Ảo Tình

Chương 81: 81: Có Muốn Kết Hôn Cùng Anh Không




Tuyết đầu mùa bất chợt đến lại bất chợt ngừng rơi, từng tản bông tuyết nhỏ thi nhau vây kín cả làn đường trắng xóa.

Ngay khi hoa tuyết kia dần tan, cơn lạnh vẫn đua nhau tràn về quấn lấy nơi thành phố phồn hoa rộng lớn.
Mùa đông năm nay thật lạnh, nhưng lại chẳng thể so được với lòng người lạnh lẽo.
Sau chuyện xảy ra với Chung gia, người chịu ảnh hưởng nhiều nhất tất nhiên phải kể đến chính là nhà họ Phương, đáng nói nhất cũng chính là cuộc tranh cử sắp tới của Phương Hạc Hồng.

Chung gia bị đem đi điều tra, mặc dù nhìn bề ngoài giữa hai nhà Phương – Chung gia chẳng hề có mối quan hệ thân thiết gì nhưng thực chất người tài trợ tranh cử cho nhà họ Phương từ trước đến nay hầu như đều do Chung gia đứng sau làm hậu thuẫn.

Chung gia ngoài mặt chỉ là gia đình thượng lưu bình thường nhưng ngoài mối quan hệ chốn xã hội đen ông ta còn có quan hệ hợp tác rộng rãi với các quan chức cấp cao của chính phủ, cũng nhờ vào chỗ dựa Chung gia mà Phương Hạc Hồng mới có thể ngồi vững chiếc ghế bộ trưởng cho đến tận bây giờ.

Có thể nói một khi nhà họ Chung đứt cánh gãy cành thì hậu thuẫn này xem như cũng mất tất.

Không chỉ như vậy, từ lâu Phương Hạc Hồng cũng đã chi không ít tiền vào các dự án đen hợp tác chia sẻ lợi ích cùng với Chung gia, chính xác mà nói đó chính là các khoản vay, rửa tiền bất hợp pháp.

Đương nhiên không cần phải nói cũng biết số tiền trong các dự án đen đó có giá trị khủng như thế nào.

Nhưng chỉ vì một sơ suất nhỏ lần này, số tiền đó bây giờ lại trở thành chứng cứ buộc tội Chung Dĩ Khôn, Phương Hạc Hồng cũng vì chuyện này mà chịu không ít vạ lây nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, có thể nói là đau nhưng lại không dám kêu.
Phía Phương Nghi cũng vì chuyện này mà đứng ngồi không yên.

Mặc dù nói Cao gia là một gia tộc lớn nhưng cũng sẽ không vì quan hệ thông gia với Phương gia mà chịu gánh đầu sóng gió.

Hơn nữa, ông Cao có xuất thân từ quân ngũ, lại là cận thần dưới trướng của nhà Âu Dương.

Chuyện mà Phương gia làm từ lâu đã không còn cái gì gọi là đạo đức chính trị, nếu để nhà họ Cao biết được chuyện này không chỉ khiến Phương gia tán gia bại sản mà toàn bộ tâm sức bao năm nay của bọn họ đều trở thành công cóc.

Cho nên mới nói, mặc dù được gả vào nhà họ Cao quyền thế nhưng quyền lực của Phương Nghi vẫn bị hạn chế.

Ngay lúc này Chung gia lại rơi vào thế cùng, việc duy nhất mà Phương Nghi buộc phải làm chính là củng cố địa vị của mình ở Cao gia, lợi dụng Cao gia giúp Phương Hạc Hồng tái đắc cử lần này.

Nhưng chuyện khiến bà ta khó chịu nhất chính là thằng con trai mình vốn có thể lấy con gái nghị trưởng làm vợ như vậy sẽ càng thuận lợi để giúp Phương gia tranh cử nhưng đứa con ngu ngốc đó của bà ta lại nhất quyết từ chối cuối hôn nhân này chỉ để lấy một cô luật sư tầm thường không hơn không kém.

Điều này càng khiến bà ta khó chịu hơn khi mà ngay cả chồng bà ta cũng nghiễm nhiên chấp thuận chuyện này, cho nên bây giờ ngoài việc không hài lòng ra bà ta cũng chẳng thể làm được gì, cuối cùng chỉ có thể tạm thời chấp nhận chuyện hôn sự.
Khi tuyết trời Bắc Kinh đã ngừng rơi, mọi người trên bàn ăn nhà Cao gia cũng đã có mặt đầy đủ.

Trong gian phòng ăn trang nhã, người có địa vị lớn nhất đương nhiên vẫn chính là Cao lão gia và Cao lão phu nhân, bên tay trái hai người là con trai Cao Bân, tiếp đến chính là vợ ông Phương Nghi.

Ngồi đối diện là Cao Lãng và Tiền Xuyến.

Đến sát giờ ăn Cao Diên Diên mới có mặt trong gian phòng.

Vừa bước vào, khác với dáng vẻ thường ngày cô ta đã cúi đầu chào tất cả mọi người trong phòng, chỉ duy nhất một mình Tiền Xuyến là cô ta không thèm đoái hoài tới, đến một lời chào hỏi cũng chẳng có thì đã đi đến bên cạnh Phương Nghi thản nhiên ngồi xuống.

Đối với hành động vô lễ này của em gái, Cao Lãng đương nhiên rất không hài lòng nhưng nể mặt ông bà nội vẫn còn ngồi ở đây nên anh mới không lên tiếng.
Bữa ăn bắt đầu, mọi người cũng bắt đầu động đũa.

Tiền Xuyến nhìn những món ăn trên bàn, xem qua màu sắc đều rất ngon, trong lòng thầm có chút cảm thán.

Cao Lãng bên cạnh thấy cô mãi cũng không động đũa cứ nghĩ là do cô ngại.

Anh bèn gắp lấy một miếng thịt để vào bát của cô.

Tiền Xuyến hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Cao Lãng lại chỉ mỉm cười:
– Ngoan, ăn nhiều vào.

Ông bà nội vừa nghe có cháu dâu đến chơi liền đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món đấy.

Em đừng phụ lòng ông bà.
Mặc dù tông giọng của anh không lớn, nhưng trên bàn ăn im ắng, hai ông bà Cao vừa nghe thấy câu này liền không nhịn được cười.

Tiền Xuyến chỉ cúi đầu, không hiểu sao cô bỗng cảm thấy hơi xấu hổ.

Phương Nghi nhìn mọi chuyện đang diễn ra thì có chút khó chịu.


Thật ra đến bà ta cũng không hiểu nổi, cái cô luật sư này thì có gì mà khiến không chỉ chồng và con trai bà ta đều yêu thích mà đến cả bố mẹ chồng của bà ta cũng hài lòng ra mặt.

Trước đây khi bà ta được gả vào nhà họ Cao cũng chẳng thấy họ hài lòng như thế này.
– Hai con dự định khi nào thì đăng ký kết hôn? – Lần này người lên tiếng chính là Cao lão gia, ông nhìn hai người, vẻ uy nghiêm vẫn còn đó nhưng đọng lại trên khóe mắt là ý cười nhàn nhạt.

Có thể nhận ra ông cũng rất hài lòng về cô cháu dâu này.
Tiền Xuyến nghe xong còn chưa biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào thì Cao Lãng bên cạnh đã thay cô đáp lời:
– Chúng con dự định ngày mai sẽ đến cục dân chính để đăng ký ạ.
Sau khi lời nói vừa được thốt ra, tất cả mọi người hầu như đều kinh ngạc nhìn về phía Cao Lãng, đương nhiên không ngoại trừ Tiền Xuyến.

Cô và anh vốn dĩ chưa từng bàn đến vấn đề này thì sao có thể quyết định chuyện đăng ký kết hôn được chứ? Hơn nữa, lại còn là ngay mai?
Cao Lãng không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người liền nắm lấy tay Tiền Xuyến, anh cũng không nhìn cô mà quay sang Cao lão phu nhân:
– Mọi người đừng có nhìn con như vậy! Bà nội, chẳng lẽ bà không vui khi thấy cháu trai của bà kết hôn sao?
Cao lão phu nhân nghe vậy thì có chút hậm hực, bà chau mày:
– Cái gì mà bà không vui chứ? Con muốn lấy vợ sao bà nội lại không vui được chứ? – Nói đến đây Cao lão phu nhân lại nhìn sang Tiền Xuyến, dịu giọng.
– Tiểu Xuyến à, chuyện này con đã bàn với bố mẹ của con chưa?
– Con… – Cô nhìn qua Cao Lãng một chút, sau cùng vẫn thành thật trả lời.

– Vẫn chưa ạ.

– Nói thật lòng chuyện này đến ngay cả cô còn không biết thì sao có thể nói với bố mẹ cô biết được chứ.
Không ngoài dự đoán, Cao lão phu nhân vừa nghe cô nói xong đã lập tức nhìn sang cháu trai mình, Cao Lãng bên cạnh cũng chỉ biết cười trừ, anh vội lên tiếng giải thích:
– Chuyện này chúng con chỉ mới quyết định đây thôi nên vẫn chưa kịp nói với bố mẹ vợ ạ.

– Nói đến đây anh lại cười.

– Hơn nữa, bà nội cũng biết rồi đấy, con là muốn nói với bà trước mà.
Mặc dù nghe Cao Lãng nói vậy nhưng Cao lão phu nhân vẫn tỏ ý không hài lòng về chuyện này, bà nói:
– Vậy tức là hai con chỉ chọn đại ngày đăng ký thôi sao? Như vậy là không được, kết hôn là chuyện trọng đại cả đời người sao có thể nói chọn đại là chọn đại được kia chứ? – Nói đến đây bà lại quay sang nhìn cô.

– Tiểu Xuyến, bà nội không phải muốn ngăn cấm hai đứa bên nhau chỉ là chuyện kết hôn thật sự rất quan trọng với nhà họ Cao chúng ta.

Cho nên bà cảm thấy hai đứa tốt hơn hết vẫn nên hỏi ý kiến của người lớn, sau đó còn phải đi coi thầy chọn ngày lành tháng tốt mới có thể quyết định.

Nếu hai đứa không biết phải làm như thế nào thì cứ để đích thân bà nội chọn giúp hai đứa.

Còn nữa, sau khi chọn ngày xong hai đứa còn phải hỏi ý kiến của ông bà thông gia, nhất trí rồi thì mới có thể đi đăng ký được.

– Cao lão phu nhân từ tốn nói.
Mặc dù nhà họ Cao rất có địa vị trong giới chính trị nhưng Cao gia từ đời này đến đời khác đều trọng nhất là lễ nghi tôn giáo, hơn thế nữa nhà họ Cao từ trước đến nay đều theo đạo Phật, quan niệm thời phụng của họ từ lâu cũng rất khắt khe.

Chuyện này có thể thấy rõ trong việc trọng ngày tháng, người đạo Phật thường rất xem trọng ngũ hành, công việc muốn thuận lợi hay không đều phải xem ngày, xem giờ, xem tháng, xem năm, thậm chí có một số gia đình ngay cả đến việc sinh con tuổi gì, mệnh gì cũng là từ sự tính toán khắt khe của gia đình.

Nhà họ Cao mặc dù không đến mức mê tín dị đoan nhưng truyền thống tôn ti họ đều rất xem trọng.

Đương nhiên bao gồm cả việc kết hôn của con cái, không chỉ phải xem ngày giờ còn phải so vận mạng, mọi người đều quan niệm rằng nếu hai người hợp nhau về tuổi và cả về mệnh thì mới có thể chung sống với nhau lâu dài, còn ngược lại thì kết quả của cuộc tình đó sẽ bị ngăn cấm.

Thật chất mà nói tục lệ này tuy có thể giúp con người tránh được rất nhiều rủi ro nhưng đồng thời cũng khiến con người phụ thuộc vào vận mệnh của bản thân quá nhiều, không những vậy còn gây ra những sai lầm không nên có.

Nhưng với những bậc trưởng bối như Cao lão phu nhân thì đây lại chính là tục lệ cơ bản nhất, không thể không thực hiện.
Đương nhiên phải nói thời đại khác nhau quan niệm và suy nghĩ cũng sẽ rất khác nhau.

Cao Lãng từ nhỏ đã được tiếp nhận một nên giáo dục hiện đại, chính vì vậy mà đối với những chuyện này anh đều không hề quá đặt nặng.
Sau khi nghe xong những lời bà nói nụ cười trên môi anh bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ, Cao Lãng gắp thức ăn vào bát bà nội, mặc dù anh không hiểu lắm về việc chọn ngày lành tháng tốt gì đó nhưng đối với những truyền thống gia đình anh đều rất tôn trọng.

Chỉ là anh cảm thấy chuyện đi đăng ký kết hôn khác với hôn lễ vốn dĩ không cần phải phức tạp đến vậy, hơn nữa anh cũng muốn sớm để Tiền Xuyến được gả vào Cao gia.
– Bà nội, con với Xuyến Xuyến chỉ là đi đăng ký kết hôn thôi, chúng ta cũng không cần phải rắc rối như vậy đâu.

– Anh nghĩ một chút lại nói tiếp.

– Hay là như vậy đi, vào lễ cưới, bà muốn hoành tráng kiểu nào con đều nghe theo ý bà, được không?
Phương Nghi nhìn thái độ cứng rắn của mẹ chồng liền cảm thấy đây cũng là thời cơ tốt, thấy vậy bà ta liền nói:
– Lãng Nhi, mẹ cảm thấy bà nội con nói rất đúng, kết hôn là chuyện cả đời, cho dù có là đăng ký kết hôn thôi cũng không thể nào làm qua loa được.


– Nói đến đây bà ta lại nhìn sang Tiền Xuyến.

– Cô Tiền, cô thấy tôi nói có đúng không?
Tiền Xuyến hơi nhìn về phía Phương Nghi, cô khẽ gật đầu:
– Dạ… Vâng – Nghe được câu trả lời Phương Nghi liền mỉm cười, ánh mắt còn có chút đắc ý.

Tiền Xuyến cũng xem như không thấy, cô cúi đầu nhìn vào phần ăn của chính mình, cũng mặc kệ mục đích của Phương Nghi là gì.

Bởi cô biết rõ từ trước đến nay người mẹ chồng tương lai này cũng không ưa gì cô nhưng mặc dù như vậy bà ta vẫn đồng ý để cô và Cao Lãng kết hôn, việc này thực sự khiến cô có chút không ngờ tới.

Nói thật chính cô cũng không muốn nghĩ xấu về mẹ chồng tương lai như vậy đâu, chỉ là…
– Mẹ… – Cao Lãng nhìn mẹ có chút bất đắc dĩ, đây vốn dĩ là chuyện kết hôn của hai người sao lại thành ra bị phản đối thế này?
– Anh hai à, cả bà nội và mẹ đều nói như vậy rồi, anh nghe theo ý họ đi.

Kết hôn thì sớm muộn gì cũng phải kết hôn thôi.

Hay là có người nào đó không chờ được để gả cho người giàu? – Cao Diên Diên ngồi nhìn một màng này cũng không nhịn được xen vào.

Nói về nguyên nhân khiến cô ta ghét người chị dâu này tất nhiên cũng bởi vì mối quan hệ giữa Tiền Xuyến và Diệp Tâm Giao.

Hơn nữa, chuyện năm đó ngoài hai mẹ con cô ta ra ở Cao gia đều không biết rõ lai lịch của đứa trẻ thế mệnh cho cô ta năm đó.

Nếu để Tiền Xuyến bước vào cửa Cao gia chẳng phải nối giáo cho giặc ngoài sao? Hừ, còn lâu cô ta mới để chuyện này xảy ra.
– Diên Diên, em nói vậy là có ý gì? – Cao Lãng nghe câu nói này của em gái, anh không nhịn được liền chau mày.
Cao Diên Diên vốn định lên tiếng thì bị Phương Nghi ngăn lại, bà ta quay sang Tiền Xuyến khẽ cười:
– Diên Diên vốn thẳng tính quen rồi, cô Tiền xin đừng để bụng.

– Mặc dù thái độ của bà ta vẫn không nóng không lạnh nhưng hai chữ cô Tiền kia vẫn ngầm kéo xa khoảng cách nói chuyện giữa hai người, nói cách khác mặc dù không lên tiếng phản đối nhưng bà ta cũng chưa từng muốn thừa nhận cô con dâu này.

Vừa nói xong Phương Nghi liền nhìn sang con trai mình dịu giọng khuyên nhủ:
– Lãng Nhi à, con với cô Tiền cũng bên nhau được một thời gian rồi, việc kết hôn này chẳng phải người nhà hai bên đều đã đồng ý cả rồi sao? Bây giờ cũng chỉ chờ việc chọn ngày rồi kết hôn, con cần gì phải gấp gáp như vậy chứ? Việc chọn ngày lành tháng tốt chẳng phải chỉ vì muốn tốt cho hai đứa thôi sao.

– Dứt lời bà ta lại đưa mắt nhìn sang Tiền Xuyến, giọng điệu không mặn cũng không nhạt cất lên.

– Cô Tiền, chắc cô không có ý kiến gì về việc này chứ?
Vốn dĩ Tiền Xuyến cũng chẳng muốn xen vào làm gì, mặc dù cô rất khó hiểu cho hành động không báo trước của Cao Lãng nhưng cô cũng biết Cao gia sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện này, huống chi cả Phương Nghi lẫn Cao Diên Diên đều không mong cô bước vào Cao gia.

Nhưng hết ba lần bốn lượt trong lời nói của Phương Nghi đều đổ dồn mọi chuyện về phía cô, y như rằng đang ám chỉ chính cô mới là người xúi giục việc kết hôn sớm như vậy.
Tiền Xuyễn khẽ thở dài, cô biết bản thân không thể nào tránh khỏi soi mói của người mẹ chồng này, nhưng dù sao cũng là mẹ chồng, cô chỉ có thể nhẫn nhịn cho qua chuyện.
– Cao Lãng, em cảm thấy mọi người đều nói rất đúng, kết hôn là chuyện đại sự, em thấy chúng ta vẫn nên chọn ngày trước đã.

– Cô kéo lấy tay Cao Lãng, khẽ nói.
Cao Lãng nhìn cô hồi lâu cuối cùng đành thỏa hiệp:
– Thôi được rồi, vậy bà nội, bà chọn giúp chúng con một ngày thiên thời địa lợi hài hòa nhất để đăng ký kết hôn có được không ạ?
– Được, chuyện này cứ giao cho bà nội.

– Cao lão phu nhân nghe xong câu này liền hài lòng gật đầu.

Cao lão gia và bố anh cũng chỉ biết lắc đầu cười, có thể nhận ra hai người họ cũng rất chào đón chuyện kết hôn của hai người.
Tiền Xuyến nghe xong chỉ biết cúi đầu im lặng, không hiểu sao việc đăng ký kết hôn trễ một chút lại khiến cô có chút thở phào nhẹ nhõm.
Bữa ăn vẫn tiếp tục, trên bàn ăn mọi người vẫn nói cười vui vẻ, hầu hết họ đều nói đến chuyện công việc và cuộc sống.

Tiền Xuyến nhìn không khí vui vẻ của gia đình, cô cảm thấy nếu được gả cho Cao Lãng cũng là một chuyện tốt, ít nhất ngoài hai mẹ con Cao Diên Diên ra thì mọi người trong gia đình này đều rất dễ gần, chắc cũng sẽ không quá khó sống như tưởng tượng.

Chỉ là… Nghĩ một chút trong lòng dường như còn có chút vấn vương khiến cô không tài nào xóa bỏ.

Tiền Xuyến khẽ thở dài, cô lặng lẽ ăn tiếp phần ăn trên bàn, dù không muốn thừa nhận nhưng Tiền Xuyến biết bản thân vẫn còn quá nhiều chấp niệm, chỉ là thời gian liệu rằng có thể thay cô vứt bỏ những chấp niệm ấy không? Lấy Cao Lãng, được làm vợ anh, đây vốn là quyết định của riêng cô.

Cho nên, dù có như thế nào đi chăng nữa cô cũng không được hối hận.


Tiền Xuyến hít một hơi thật sâu, cô nghĩ đến chuyện anh đề nghị đăng ký kết hôn sớm như vậy có lẽ bản thân cô cũng không nên từ chối quá thẳng thừng, nghĩ một chút cô bèn chủ động gắp một miếng thịt để vào bát cho Cao Lãng.
Cao Lãng có lẽ không ngờ đến hành động này của cô, anh chợt mỉm cười, không để ý mọi người xung quanh mà vuốt nhẹ mái tóc cô, tỏ vẻ yêu chiều.

Một màn gần như ân ái này khiến Phương Nghi có chút không hài lòng, Cao Diên Diên nhìn qua chỉ biết bĩu môi.
Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc, lúc Cao Lãng đưa Tiền Xuyến về nhà, ở trên xe cả hai hầu như đều im lặng, không ai nói với ai câu gì, kể cả không khí dường như cũng đã đông cứng cùng họ.
Cuối cùng vẫn là Cao Lãng lên tiếng trước, anh nói:
– Em vẫn còn sợ mẹ anh sao?
Tiền Xuyến vốn đang thất thần nhìn ngoài cửa sổ, nghe được câu hỏi bất chợt của anh khiến cô có chút giật mình, cô nhìn anh cuối cùng lại khẽ lắc đầu:
– Không có.
– Không có thật sao?
Tiền Xuyên hơi quay đầu, sau vài giây im lặng cô lại chợt mỉm cười:
– Thật mà, chẳng phải bác gái đã đồng ý cho chúng ta kết hôn rồi sao?
Phía trước đã là điểm đến, bánh xe dần quay chậm lại, Cao Lãng cũng nhân lúc này mà nhìn về phía cô, anh mỉm cười gật đầu.

Ngay khi xe đã dừng hẳn trước tiểu khu, Tiền Xuyến vốn định mở cửa xe bước xuống không ngờ lại nghe anh nói thêm:
– Sẽ tốt hơn nếu ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn, đúng không? Nói thật lòng anh rất mong chờ vào ngày ấy! – Cao Lãng nở một nụ cười có chút bất đắc dĩ, mặc dù không nói rõ nhưng anh thật sự mong muốn cô có thể mau chóng trở thành vợ hợp pháp của mình càng sớm càng tốt.

Chỉ là khi nhìn thấy thái độ né tránh của cô đối với chuyện này trong lòng anh bỗng nhiên lại có chút hụt hẫng.

Cuối cùng vẫn chọn cách nói ra suy nghĩ của chính mình.
Bàn tay nắm lấy tay nắm cửa chợt thả xuống, Tiền Xuyến xoay đầu nhìn anh, nghĩ một chút cô vẫn cảm thấy có chút khó xử, bèn khẽ nói:
– Anh vẫn còn giận em chuyện này sao?
Nghe câu hỏi của cô, anh bỗng có chút ngạc nhiên, sau vài giây ngắn ngủi anh liền bật cười, trong giọng nói xen lẫn sự thích thú:
– Ngốc ạ, em lại nghĩ đi đâu thế? Sao anh lại có thể giận em được, người nên giận phải là em mới đúng.

– Nói đến đây anh chợt nắm lấy hai bàn tay cô, khẽ nói.

– Xin lỗi vì anh đã tự ý quyết định chuyện này khiến em phải khó xử!
Tiền Xuyến cúi đầu, sau một vài giây cô lại lắc đầu, tỏ vẻ như không có chuyện gì:
– Em không sao, em cảm thấy như vậy cũng rất tốt mà, có trưởng bối giúp chúng ta chọn ngày cũng rất tốt!
Thanh giọng cô vẫn dịu dàng, theo thanh âm nhẹ nhàng ấy bầu không khí dường như lại có chút cô đọng.

Cao Lãng nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt mình không rời mắt, trong sự tĩnh lặng êm ái ấy anh bất chợt lại gọi tên cô:
– Xuyến Xuyến…
Tiền Xuyến hơi ngẩng đầu nhìn anh, cô không biết anh định làm gì, chỉ thấy khoảng cách giữa hai người đang ngày càng gần nhau, theo bản năng cô muốn né tránh đi sự mập mờ ấy lại chợt nghĩ đến chuyện bản thân đã sắp trở thành vợ của anh, cho nên cuối cùng cô vẫn chọn cách im lặng, cứ như vậy cô từ từ nhắm mắt, hai bàn tay vô thức nắm chặt lại.

Ngay giây phút này không hiểu sao trong đầu cô bỗng hiện lên gương mặt của một người đàn ông khác, trái tim theo đó cũng bất chợt nhói lên.
Cao Lãng có thể nhìn thấy sự căng thẳng của cô nhưng lần này anh vẫn không dừng lại, anh kéo cô dựa sát thân người mình.

Tiền Xuyến vẫn nhắm chặt mắt, cô không hề động đậy nghiễm nhiên để mặt cho người đàn ông tiếp tục tiến tới.
Nhưng ngay khi môi gần kề môi, dường như chỉ cách nhau một giây khoảng cách.
Tinh!
Một âm vang không báo trước trong hộp thư đột ngột truyền đến khiến Tiền Xuyến tựa như tỉnh giấc, cô giật mình vội xoay người né tránh nụ hôn như sắp chạm tới của anh.

Nhưng ngay sau đó cô đã chợt ý thức được hành động của mình rất không tự nhiên, đành dịu giọng:
– Cao Lãng, trời cũng khuya rồi, em vào nhà trước đây! – Nói xong câu này cô còn không quên quay đầu, tỏ vẻ như không có gì mà lên tiếng.
– Anh cũng mau về nhà đi, nghỉ ngơi sớm, tạm biệt! – Dứt lời Tiền Xuyến liền bước ra khỏi xe, lần này cô không quay đầu mà cứ thế đi thẳng vào trong tiểu khu.
Cao Lãng cũng không hề ngăn cản hành động này của cô.

Anh nhìn theo bóng lưng đang dần khuất dạng, chợt tựa người vào lưng ghế, đôi mắt nhắm chặt lại, đến khi mở mắt ra, trong ánh mắt bỗng chốc hiện lên sự đau lòng khó tả, anh hướng ánh mắt về phía căn nhà, thầm lẩm bẩm:
– Xuyến Xuyến, em có thật sự muốn kết hôn với anh không?
Câu hỏi này thốt ra bỗng chốc khiến Cao Lãng cũng phải tự cười, anh khởi động xe ngay lập tức đã rời đi.
Đợi Cao Lãng đi mất, bàn tay của Tiền Xuyến mới chợt thả lỏng.

Cô dựa người vào tường, nhìn quanh căn phòng tối om, không hiểu tại sao bản thân lại có chút bất lực.

Dường như đến chính cô cũng chẳng thể hiểu được hành động của mình bây giờ.
Rốt cuộc cô có thật sự muốn kết hôn với Cao Lãng hay không?

Trong ánh sương đêm lạnh lẽo, tầng tầng những lớp tuyết trắng vẫn còn đọng lại trên khắp các con phố lớn ngõ nhỏ.
Bên trong căn nhà hoang cũ kỹ, một nhóm người đeo mặt nạ dường như vẫn đang yên lặng để đợi chờ một thứ gì đó.

Một lát sau chỉ thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, những người đeo mặt nạ bắt đầu cảnh giác, tất cả đều đặt tay lên cây súng được đeo bên hông.

Nhưng ngay sau đó, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ “cọc cọc”, “cọc cọc”, “cọc cọc”.

Sau tiếng gõ theo nhịp 2 – 2 nghe rất đều tai, cuối cùng chỉ thấy người bên trong đã buông lỏng cảnh giác, một vài giây sau cửa được mở một nhóm người khác lại bước vào, tầm năm đến sáu người đàn ông, trong đó chỉ duy nhất có một người phụ nữ.

Người phụ nữ không đeo mặt nạ, vừa bước vào đã để lộ ra khuôn mặt kiều diễm, ngay sau đó người đàn ông bên trong nhà bỗng bỏ mặt nạ xuống, vui mừng tiến về phía người phụ nữ.
– Thi Hàm, em cuối cùng cũng đến rồi!
Người phụ nữ chợt mỉm cười, cô ta gọi một tiếng:
– Anh trai!
Chung Dĩ Khôn cười cười gật đầu, sau đó liền ra lệnh cho tất cả thuộc hạ ra ngoài, sau khi bên trong căn nhà chỉ còn lại hai người, lúc này ông ta mới nói vào ngay vấn đề:

– Thi Hàm, em đã nói chuyện này với King chưa?
Nghe được câu hỏi này Chung Thi Hàm lại tỏ vẻ lo lắng nhìn ông ta:
– Anh trai, em cảm thấy… Tốt hơn hết là trong thời gian này anh hãy tạm lánh mặt, cả tổ chức cũng đừng nên về.
– Em nói vậy là có ý gì? – Chung Dĩ Khôn nhíu mày cảnh giác.
Chung Thi Hàm nhìn ông ta, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên chút bất đắc dĩ:
– King đã biết hết tất cả mọi chuyện, ngài ấy đang tìm anh ở khắp nơi.
– Ý em là…
– Chuyện lần này đã gây không ít rắc rối cho tổ chức, theo lời của King, ngài ấy thực sự sẽ không tha cho anh đâu.

– Cô ta nghiêm túc nói.
Chung Dĩ Khôn nghe xong liền tức giận, ông ta không nhịn được đập mạnh tay xuống bàn, hằn hộc nói:
– Cái gì chứ? Hắn ta muốn đá Chung Dĩ Khôn này ra khỏi tổ chức sao?
– Anh trai, tạm thời anh hãy đừng kích động, nghe theo em, rời khỏi đây trước, tránh toàn bộ ánh mắt của King, như vậy anh mới có thể bảo toàn tính mạng.

– Chung Thi Hàm khẽ thở dài, cô ta khuyên nhủ.
Chung Dĩ Khôn nắm chặt tay, ông ta không ngờ sẽ có một ngày bản thân phải lâm đến bước đường này.

Tựa như bất chợt ông ta lại nghĩ đến một khả năng sau liền nheo mắt nhìn về phía Chung Thi Hàm.

Chung Thi Hàm biết rõ ý nghĩa đằng sau ánh mắt của ông ta, cô ta chỉ đành thở dài:
– Anh nghi ngờ em sao?
– Thi Hàm, em cũng là người của tổ chức, hơn nữa lại còn là người của King, em đến đây nói với anh những chuyện này là muốn phản bội King sao?
Chung Thi Hàm lắc đầu:
– Em không phản bội King.

– Chung Dĩ Khôn nghe vậy liền chau mày, vừa định lên tiếng lại nghe cô ta nói tiếp.

– Nhưng em cũng không muốn phản bội anh.
Chung Dĩ Khôn còn chưa kịp hiểu hết câu nói kia đã nghe Chung Thi Hàm nói thêm:
– Em là người của tổ chức tất nhiên phải trung thành với tổ chức nhưng đồng thời em cũng là em gái của anh, sao em có thể vì trung thành với tổ chức mà phản bội anh được kia chứ? Cho nên việc em nói chuyện này ra không đồng nghĩa việc em phản bội tổ chức hay là lừa gạt anh.

Anh trai, anh phải biết chuyện khiến tổ chức không yên tâm nhất chính là một khi anh rơi vào tay cảnh sát sẽ gây ảnh hưởng trực tiếp đến bí mật của tổ chức cho nên King mới muốn ra tay trừ khử anh trước khi cảnh sát đến.

Em nói ra những điều này một là không muốn anh bị cảnh sát bắt, cái nữa chính là để anh thoát khỏi cái chết.

Anh phải biết một khi anh bị bắt thì cái chờ đợi anh chỉ có cái chết.

Chú thuật của Balam lợi hại như thế nào không phải anh biết rất rõ sao? – Chung Thi Hàm đau lòng nhìn ông ta, trong lúc này trên gương mặt cô ta còn mang theo chút bất lực mệt mỏi.
Chung Dĩ Khôn nghe được những lời này, những cảnh giác dần buông lỏng, bây giờ ông ta đã lâm vào thế bí cùng, nếu ngay cả em gái ông ta cũng không tin tưởng vậy thì còn ai có thể để ông ta tin tưởng nữa chứ? Nghĩ một chút ông ta lại nói:
– Giao tình giữa anh và Phương gia rất tốt, anh không tin lão Phương lại dám dùng loại chú thuật đó để giết anh.

– Để có thể mạnh miệng nói được câu này vì chính ông ta biết rõ bản thân từng có ơn bao nhiêu đối với Phương gia, không chỉ có vậy ông ta còn có trong tay bí mật của Phương gia, một khi ông ta chết đi chắc chắn bí mật này sẽ bị công bố.

Phương Hạc Hồng nhất định sẽ không điên rồ đến mức làm ra những chuyện khiến bản thân phải hối hận, cho nên ông ta mới dám đánh cược việc Phương gia sẽ là bia đỡ đạn kế tiếp của chính mình.
Chung Thi Hàm thấy dáng vẻ đắc ý của ông ta, trong lòng thầm có chút nghi ngờ, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tỏ vẻ lo lắng nói:
– Anh trai, sao anh vẫn còn tin người đến vậy, một khi liên quan đến lợi ích thì cho dù là người thân cũng sẽ không tha.

Chuyện năm xưa Balam không phải cũng chỉ vì lợi ích mà hy sinh cả tính mạng của con trai và con gái ông ta đó sao? Cho nên chỉ dựa vào một chút giao tình giữa anh và ông ta, anh nghĩ ông ta sẽ sẵn sàng hy sinh lợi ích của bản thân để giúp đỡ anh sao?
– Chuyện này… – Lời nói của Chung Thi Hàm khiến Chung Dĩ Khôn đột nhiên khựng lại, ông ta thầm nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định không nói cho em gái mình biết chuyện sau đó.

Dù sao trong thâm tâm ông ta cũng biết chắc Phương Hạc Hồng không thể nào ra tay được với mình.

Nhưng những lời Chung Thi Hàm nói vẫn đáng để ông ta suy ngẫm, dù sao hiện tại ông ta vẫn đang ở thế cùng, nếu muốn sống thì nhất định không thể tin tưởng bất kỳ ai.
Chung Thi Hàm để ý rất kỹ sự biến hóa trên khuôn mặt của ông ta, nghĩ một chút cô ta liền giả vờ gấp gáp nói:
– Đừng suy nghĩ nữa.

– Vừa nói Chung Thi Hàm vừa lấy ra một gói đồ sau đó nhét vào tay Chung Dĩ Khôn.

– Đây là địa chỉ bến tàu, anh đến đó sẽ có một người đàn ông đợi sẵn, ông ta sẽ đưa anh rời khỏi Bắc Kinh.

Bên trong còn có ít tiền mặt, trong thời gian này anh tạm thời hãy dùng nó.

Các khoản tiền của anh đều đã bị đóng băng, đợi sau khi chuyện này được dìm xuống em sẽ tìm cách lấy lại tiền giúp anh.
Thấy Chung Dĩ Khôn vẫn còn đắn đo, Chung Thi Hàm liền nói tiếp:
– Những tên mặt nạ bên ngoài đều là người của King, họ đều tới đây để đưa anh đi.

Cho nên một lát sau anh phải phối hợp với em, nếu không không chỉ anh không thể giữ được tính mạng mà King cũng sẽ không còn tin tưởng em nữa.
– Được.

– Chung Dĩ Khôn vừa gật đầu thì ngay sau đó bên ngoài đã truyền đến tiếng súng đạn, ông ta ngay lập tức ngây người, nhìn qua Chung Thi Hàm thấy cô ta gật đầu, ông ta liền hiểu ý cầm lấy gói đồ sau đó quay người chạy thục mạng về phía cửa sau.
Chung Thi Hàm nhìn ông ta đang dần khuất bóng, đôi môi khẽ nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, ngay sau đó cô ta liền giơ cây súng lên nhắm thẳng vào cánh tay mình.
Pằng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.