Ngóng ra phía cửa, nàng lại thở dài. Đây là cái thở dài chẳng biết thứ bao nhiêu trong hai ngày hôm nay rồi. Nằm xuống chiếc giường êm ái,trời đã sang đông lên hàn khí dày đặc. Lần đầu tiên trong đời, Thủy Vũ Băng thấy tuyết. Những bông tuyết nhỏ li ti tựa yên nhiên xảo tiếu (xinh đẹp khéo léo) khiến nàng cảm thán không thôi.Thật đẹp! Tuy không xác định chắc được, nhưng nàng có thể biết đây là một thời không hoàn toàn không trong lịch sử. Nơi đây có tuyết, có hoa, có không khí trong lành hiếm có. Nhưng nàng đôi lúc vẫn nhớ tới "nhÀ" phía bên kia.
Bốn tháng trước, sư phụ bắt nàng ra Cốc. Vứt nàng tới biên ải làm "quân sư" cho tên hoàng tử nào đó, còn mang dược trong Cốc đóng thành hành lí cho nàng đi chữa bệnh free. Thật ai oán, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách,vốn đã định vậy nhưng lão sư của nàng là ai? Là Thủy Cung chủ nổi danh thiên hạ, là người nuôi nàng hơn mười năm năm. Bà-đã sớm biết mà chặn đường nàng rồi. Thủy Vũ Băng nàng cũng chỉ dám kì kèo xin xỏ cho nàng năm tháng, thoải mái rong chơi ở cái giới này. Nay; đã bốn tháng không cánh mà bay. Mải suy nghĩ chẳng mấy nàng đã vào mộng đẹp.
Lăng Lam Hàn mặt mày nghiêm trọng, đã vứt bỏ vẻ cười cợt thường ngày dùng khinh công triệt để đuổi theo nữ tử bạch y nổi trội trong đêm khuya.
Thủy Vũ Tuyết mỏi mệt quay đầu, nơi địa phương nghèo khó này là tiền tuyến ngăn cách giữa Chu La quốc cùng Thượng Dương quốc, một ngày mệt nhọc chữa bệnh cho biết bao người bệnh lạ nơi đây không kịp thở. Đang yên lại có một tên mặt dày đẹp trai tới xin nàng giải dược "Ly Hồn Tán",đuổi theo nàng đã gần một ngày liền, không phải Thủy Vũ Tuyết mệt còn lâu hắn mới theo kịp.Bất quá khinh công của hắn không tồi.
Đáng đánh giá cao.
-"Phù....phù, tên mặt dày kia. Ta đã nói không cho."
Thủy Vũ Tuyết nằm bệt xuống đất thở gấp. Áng trừng một khắc sau nam nhân kia đã phi thân tới.
-"Thỉnh cô nương giúp cho."
Lăng Lam Hàn vẫn đứng đó, giữ một khoảng cách nhìn nữ tử mang khăn che mặt mắt đã nhắm nghiền.
-"Ngươi cũng biết là không thể."
Thủy Vũ Tuyết đáp.
-"Tại hạ không còn cách khác."
Nam nhân chắc nịch.
-"Ta không thể giúp ngươi."
Liếc nhìn nam tử nghe xong gương mặt méo mó tột độ, Thủy Vũ Tuyết tiếp.:
"Bất quá ngươi có thể tìm Mẫu Đơn ngàn năm"
-"Mẫu... mẫu đơn ngàn năm"
Lăng Lam Hàn trợn tròn mắt, vẻ không thể tin được.
Thủy Vũ Tuyết nhếch miệng, thầm rủa Thủy Vũ Băng thối tha đem việc cho nàng bận đây mà. Nam nhân kia không phải thuộc dạng đẹp trai nàng còn lâu mới cho hắn biết.
-"Phải."
Nàng đáp một câu.
Nam tử mặt đã không thể đẹp mắt hơn. Mẫu Đơn ngàn năm nghe danh đã lâu nhưng không ai biết nơi đâu, bảo hắn sao tìm?
-"Aaaa....á a..sư huynh của ngươi có phải có chút nhan sắc, võ công tạm được kiêu căng hống hách không để ai vào mắt?"
Thủy Vũ Tuyết hỏi.
-"Sư huynh ta là Âu Dương Nhược Thiên. "
Nghe nàng phán Lăng Lam Hàn thật không nghĩ sư huynh nhà hắn dốt cuộc đắc tội biết bao người mà tiếng xấu vang xa tối vậy.
-"À. Đệ nhất mĩ nam. Điển hình một tên nam tử phong lưu."
Chẳng trách "nàng ta" hạ "Ly Hồn tán". Bất quá thấy tội mà thôi cũng kệ. "nàng ta" nhất định sẽ không giết hắn.
-" Ta có một điều kiện. Nếu đồng ý ta sẽ giúp hắn."