Ảo Tưởng Soái Ca Ngôn Tình

Chương 14: Đem người dọa sợ



Lời của tác giả: thật xin Lỗi các bạn khi ta bỏ bê truyện lâu tới vậy,nhưng hiện tại ta hưa sẽ dùng thời gian rảnh để hoàn thành xong bộ truyện này. Truyện còn rất nhiều lỗi nên mong rằng các bạn đọc giả không chê cười ta,và mong rằng các bạn sẽ ủng hộ ta thật nhiều. Điều thứ hai ta muốn nói là các bạn phiền không cóp truyện sang trang khác, bởi làm vậy rất khó cho ta. Những lúc viết không thể tránh được nhiều lần ta chỉnh sửa. Tuy rằng chỉ là một số chi tiết rất nhỏ nhưng nó góp một phần trong câu truyện của ta. Còn với những bạn đã mang sang ở vài diễn đàn khác mong rằng mọi người hãy chỉnh sửa lại đúng nội dung giúp ta. ở

A_L_Love



Thượng Dương Quân sau vài lần thấy tên tiểu tử Mặc La theo hầu hắn đã nghiễm nhiên trở thành "a hoàn" bưng bê đồ ăn cho nàng. Cứ một lượt lại một lượt đồ ăn tiến vào, sau ba bốn lượt như vậy thì dọn dẹp chén đĩa sạch bong đi ra khiến người bên ngoài sợ chết khiếp. Ngần đó đồ ăn hai ba vị nam tử cường tráng cũng lo không hết, vậy mà nàng.....

Thủy Vũ Băng ăn uống lo say, xoa xoa chiếc bụng nhỏ đã hơi nhô lên, cuối cùng đã đủ năng lượng mới hô tên "tiểu hài tử" thỉnh mấy người kia vào.

-"Ai da, phiền các vị đợi lâu rồi." "

Nàng cười, giọng điệu chẳng mang chút áy láy.

Trữ Quang là người khó chịu với nàng nhất, chỉ hừ một cái trực tiếp quay mặt đi. Thượng Dương Quân vốn còn tưởng nàng đem theo sửng vật nên lượng thức ăn mới nhiều tới vậy bất quá khi vào trướng không có bất cứ vật nào lại liếc mắt nhìn nàng bất ngờ không thôi.

-"Biểu ca, phiền huynh cho ta xem bản đồ nơi Chu La."Thủy Vũ Băng nghiêm túc trở lại, cơm cũng đã ăn lo rồi, nhận chút đỉnh của người ta phải trả thôi.

-"Được"

Tuy có lạ vì sao nàng không xem bản đồ nơi quân địch đóng mà lại xem bản đồ của quốc kia nhưng hắn vẫn gật nhẹ đầu,"tiểu hài tử" lại tới.Thủy Vũ Băng tập trung quan sát tỉ mỉ, là chuyện hệ trọng liên quan đến mạng người, nàng không thể qua loa.Cầm bản đồ trên tay,đôi lá liễu bất chợt nhíu lại, cái quái gì đây?thật khó xem. Thủy Vũ Băng lại khóc dòng.

Một hồi lâu, nàng chỉ biết thế đứng của Chu La kia thực thuận lợi,lấy núi làm thế đứng, trước mặt là sông. Chỉ cần đóng đường sông bất cứ thế lực bên ngoài nào lọt vào được dễ thủ khó công.Khi bắt tay vào mở Vũ Trấn phường nàng đã từng điều tra qua,đất nước này năm năm trỏ lại đây rất hưng thịnh, nếu cứ đà này chưa cần mười năm có thể đánh bay hai nước còn lại.Bất quá nàng không hiểu, đã là dễ thủ khó công hà cớ gì xuất binh khởi chiến trước?

-"Trước tiên, quân sĩ của ta thương tổn hẳn quá nhiều, phải chữa trị kịp thời trước."

-"Quân Chu La đã tới chân, ngươi còn muốn chú tâm vào chữa trị binh sĩ."

Trữ Quang giọng đầy mỉa mai, nữ nhi rốt cuộc vẫn là nữ nhi.

-"Vậy Trữ tướng quấn có cao kiến gì sao?"

Nàng thờ ơ hỏi lại, khinh thường nàng? cứ cẩn thận.Trữ Quang bị nàng ỏi lại nhất thời không biết nói gì.

-"Các ngươi một đám nam nhân hẳn là khinh thường nữ nhi đi. Bất quá nữ nhi không phải người sao?Nếu có cao kiến hẵng nói,nếu không đừng chặn lời ta."

Nàng quắc mắt cảnh báo.

-"Ngươi.. cái đồ nữ nhi yếu đuối không ở khuê phòng học tam tòng tứ đức chạy tới nơi này láo loạn sao? Đừng tưởng ngươi được điện hạ bảo vệ Tứ Tương ta đây không dám làm gì ngươi."

Tứ Tương quát to.

-"Ngươi nói ta sao?"

Thủy Vũ Băng thú vị hỏi lại. Cái gì tam tòng tứ đức? cái gì nữ nhi yếu đuối? Nàng chỉ nể mặt tuổi của nàng nơi đây gần như nhỏ nhất nên nhường thôi. Vậy mà cư niên dám chửi nàng? Tính cả ỏ hiện đại tới nay nàng cũng ba hai rồi, nhỏ hơn hắn chút ít.

-"Đúng, ta nói ngươi đấy."

Tứ Tương hùng hổ tiến lên như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

-"Tứ Tương"

Chỉ nghe có tiếng nam tử quát, Tứ Tương nhìn hắn xong lai nhìn nàng. Nguyên lai là Ngô Lỗi.

-"Các ngươi thực không coi ta ra gì"

Tiếng Thượng Dương mang theo bảy phần sát khí, gương mặt đã đen lại, nổi đầy gân xanh.

-"Điện hạ bớt giận, Tư trung tướng nhất thời hồ đồ thôi. Chuyện hiện tại chúng ta còn chính sự."

Ngô Lỗi nhẹ giọng khuyên nhủ. Y đã quan sát Thủy Vũ Băng, hẳn nàng đã có cách.

-"Hừ. Vũ Băng, liệu có cách?"

Thượng Dương Quân nhìn nàng, sát khí đã giảm.

-"Cách không thiếu, chỉ là các người có chịu tin ta."

Thủy Vũ Băng miệng vẫn nói mắt lại cố ý nhìn chằm chằm Ngô Lỗi. Nàng biết hắn quan sát nàng từ lâu.Đôi đồng tử xám tro sâu không thấy đáy xoáy sâu vào mắt hắn giam giữ. Ngô Lỗi tâm nổi từng đợt ra gà. Thật đáng sợ. Nàng là ai cư nhiên lại có cỗ khí thế bức người cao cao tại thượng.

-"Này.. muội phải đem nói ra mọi người mới có thể tin muội được chứ?"

Thượng Dương Quân nhất thời khó sử.

-"Biểu huynh, hẳn huynh biết làm một vị quân vương cần quyết đoán không phải sao?"

Nàng nói như nhẹ bẫng lại khiến không khi dần ngưng đọng.Ai cũng biết nhị hoàng tử luôn nuôi phe cánh bên mình để giành vị thái tử, dành ngôi báu. Nhưng chưa ai cả gan như nàng, dám thẳng toẹt nói ra không chút dấu diếm.Sống lưng ai cũng tê dần.

-"Không cần sợ tới vậy chứ. Chỉ cần nghe ta chưa đầy ba tháng không chỉ quân Chu La đưa xác về nước mà còn tự cúi đầu xưng thần với Thượng Dương."

Nàng nói đầy chắc chắn,ai lấy đều sợ. Vốn chỉ muốn đánh cho Chu La tự lui, thật không ngờ nàng muốn hơn cả vậy. Thượng Dương Quân vẫn đứng đơ tại chỗ. Ngô Lỗi hướng nàng đăm chiêu. Những người còn lại hết lo lắng, tò mò cuối cùng vẫn đơ ra như khúc gỗ hiển nhiên bị nàng dọa sợ. Đây là lời của một nữ nhi sao?

-"Bất quá... ngươi cho người thăm dò tình hình doanh trại Chu La càng rõ càng tốt sau đó nói lại ta biết"

Thủy Vũ Băng nói. Khoan thai bước ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.