Mạc Ảnh Hàn cau mày, nhưng không tức giận. Sợ là đầu óc còn chưa ổn định, rốt cuộc Phiền Tiểu Thử cảm thấy Mạc Ảnh Hàn mơ mơ màng màng như vậy cũng không tệ. Nếu như là bình thường, biết bản thân đang bị chiếm tiện nghi, lúc này, sợ là Mạc Ảnh Hàn đã bóp chết nàng mấy lần rồi.
Nghĩ vậy, Phiền Tiểu Thử không khỏi rùng mình! Bởi vì nàng có thể đoán được, đến lúc Mạc Ảnh Hàn lấy lại tỉnh táo, nếu như nhớ tới chuyện này... kết cục của mình khẳng định sẽ rất thảm.
Nàng cảm thấy số mệnh của mình thật khổ, việc này đáng lẽ không liên quan gì đến nàng, nhưng cuối cùng vì sao lại xúi quẩy rơi vào người nàng?
Tỏ tình bị người ta từ chối, nàng đã đáng thương như vậy rồi, đã buồn muốn chết rồi. Nhưng mà ông Trời vẫn không thương nàng một chút nào, còn muốn nàng phải gánh chịu hậu quả.
Một lần nữa Phiền Tiểu Thử nhịn không được rủa xả tên vô liêm sỉ bỏ thuốc Mạc Ảnh Hàn!
Nguyền rủa thì nguyền rủa, hiện thực vẫn phải đối mặt.
Bây giờ hiện thực chính là, Mạc tiểu thư trần truồng của chúng ta khó chịu, nàng muốn tắm, mà đầu óc của nàng không được minh mẫn cho lắm, nếu cứ như vậy để nàng đi tắm, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Phiền Tiểu Thử cảm thấy, Mạc Ảnh Hàn như vậy có khả năng sẽ chết trong phòng lắm.
Cho nên, suy ra...
Mạc Ảnh Hàn khó chịu → khó chịu muốn đi tắm → Mạc Ảnh Hàn bị bỏ thuốc → bị bỏ thuốc nên đầu óc không minh mẫn → đầu óc không minh mẫn vẫn muốn tắm → đầu óc không minh mẫn đi tắm nguy hiểm → nguy hiểm cũng muốn tắm → Phiền Tiểu Thử sợ Mạc Ảnh Hàn gặp nguy hiểm → Phiền Tiểu Thử phải đi tắm với nàng.
Thế giới này quả nhiên không muốn cho người khác sống. Phiền Tiểu Thử bi kịch rồi.
Nàng đã không cưỡng được cám dỗ khi Mạc Ảnh Hàn trần truồng đứng trước mặt rồi, vậy mà còn phải giúp Mạc Ảnh Hàn tắm! Làm sao nàng có thể nhịn được?! Nàng thật sự không phải người tốt a nàng thật sự nhịn không được a a a!
Vì vậy, kết luận lại chúng ta có:
Phiền Tiểu Thử nhịn không được → nhịn không được thì không thể tắm chung với Mạc Ảnh Hàn → đầu óc Mạc Ảnh Hàn không minh mẫn → không minh mẫn không thể đi tắm được → không tắm bị khó chịu → khó chịu thì nhất định phải tắm → nhưng mà đầu óc không minh mẫn vẫn nhất định muốn tắm → tắm cùng thì phải nhịn → nhưng mà nhịn không được!
Tất cả trở về vạch xuất phát. Phiền Tiểu Thử bùng nổ.
Phiền Tiểu Thử bùng nổ gục đầu thì nhìn thấy cơ thể trần trụi của Mạc Ảnh Hàn. Xương quai xanh xinh đẹp, cơ thể ửng đỏ, khuôn ngực rất đẹp.
... —_—|||||||||||
Những kết luận ở trên một lần nữa lại trình diễn N+1 lần. o(╯□╰)o
...
...
Mở nước vào bồn tắm lớn, sau khi thử độ ấm xong, Phiền Tiểu Thử đỡ Mạc Ảnh Hàn cả người không còn chút sức lực, lắc lư đi vào bồn tắm.
"Mèo chiêu tài, nước nóng không?!" Phiền Tiểu Thử nhịn cảm xúc muốn phun máu mũi, cất tiếng hỏi.
"..." Mạc Ảnh Hàn lắc đầu.
"Vậy có lạnh không?" Hỏi lại.
"..." Mạc Ảnh Hàn tiếp tục lắc đầu.
"Vậy là được rồi, ngươi nằm xuống đi."
"..." Mạc Ảnh Hàn mơ mơ màng màng nằm xuống.
Làn nước trong suốt bao lấy cơ thể phiếm đỏ của Mạc Ảnh Hàn, làn da liền có vẻ ướt át nhẵn bóng như nước. Làn nước như vậy không thể nào che đậy được cơ thể của Mạc Ảnh Hàn, trái lại còn dẫn ra một cảm giác mông lung xinh đẹp, càng khiến lòng người cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
"Ực!" Phiền Tiểu Thử nuốt một ngụm lớn nước bọt, đứng ở một bên, quay đầu đi không nhìn Mạc Ảnh Hàn.
Nhắm mắt làm ngơ, nhắm mắt làm ngơ!
Sắc tức thị không, không tức thị sắc! Sắc tức thị không, không tức thị sắc! Sắc tức thị không, không tức thị sắc! Sắc tức thị không, không tức thị sắc!
Củ khoai lang thành tâm đọc XX kinh.
"Phiền Tiểu Thử." Nằm trong bồn tắm, Mạc Ảnh Hàn đột nhiên kêu tên Phiền Tiểu Thử!
Hú ~~~~~~~~~ cả người Phiền Tiểu Thử cứng ngắc.
"Không có sức, giúp ta tắm."
Đất bằng dậy sóng!
Nghe như tên chiêu thức nào đó =))
Sắc tức thị không, không tức thị sắc! Sắc tức thị không, không tức thị sắc! Sắc tức thị không, không tức thị sắc! Sắc tức thị không, không tức thị sắc! Sắc tức thị không, không tức thị sắc!
Có niệm nữa cũng không có ít gì a a a!
"Giúp ta tắm, ta không có sức." Người nào đó lại nói một lần nữa.
"..." Phiền Tiểu Thử một lần nữa suy luận:
Quay đầu → quay đầu thì thịt mèo chiêu tài → thịt rồi ngày mai chết → ngày mai không muốn chết → không muốn chết thì không được thịt → không được thịt thì không thể quay đầu → mèo chiêu tài gọi không thể không quay đầu → quay đầu thì muốn thịt → thế nhưng không muốn chết → không muốn chết thì không thể quay đầu!
X﹏X Phiền Tiểu Thử sợ hãi a~~~~
Ngay tình huống như vậy, Phiền Tiểu Thử vừa cứng ngắc vừa quay đầu, vừa nghĩ đến cái tên đầu sỏ đã tạo ra bi kịch này!
Tuy nàng đã quên tên của người đó, nhưng...
@#¥% ta hận ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi! ~~~~(3_3)~~~~
Cứng ngắc cầm lấy khăn, từng chút chà xát lên cơ thể Mạc Ảnh Hàn. Chiếc khăn ẩm ướt lau qua cơ thể ẩm ướt, cảm nhận đường nét trên cơ thể Mạc Ảnh Hàn. Đôi mắt của Phiền Tiểu Thử đã sắp trào máu rồi. Nàng trừng mắt nhìn cơ thể Mạc Ảnh Hàn, nhìn da thịt nàng vì động tác của mình mà lại đỏ ửng lên.
Nàng nhìn gương mặt Mạc Ảnh Hàn lấm tấm mồ hôi, vì vậy cẩn thận dùng khăn giúp nàng lau đi.
Phòng tắm chậm rãi bốc hơi nước, rất đẹp. Tóc của Mạc Ảnh Hàn đã ướt nước, xoăn xoăn, mái tóc đen óng ánh bám trên vai, triền triền miên miên. Phiền Tiểu Thử đưa tay kéo những sợi tóc này ra sau, nhưng vừa mới chạm đến, đã bị những sợi tóc kia quấn lấy, xúc cảm mềm mại giống như vuốt qua tơ lụa. Bám lên mười ngón tay. Tính tình của nó thật khác người chủ nhân.
"Được rồi, ta giúp giúp giúp giúp ngươi lau lau lau khô..." Lắp bắp nói như vậy, muốn Mạc Ảnh Hàn đứng dậy khỏi bồn tắm.
"..." Băng sơn hiếm thấy nghe lời như vậy. Ngoan ngoãn đứng lên.
Đã tắm xong, cộng thêm uống rượu không nhiều lắm, cho nên bây giờ nàng không còn khó chịu như trước nữa. Chỉ là trên người cùng đầu óc vẫn còn phát nhiệt.
"Hoa —— "
*Tiếng bước ra khỏi bồn nước (-∀-')
Mỹ nhân xuất dục đồ.
*Mỹ nhân bước ra khỏi bồn tắm; Đồ = tranh họa
Nước trong bồn tắm cấp tốc thoát khỏi cơ thể Mạc Ảnh Hàn. Để lại những giọt nước trên tóc từ từ rơi xuống, chậm rãi lăn qua ngực, bụng dưới, bắp đùi... dọc qua những đường nét quanh co, vượt đèo lội suối, rồi rơi vào bồn tắm, gặp lại phiến nước lớn kia.
Cổ họng củ khoai lang khô khốc, nhịn không được một lần nữa nuốt nước bọt, sau đó cười nhạo mình 'uống thuốc độc giải khát' thật sự càng ngày càng vô vọng... hơi nóng bốc lên... sương mù che óc...
Lúc lau người ngón tay thỉnh thoảng chạm vào cơ thể Mạc Ảnh Hàn, cảm nhận được nhiệt độ, xúc cảm như chạm vào tơ lụa kia, cảm giác mịn màng mềm mại đến tê dại... hơi nóng từ ngón tay hóa thành từng luồng nhiệt chạy tán loạn đến từng lỗ chân lông...
Phiền Tiểu Thử vội vã kéo Mạc Ảnh Hàn ra khỏi bồn tắm, dùng chiếc khăn tắm rộng lớn bao lấy đối phương. Đưa tay giúp đối phương cài khăn tắm, sau đó một lần nữa đỡ lấy thắt lưng đối phương, giúp nàng đi về giường.
Có lẽ vì mới tắm xong, toàn thân Mạc Ảnh Hàn tụ tập những hơi nước bán minh bán mị*, làn da ửng đỏ cùng khăn tắm trắng nõn, lúc này đẹp đến chấn động nhân tâm.
*Nửa rõ nửa không
Mạc Ảnh Hàn yếu ớt tựa vào người Phiền Tiểu Thử. Nhiệt khí ẩm thấp truyền đến. Đôi mắt mơ màng cùng đôi gò má đỏ bừng, khiến Phiền Tiểu Thử mém tí quyết định làm liều, ăn trước tính sau.
Thật vất vả mới nhịn xuống được. Đưa người thả lên giường, giúp nàng cởi khăn tắm... lồng ngực trắng nõn bại lộ dưới ánh đèn nhu hòa... khiến người mềm lòng.
Chỉ đụng một chút xíu lập tức rút tay về!
Trong lòng nghĩ như vậy, rốt cuộc Phiền Tiểu Thử vẫn nhịn không được vươn tay ra, vỗ về gương mặt Mạc Ảnh Hàn, sau đó là chiếc cổ mảnh khảnh, tiếp theo là xương quai xanh, tinh tế như tranh vẽ, giống như được một nét bút tỉ mỉ họa ra.
Ngón tay trượt xuống, rốt cuộc cũng chạm đến bộ ngực trắng nõn kia, nhưng vừa mới đụng một cái, liền như bị điện giật vội vàng thu về. Chột dạ nhìn Mạc Ảnh Hàn. Mới phát hiện, đối phương vậy mà đã mở to đôi mắt trong veo, lạnh lùng, nhìn nàng.
Nàng tỉnh rồi? Có tỉnh không? Nàng sẽ làm gì? Sẽ nói gì? Nháy mắt, một đống vấn đề vọt lên đầu Phiền Tiểu Thử, lung tung lộn xộn.
Đôi mắt trong veo của Mạc Ảnh Hàn chớp rồi chớp.
"Ngốc..." Chẳng biết rốt cuộc là tỉnh hay không tỉnh, nàng nhẹ nỉ non thành tiếng.
"..." Phiền Tiểu Thử vẫn mở to mắt nhìn. Đột nhiên nàng bật khóc, từng giọt nước mắt lăn dài.
"Ta cũng không có muốn mình ngốc..." Nàng nói. "Nhưng mà ta thích ngươi... mèo chiêu tài, ta thích ngươi, thì tự nhiên thành ngốc." Nếu như ngươi có thể thích ta, ta nguyện biến thành kẻ ngốc.
"..." Mạc Ảnh Hàn không nói gì.
"Trước đó ta thật sự rất hận ngươi! Mèo chiêu tài, tại sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Cho nên có biến thành kẻ ngốc cũng không có gì không tốt..." Nàng nói, nước mắt từng giọt rơi lên mặt Mạc Ảnh Hàn. "Chí ít..." Nàng nói: "Chí ít nếu biến thành kẻ ngốc, ngươi có đối xử với ta tàn nhẫn thế nào đi nữa, ta cũng không hận ngươi, không biết hận ngươi, chỉ biết mình muốn đối xử tốt với ngươi..."
" Mạc Ảnh Hàn... ta yêu ngươi... ta biết ngươi không muốn nghe... nhưng mà ta thật sự rất muốn nói, chính là muốn nói đến không thể nhịn được..." Dù ngươi đối xử với ta như vậy, dù ngươi từ chối ta, dù ngươi khiến ta cảm thấy tuyệt vọng.