"Hàn Niệm, bây giờ đã không còn chuyện liên quan đến ngươi nữa. Thuốc giải ta sẽ tra hỏi ra đưa cho ngươi sau.” Lam Tuân đi đến giơ tay chặn người nàng lại, lại đưa mắt nhìn quân binh: “Mau dắt đi."
Tĩnh Khanh thấy hắn động tay động chân, tức giận đi đến hất tay hắn ra, kéo nàng ra sau người mình.
Lam Tuân trở tay giữ cổ tay Tĩnh Khanh, thoáng giật mình, tay hắn đang dùng lực giữ tay Tĩnh Khanh thế mà thoáng run nhẹ. Tĩnh Khanh này rốt cuộc là ai, xem ra Hàn Niệm nàng ấy cũng không biết rõ.
Tĩnh Khanh khinh thường nhìn hắn, hướng hắn làm khẩu hình miệng, hàm ý "Ngươiii, tránh xa nàng ra."
Hai người im lặng nhìn nhau giằng co, Hàn Niệm thấy bọn họ không động thủ, chỉ đứng đó trái lại có chút sốt ruột.
"Lam Tuân đại nhân, phiền người mau buông tay."
Không ai động đậy, nàng lại cất giọng lạnh nhạt nói: "Lam Tuân đại nhân, không phải người cho rằng ta chỉ hạ độc mỗi bọn họ chứ?"
“Ngươi…” Lam Tuân buông tay, khó tin nhìn nàng. Nàng ấy ra tay khi nào, đến cả hắn cũng không phát giác ra.
Tĩnh Khanh có chút giật mình nhưng lại như hiểu gì đó, mỉm cười.
Hàn Niệm không chút để ý, đưa mắt nhìn Tĩnh Khanh cùng Tiểu Tinh dắt thiếu niên, lão phu nhân cùng hai đứa trẻ kia đi. Thiếu niên nhìn thân thể tỷ tỷ, phụ thân mình đằng xa, có chút chần chừ. Suy nghĩ một lát liền đi theo bọn Tĩnh Khanh.
Nhìn bọn họ đã đi, Lam Tuân nhìn nàng nhíu mày: “Thuốc giải?”
“Gấp gáp cái gì, bọn họ đi xa một chút ta liền đưa cho ngươi.” Nàng một bên thảnh thơi nói, một bên chậm rãi đi đến bên xác thiếu phụ.
Chỉnh trang lại cho nàng ấy một chút, rồi chém rơi một tấm màn xuống che chắn, bao bọc kĩ càng lại. Xong xuôi, Hàn Niệm nhẹ nhàng khiêng người lên vai. Lại thoáng nhìn đến tông chủ, liền bị Lam Tuân bắt gặp: “Người này không được. Hắn là tông chủ Âm Độc Sư, ta phải đem về báo cáo với thánh thượng.”
Hắn đột nhiên cảm thấy khó hiểu, nàng rõ ràng chỉ là một cô nương, công phu còn không bằng hắn. Việc gì phải bận tâm nhiều chuyện không liên quan đến mình như vậy.
Cảm thấy có lẽ bọn Tiểu Tinh, Tĩnh Khanh cũng đã an toàn, nàng cũng không đôi co. Lấy từ trong người ra một bình thuốc nhỏ, ném sang cho Lam Tuân: “Cho ngươi.”
Lam Tuân vươn tay chụp lấy bình thuốc, chưa kịp xem xét đã nghe tiếng nàng đã đi xa vọng lại: “Đông người thì giỏi lắm sao, còn không phải bị ta lừa tin sái cổ.”
Lừa? Lam Tuân mở bình thuốc trong tay ra, thuốc xổ.
Hắn thở dài: “Đi thôi.”
…
Bọn Tiểu Tinh, TĨnh Khanh đi được khá xa. Tìm được một căn nhà hoang an toàn liền dừng lại đợi Hàn Niệm. Tiểu Tinh cùng Hàn Niệm có ám hiệu để lại riêng, nên bọn họ không sợ nàng không tìm đến được.
Chỉ là, đã qua lâu lắm rồi, Hàn Niệm vẫn chưa tới.
Tiểu Tinh sốt ruột, đi qua đi lại hỏi: “Tiểu thư đáng lẽ giờ đã phải tới lâu lắm rồi. Không phải tiểu thư bị bọn họ bắt lại chứ, người còn đang bị trúng độc, nếu không kịp giải độc…”