh tay anh, xắn tay áo lên cao, quả nhiên đã phát hiện một vết quấn băng rất dày.
Diệp Tâm Giao kinh ngạc nhìn anh, ngược lại Doãn Kỳ Thần chỉ cười, anh lặp lại hành động của Trình Hải Phong lúc nãy mà giơ một tay xoa nhẹ mái đầu cô:

– Anh không sao.

– Nói xong anh lại bao gọn bàn tay cô thêm một lần nữa, không biết là lý do gì lần này cô không cố tình giằng tay ra nữa.
Doãn Kỳ Thần vuốt ve bàn tay cô một lúc lâu, hành động vuốt ve này dường như không có gì thay đổi.

Diệp Tâm Giao tuy không nhìn anh nhưng cô biết anh vẫn luôn nhìn cô.

Có những lúc cô vẫn nghĩ tình cảm giữa anh và cô vốn là một mối quan hệ yêu đương rất tầm thường nhưng tại sao trong quá trình tìm kiếm yêu thương lại có quá nhiều chuyện xảy ra đến thế, nhiều đến nỗi khiến cô và anh không thể tiếp tục giữ lòng tin ở cả hai.
Diệp Tâm Giao hơi mím môi, trong lúc này cô không biết phải nói gì với anh.

Chẳng lẽ chỉ vì một mối tình mà khiến con người ta trở nên bi lụy đến thế sao?
Doãn Kỳ Thần nhìn cô, anh chợt mỉm cười nói với vẻ khẳng định:
– Thấy không? Em vẫn còn rất quan tâm anh!
Diệp Tâm Giao ngẩn người, liếc thấy nụ cười của anh, cô chợt muốn rút tay về nhưng lần này đã bị anh giữ chặt lấy.
– Nói đi, em vẫn còn quan tâm anh đúng không? – Anh vẫn không buông tha cho câu hỏi này, như muốn buộc cô phải trả lời.
Diệp Tâm Giao nhìn anh, một tay cô vô thức siết lại, ngữ điệu chợt lạnh đi:
– Anh nói những lời này có phải tự bản thân quá đa tình rồi không?
Anh lại lắc đầu nói:
– Cho dù là đa tình, anh vẫn muốn em quan tâm anh.
– Lý do? – Cô cười khẩy.
Doãn Kỳ Thần nhìn cô hồi lâu cũng không trả lời.

Diệp Tâm Giao thấy vậy bèn lên tiếng chế giễu:
– Sao vậy? Không trả lời được à? Tôi đang muốn hỏi anh lý do gì khiến anh cần sự quan tâm của tôi đến thế nhỉ?
Diệp Tâm Giao hừ lạnh.

Lần này ánh mắt chạm thẳng vào ánh nhìn của anh, cô giống như muốn chờ đợi lý do lại như muốn chế giễu câu nói đó của anh thật dư thừa.

Hoặc là nói cô đang tự chế giễu mình, chế giễu bản thân vẫn vô dụng như ba năm về trước.

Nhưng ánh mắt và nụ cười đó của cô càng nhận lại sự kiên định trong mắt anh, chưa để cô phải nói thêm một lời nào, Doãn Kỳ Thần đã đột ngột thốt lên:
– Anh yêu em!
Đối với lời tỏ tình đột ngột này chợt khiến Diệp Tâm Giao giật mình, cô trợn mắt nhìn anh, bả vai như chợt run lên.

Kinh ngạc, bàng hoàng, sững sờ hay có chút le lói một niềm vui đáng xấu hổ? Hình như tất cả những cảm xúc ấy đều có cả.

Chỉ là cô không hiểu cũng không ngờ tới… Những lời này Doãn Kỳ Thần chưa từng nói với cô, dù là trong quá khứ khoảng thời gian yêu đương hai người cũng chưa từng dùng ba chữ này để thổ lộ tình yêu với đối phương.

Vậy mà, giờ đây anh lại có thể trực tiếp nói ra sao?
Cô không rõ cảm xúc của cô bây giờ là gì, xúc động ư? Không, so với sự xúc động cô lại càng cảm thấy đau lòng hơn.
Cô dùng bảy năm để yêu một người, dùng ba năm để chờ đợi một người, rồi lại dùng ba năm để quên đi một người.

Tầm ấy thời gian khiến cô tưởng chừng bản thân đã chai sạn với cuộc tình này rồi, khi mà yêu thương quá nhiều thứ cô nhận lại chỉ có sự mệt mỏi và mệt mỏi.

Liệu rằng cô có thể tiếp tục kiến trì nữa không đây?
Diệp Tâm Giao rút mạnh tay mình ra khỏi anh, cô quay mặt đi, cố giữ giọng mình thật bình thản:
– Tôi nghĩ anh đã quên mất một chuyện.

– Nói đến đây cô lại lạnh nhạt nhìn anh.

– Chúng ta kết thúc rồi!
– Chia tay sao? Anh nhớ anh vẫn chưa hề đồng ý.
Diệp Tâm Giao muốn mở miệng lại bị Doãn Kỳ Thần cắt ngang:
– Diệp Tâm Giao, ba năm trước em để lại câu chia tay rồi cứ thế mà rời bỏ anh suốt mấy năm trời.

Em nghĩ bây giờ gặp lại thì có thể kết thúc mọi chuyện dễ dàng như vậy sao? Em định đá anh thật đấy à? – Anh nhìn cô, nghiêm túc nói.
Vốn dĩ tâm trạng của Diệp Tâm Giao hiện giờ đang rất phức tạp cũng không biết có phải vì ba chữ “anh yêu em” đó của anh khiến trật tự câu nói của cô bỗng chốc đảo lộn hết cả lên không.
Sau khi nghe được câu nói có vẻ như tố cáo này của anh khiến cô có chút không nhịn được, liền bực bội lên tiếng:
– Vậy thì giờ anh đá tôi đi, sau đó chúng ta kết thúc!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.