Áp Đáo Bảo

Chương 29



Phiền Tiểu Thử vui vui vẻ vẻ trêu chọc Bạch Lam.

Phiền Tiểu Thử thu hoạch không tệ, đương nhiên cũng thành công chọc Bạch Lam nổi tính bạo lực lên.

Phiền Tiểu Thử đeo gương mặt bị véo đến đỏ, cùng PP bị đạp đỏ, ngồi trên giường của Bạch Lam, vẻ mặt buồn bực.

"Không đúng!" Phiền Tiểu Thử nói như vậy, nàng cảm thấy không đúng. Không đúng chỗ nào, thực sự không đúng!

"Không đúng?" Bạch Lam cũng nói như vậy, nhưng mà tốc độ nàng nói rõ ràng rất chậm, khẩu khí cũng nhiều hơn một phần nguy hiểm. Nàng lạnh lùng cười, chậm rãi nhúc nhích hai ngón tay cái cùng ngón giữa, nhìn gương mặt Phiền Tiểu Thử, nói: "Sao? Còn muốn bị ta nhéo thì chỉ cần nói ra." Bạch Lam cảm thấy củ khoai lang này quả thật ăn gan hùm mật gấu rồi. Trọng sắc khinh bạn đem bạn bè vứt bỏ ở đây, còn chưa tính, hôm nay vừa xuất hiện lại dám trêu ghẹo nàng, thực sự là nghé con không sợ hổ* a không sợ hổ!

*Nghé vừa sinh chưa biết hổ là gì nên không sợ - giống 'điếc không sợ súng'

"Không đúng! Tiểu Lam ta thật sự cảm thấy không đúng! Tại sao lúc ta trêu ghẹo ngươi, lại không có cảm giác thỏa mãn a? Tại sao lúc ta trêu ghẹo ngươi, một chút cũng không cảm thấy vui?" Phiền Tiểu Thử rất khổ não hỏi, nàng hỏi rất nghiêm túc.

*Bốp!* Bạch Lam rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, lại nổi tính bạo lực, bất quá lần này đổi thành nắm tay, trực tiếp đập vào đầu Phiền Tiểu Thử." Ngươi là tên khốn nạn trọng sắc khinh bạn!" Trêu ghẹo người khác xong lại còn nói ra một câu như thế, thực sự có còn nhân tính không a còn không?!

"..." Đầu óc 286 Phiền Tiểu Thử ngoại trừ ôm đầu mình kêu đau ra, không thể trả lời bất cứ câu nào. Xem ra, coi như có 286, cái này cũng là 286 hai tay* a!

*Ờm... dạng như điện thoại hai sim hai sóng đó, công dụng x2 @@

Sau khi bị Bạch Lam tiểu thư của chúng ta ưu nhã bạo lực mấy lần, trơ trẽn, đánh hoài không chết, còn 'không lùi bước' Phiền Tiểu Thử cuối cùng ở lại KTX, đồng thời ngủ lại giường của Bạch Lam.

Tuy đã là tháng ba, nhưng khí trời vẫn còn rất lạnh, lúc này ngủ cùng nhau, tự nhiên sẽ không cảm thấy nóng! Dù sao loại 'lò sưởi tự nhiên' giống như Phiền Tiểu Thử cũng chỉ có thể ở tại những lúc như thế này phát huy giá trị của mình.

Bất quá Bạch Lam tiểu thư của chúng ta vẫn đổ mồ hôi trên ót.

Nếu như tỉ mỉ quan sát, cộng thêm biểu tình quỷ dị của Bạch Lam, chỉ biết rằng, mồ hôi đó tuyệt đối không phải vì nóng mà ra, tuyệt đối là mồ hôi lạnh!

Bạch Lam đổ mồ hôi lạnh, như bị người khác hất một thau nước rửa chân vào mặt. Bạch Lam túa mồ hôi a túa mồ hôi, vẫn túa mồ hôi, nhưng mà người bên cạnh gắt gao ôm nàng, không ngừng cọ a cọ, chìm đắm trong thế giới của chính mình, có khả năng củ khoai lang vẫn còn đang buồn rầu hoàn toàn không phát giác được người bên cạnh mình, dáng vẻ hiện tại không được tốt lắm, thực sự không được tốt lắm.

Thông thường nếu như Bạch Lam không tốt lắm, Phiền Tiểu Thử lúc nào cũng sẽ gặp họa.

Giác quan thứ sáu của Phiền Tiểu Thử, thành thật mà nói kỳ thực rất tốt, chỉ là hiện tại nàng đang đem lực chú ý của mình tập trung vào việc khác, cho nên giác quan thứ sáu tạm thời nghỉ ngơi rồi.

Kết quả một lần nghỉ ngơi, liền hỏng bét.

Mồ hôi lạnh trên đầu Bạch Lam đều đã bốc hơi hết, chẳng những vậy còn có người 'cọ cọ cọ' đến bốc lên nhiệt khí, gân xanh trên trán tựa như không tồn tại đột nhiên nhảy lên một sợi. Nàng 'véo' một cái vớ lấy ly nước của mình. 'Phốc' một tiếng nhảy lên từ trên giường. Sau đó rất nhanh giơ chân trái của mình lên, hung hăng đạp một cước lên lưng Phiền Tiểu Thử.

"Phiền Tiểu Thử ngươi biến thái a, muốn làm gì?! Lưu manh! Thần kinh! Đầu óc không bình thường! Vô lại, hạ lưu! Đi chết đi!" Chửi rủa thậm tệ, sau khi dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay đem những lời này quát ra, Bạch Lam đưa tay, dùng móng tay thon dài ở ngón cái cùng ngón trỏ của mình, gắt gao véo vào cánh tay không ngừng tới tới lui lui làm trò sỗ sàng trên người nàng, chính là loại chỉ véo một chút da, véo, từ từ xách lên.

"A a a~~~~ đau~~~~ Tiểu Lam ngươi thật quá đáng, chúng ta không phải đã từng thương lượng sẽ không dùng chiêu này rồi sao! Ngươi véo đau quá! ~~~~(3_3)~~~~ " Đắm chìm trong thế giới thỏa mãn trêu ghẹo Bạch Lam của chính mình, Phiền Tiểu Thử lập tức tỉnh dậy, gương mặt vặn vẹo, vừa kêu liên tục, vừa muốn tách hai chiếc móng tay đang véo một xíu da kia xuống.

"Không muốn đau, thì đừng giở trò lưu manh!" Bạch Lam hung tợn.

"Ta không có giở trò lưu manh~~~" ~~~~(3_3)~~~~

"Ta khinh! Ngươi không giở trò lưu manh vậy ngươi đang sờ nơi nào, ngươi bóp cái gì? Đừng tưởng ngươi là nữ thì ta có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi!" Vừa nói vừa véo, tiếp tục véo, liều mạng véo.

Phiền Tiểu Thử không có khí phách lớn tiếng cầu xin.

"Ta sai rồi ta sai rồi, ta không nên chiếm tiện nghi ngươi~~~"

Nếu cứ véo như thế, mảnh da kia phỏng chừng sẽ bị nàng véo đứt a.

Dù sao Bạch Lam cũng không phải người mất trí, nàng mỉa mai buông vuốt của mình. Cảnh giác nhìn Phiền Tiểu Thử, hỏi: "Phiền Tiểu Thử ngươi uống lộn thuốc rồi à? Tại sao chuồn ra ngoài một vòng, không chỉ thay đổi cách ăn mặc, ngay cả tâm tính cũng trở nên biến thái? Vân Tường ngược đãi ngươi? Tẩy não ngươi rồi?"

"Ta không có biến thái." Phiền Tiểu Thử ủy khuất khiếu nại.

"Không có biến thái vậy sao ngủ lại sờ soạng người khác?" Được rồi, thật ra lúc Bạch Lam nói lời này có một chút tức giận, nhưng cũng không phải vô cùng tức giận, chí ít nàng không thừa nhận rằng giọng điệu của nàng kém đến trình độ có thể khiến người khác khóc nhè.

Quả thực, Phiền Tiểu Thử khóc nhè rồi.

Nàng nội ngưu đầy mặt, biểu tình như vừa bị Khôi Thái Lang bạo lực gia đình. Nàng thấy bản thân, đáng thương a, cực kỳ bi thảm khóc cho bản thân: "Tiểu Lam~~~ ta cảm thấy ta không bình thường rồi~~~ hu hu hu..."

"..." Bạch Lam muốn sùi bọt mép. "Ngươi ngay từ đầu đã không bình thường! Ta đã sớm nói ngươi biến thái mà."

"Không phải không bình thường này! Tiểu Lam, là không bình thường kia kìa!" %3_3%

"..." Rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy.

"Tiểu Lam~~~ vừa rồi lúc ta sờ của ngươi cảm thấy một chút cũng không dễ chịu, tuy là mềm mềm, thế nhưng không khác gì sờ lên mền hết, còn cảm thấy có chút muốn mửa."

"..." Cái tên này hôm nay cố ý trở về gây chuyện với mình sao? A? Thèm ăn đập!

Bạo lực gia đình là không đúng! Chúng ta phải nghiêm túc bày trừ tệ nạn bạo lực gia đình, nhưng mà lúc này Bạch Lam rất cảm thông với những người thực hiện hành vi bạo lực gia đình, nhất là khi họ gặp phải một người như Phiền Tiểu Thử vậy!

Thật muốn XXXOOO rồi sau đó @#$%... một ngàn lần a một ngàn lần!

"Thật sự xin lỗi, khiến ngươi cảm thấy buồn nôn như thế." Nữ sinh cười cười chầm chậm nói như vậy: "Ngươi có thể chọn cách không sờ."

"Nhưng mà rõ ràng ta nên rất có cảm giác, rõ ràng ta nên cảm thấy xúc cảm thật tốt, muốn sờ nhiều hơn một chút, sau đó sẽ đỏ mặt trống ngực dập dồn!" Nghiêm túc, nói thật sự nghiêm túc, không hề giả nghiêm túc.

"..." Lần này Bạch Lam thật sự không theo kịp tiết tấu. "Ế?" Cái này rốt cuộc là sao? Chuyện gì xảy ra?

"Lúc ta sờ của ngươi phải cảm thấy, thật mềm a~~ thật thoải mái a, thật muốn sờ nữa sờ nữa, sau đó lúc cọ cọ vào, phải cảm thấy, thật trơn mềm nha, thơm quá nha, thật thoải mái nha, thật muốn cọ cọ thêm nữa nha! Lúc ta sờ mèo chiêu tài, đều là cảm giác này~~~ bây giờ làm vậy với ngươi lại không có~~"

Bạch Lam trong đoạn ăn nói không rõ ràng của Phiền Tiểu Thử, cũng nghe ra được điểm then chốt rồi.

Vô cùng kinh ngạc hỏi. "Ngươi sờ ai?"

"Hả?"

Không thể tin được, xác định lại một lần nữa. "Ta nói, ngươi sờ ai rồi có cảm giác này?"

"... Mèo chiêu tài."

"..." Ngây người. "Vậy hôm nay ngươi đến đây để làm gì?"

"Mèo chiêu tài đi công tác rồi, ta hết sức khổ sở~~ cho nên ta mới đến tìm cảm giác."

*Ngươi thật hết sức... ta... ngươi...!!!!

"Thế nhưng cảm giác lại khác phải không?"

"..." Gật gật đầu.

"Ngốc a, đương nhiên sẽ khác rồi! Người ngươi thích chính là mèo chiêu tài của ngươi, không phải ta, thế nào cảm thấy đúng được?!" Bạch Lam hoàn toàn hết nói nổi, nàng cần nước bọt~~

"!!!" Phiền Tiểu Thử đột nhiên bị Thiên Lôi đánh trúng.

Phản ứng kia hết sức thê thảm.

Bạch Lam có chút không đành lòng.

"Được rồi, đừng như vậy, tuy rằng ngươi thích người đó, có hơi lạnh một chút, có hơi xoắn quẩy một chút, có hơi khó hầu hạ một chút, nhưng quan trọng là mặt mày tốt, gia thế tốt. Ngươi thích nàng, cũng không phải chuyện quá bi thảm, đừng làm vẻ mặt như cả nhà đều chết rồi như vậy."

Phiền Tiểu Thử cảm động a. "Tiểu Lam ngươi không có ghét bỏ ta sao?"

"Đương nhiên a, tại sao ta phải ghét bỏ ngươi, thời đại nào rồi? Tự do yêu đương mà." Bạch Lam rất nghiêm túc đáp.

"Tiểu Lam ngươi thật tốt." Đầu óc vẫn 286 như trước, nhưng cũng không trì hoãn lời này của củ khoai lang.

"Có gì đâu, là ai cũng sẽ làm như vậy thôi, ngươi... chờ chút." Người nào đó thao thao bất tuyệt tự dưng ngừng lại, xoay đầu qua vô cùng nghiêm túc nói với Phiền Tiểu Thử: "Ta quên một vấn đề quan trọng."

"..."

"Mèo chiêu tài ngươi nói, là Mạc Ảnh Hàn đúng không?"

Gật đầu.

"... Nếu như ta nhớ không lầm, vấn đề chính là... Mạc Ảnh Hàn cũng là con gái đúng không?"

"..." ~~~~(3_3)~~~~

Tiểu Lam, thì ra nãy giờ ngươi không có ý thức được hả? Ngươi thực sự không có ý thức được hả? Đùa giỡn người khác như vậy rất thiếu đạo đức nha, ê!

Đêm dài đằng đẵng, lại có một nữ sinh bất hạnh bị Thiên Lôi đánh trúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.