Nếu như nói, tình cảnh Mạc Ảnh Hàn gặp Phiền gia là quỷ dị, thì tình cảnh Phiền Tiểu Thử mang theo cha mẹ mình đi gặp cha mẹ Mạc Ảnh Hàn thì trăm vạn phần quỷ dị!
Phiền Tiểu Thử và cha mẹ nàng vừa mới tiến vào sân, chợt nghe bên trong truyền ra từng tiếng rống giận. Âm thanh kia lớn đến nỗi như ngày mai thế giới sẽ diệt vong. Ba người đứng trước cửa nghe thấy liền phát run.
Giọng nói này Phiền Tiểu Thử chưa từng nghe qua... chẳng lẽ là? Đừng nha, lẽ nào phụ huynh của mèo chiêu tài tính tình hung hãn? Phiền Tiểu Thử trong lòng không ngừng run rẩy a run rẩy, sợ sệt hỏi người quản gia đứng bên cạnh.
"Cái kia... là ai đang giận dữ vậy?"
"À! Là phu nhân, phu nhân và tiên sinh vừa mới trở về, hiện đang tức giận a."
Đất bằng nổi sóng! Tiếng gầm này quả nhiên là của cha mẹ mèo chiêu tài, quả nhiên cha mẹ mèo chiêu tài tính tình hung hãn ~~~~(3_3)~~~~
Nàng không muốn gặp phụ huynh a a a a!
Trong phòng khách. Mạc mama gầm lên một tiếng vẫn chấn động kinh người, đồng thời còn nghe ra được, bà đang vô cùng tức giận.
Ba người đứng bên ngoài rụt rè tiến vào, liền nhìn thấy, trong phòng khách quả thật có một đại mỹ nhân đang tức giận, hơn nữa còn là vô cùng tức giận.
"!"
"?"
"..."
Bộ dạng như vậy, bọn họ làm sao dám nói gì a, có cần đợi đại mỹ nhân tỉnh táo lại rồi tính sau không?
Ba người do dự đứng ở cửa, kỳ thực bọn họ không cần phải do dự, bởi vì mama Mạc gia vẻ mặt tinh quang, vẻ mặt kích động, nhìn ba người đứng ở cửa.
"Ai đây? Đại Hàn, ba người này là ai?" Nói đến đây, tư thế của Mạc mama giống như sẽ lập tức bổ nhào về phía trước.
Có cần chào hỏi không ta? Nghĩ như vậy Phiền Tiểu Thử định thực hiện hành động đó. Thế nhưng do còn hơi sợ, cho nên nàng còn chần chừ. Nhưng nàng còn chưa chần chừ xong, Mạc Ảnh Hàn đã thay nàng mở miệng.
"Phiền Tiểu Thử, cùng chú và dì. Mẹ, con đã nói với mẹ rồi." Sắc mặt Mạc Ảnh Hàn có chút đen, xem ra tâm tình cũng không tốt. Đây là chuyện gì nha? Tại sao nàng mới vừa đến thôi, cả nhà đều khó chịu?!
Phiền Tiểu Thử thật muốn khóc chạy.
"Im miệng!" Câu kế tiếp của Mạc mama càng khiến Phiền Tiểu Thử cùng ông bà già nhà nàng ngẩn người.
Mạc mama, quả nhiên tính tình hung hãn.
"Ngay cả mạt chược cũng không biết chơi vô dụng như vậy không được mở miệng!" Mạc mama rất là tức giận!
O_O
Mạt chược? Sự tình phát triển đến mức nào vậy? Cái từ 'mạt chược' quỷ dị này, tại sao lại xuất hiện?
"Chúng con không có rảnh giống như hai người, không có thời gian học chơi mấy thứ giống như mạt chược." Mạc Ảnh Hàn vẫn đen mặt như trước.
"Tự mình học dốt thì đừng có viện cái cớ vô dụng như thế!" Mạc mama tức giận nha! "Sinh được hai đứa con gái, vậy mà lại không biết chơi mạt chược! Thiên phú của chúng ta một chút cũng không truyền tới người tụi nó."
"Mạt chược?! Ba thiếu một hả?" Bên đây, phụ huynh Mạc gia cùng tiểu thư Mạc gia còn đang cãi nhau, bên kia, mama Phiền gia đã vẻ mặt kích động hô lên.
"Đâu mà ba thiếu một, là hai thiếu hai! Vậy mà lại vô dụng như thế! Sau này làm sao sống a."
"Mẹ đừng có nói như không biết chơi mạt chược là cái gì ghê gớm lắm!" Mạc Ảnh Hàn chịu không nổi rồi!
"Thiếu hai? Đúng lúc nha đúng lúc, tới đây tới đây, vô bàn vô bàn."
"..." Ánh mắt Mạc mama, đột nhiên sáng lên. "Ây za! Vậy thật tốt quá, tới tới, vô bàn! Tối qua tới giờ ta sầu muốn chết, đánh bao nhiêu?"
"Bao nhiêu thì ông bà định!"
"Được được, mở bàn!" Sau đó mama hai nhà cùng baba hai nhà vô cùng thuần thục đổ bài ra, tụ lại một chỗ.
Để lại Mạc Ảnh Hàn đen mặt, cùng Phiền Tiểu Thử OTL.
Có màn gặp phụ huynh như thế này sao? Đây rốt cuộc là ra mắt phụ huynh sao? Thế giới này có cần phải vậy không a!
Phiền Tiểu Thử hò hét không ai nghe được. Bên này nên ngủ thì ngủ, nên ngẩn người thì ngẩn người, nên chơi mạt chược thì chơi mạt chược, nên làm việc thì làm việc.
Phiền Tiểu Thử bày ra gương mặt phiền muộn, gương mặt 囧, cứ thế nhưng không ai phát hiện.
Chẳng biết mạt chược có ma lực gì, sau khi phụ huynh hai nhà ngồi xuống, liền không quản bất cứ chuyện gì, "Giang!" "Bính!" "Ù rồi!" âm thanh như vậy không ngừng truyền ra. Bất tri bất giác, một ngày như vậy trôi qua.
Ở trong phòng lâu quá liền cảm thấy buồn chán, nơi đây không phải phương Bắc, mùa đông cũng không có tình huống không thể ra khỏi cửa. Lúc trưa, khí trời rất tốt. Tuyết ngừng rơi, nhưng cũng không tan chảy, cho nên vào lúc này bên ngoài còn rất ấm áp.
Phiền Tiểu Thử đi ra ngoài phòng, nhìn mảnh sân đầy hoa Mai kia.
Lúc này đang là mùa Mai nở rộ. Phiền Tiểu Thử đứng trong sân, nàng nhớ rất rõ, năm ngoái nàng kéo Mạc Ảnh Hàn ra đây chụp hình, lúc đó Mạc Ảnh Hàn đứng dưới tàng Mai đằng kia.
Nghĩ như vậy, nhìn như vậy, liền cảm thấy toàn bộ Mai viên đều ấm áp lên, liền cảm thấy toàn bộ hoa Mai trên thế giới đều trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Mình rung động với Mạc Ảnh Hàn, có phải bắt đầu từ lúc đó không nhỉ? Hay là trước đây nữa?
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người.
"Hóng mát vui vẻ không?" Giọng điệu vẫn không khiến người khác vui vẻ như vậy.
"Là phơi nắng, không có hóng mát nha."
"Lúc đi ra nhớ mặc thêm áo."
Phiền Tiểu Thử quay đầu lại nhìn Mạc Ảnh Hàn đang ở bên cạnh mình, nàng chỉ thấy được một nửa gương mặt của Mạc Ảnh Hàn, nhưng nửa gương mặt của Mạc Ảnh Hàn vẫn là xinh đẹp như thế, ấm áp như thế. "Vậy mà ngươi cũng không mang ra giúp ta."
"Tự vào lấy."
"Vô lương tâm."
"..."
"Mèo chiêu tài."
"Sao."
"Theo ta ra sân một chút được không?"
"Hóng mát à?"
"Là ngắm mai!"
Trong lúc chút chút chít chít, tay bị Mạc Ảnh Hàn cầm lấy. Lạnh lạnh, tay của Mạc Ảnh Hàn không ấm, giống như tên của nàng vậy, giống như tính cách của nàng vậy.
Nhưng mà được nắm lấy, cảm thấy rất an tâm.
"Không muốn đi?"
"Nghĩ lại, đương nhiên muốn ~(≧▽≦)/~ "
Thật ra sân không phải rất lớn, hoa Mai cũng là bạch Mai. Nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ. Đóa Mai thanh nhã nằm trên cây, dưới mặt đất là tuyết trắng. Từng mùi hương dịu nhẹ không ngừng đưa tới.
Trắng nõn như nhau, ai cũng không muốn nhượng bộ phần nào.
"Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng, tao nhân các bút phí bình chương. Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương." Phiền Tiểu Thử nhẹ giọng đọc thơ. Nói: "Nếu như lúc ngủ, mở cửa sổ ra, thì vẫn có thể ngửi được mùi hương của nó, nhất định sẽ rất vui. Nhưng mà sẽ bị lạnh... thật mâu thuẫn a."
*Bản dịch thơ nằm ở chương nào đó đó
"Chuyện như vậy có gì mà vui."
"Nhưng mà ta cảm thấy vui nha."
Mạc Ảnh Hàn vươn tay, đột nhiên bẻ một cành Mai, đưa đến trước mặt Phiền Tiểu Thử. "Đem đặt trong phòng, không phải vẫn có thể ngửi được hương của nó sao."
Phiền Tiểu Thử nhìn nhánh Mai kia, đóa hoa đang nở rộ xinh đẹp, nàng có chút thương cảm: "Nhưng mà làm như vậy hoa sẽ héo rất nhanh."
"Dù ngươi không bẻ xuống, hoa vẫn sẽ héo. Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi*. Quan trọng là phải quý trọng thời gian nó còn nở hoa."
*Hoa nở phải hái ngay, nếu không hoa héo thì hái cái gì
Nàng muốn quý trọng, chẳng lẽ chỉ là một nhánh Mai?
Trong phòng, âm thanh của phụ huynh hai nhà không ngừng truyền đến, lúc đi vào, vẫn nhiệt huyết sôi trào chơi mạt chược, lúc ngủ dậy vẫn là trời sập cũng không sợ.
"Tối hôm nay chúng ta đón giao thừa được không? Mèo chiêu tài?"
"Trẻ con!"
"Nhưng mà ta muốn đón a, nắm lấy cảm giác hạnh phúc này cùng nhau đón giao thừa nha."
"... Vậy thì đón."
" o(∩_∩)o~ "
...
...
Lúc ăn tất niên, Phiền Tiểu Thử thật sự vẫn có chút lo lắng, lo lắng cho cha mẹ mình và cha mẹ Mạc Ảnh Hàn không hòa hợp, thế nhưng... lẽ nào giao tiếp trên bàn mạt chược tốt hơn sao? Khi Phiền Tiểu Thử được cha mẹ nàng báo cho biết, vấn đề của nàng và Mạc Ảnh Hàn, bọn họ đã sớm giải quyết lúc chơi mạt chược rồi. Đầu óc của Phiền Tiểu Thử, nếu có, cũng chỉ là một ý nghĩ này: Sặc... cái kia... nếu đã giải quyết xong rồi, vậy...
Thời gian trôi qua. Ăn xong bữa cơm tất niên náo nhiệt vui vẻ, nhìn đồng hồ, nghe tiếng kim giây. Sau đó đếm ngược.
"Mèo chiêu tài, ta hy vọng có thể ở bên ngươi cả đời."
"Vấn đề này có chút khó khăn. Ta phải thử một chút, chờ ta và ngươi cùng trải qua một đời rồi, ta sẽ trả lời ngươi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lời cuối truyện ——
Tưởng rằng còn có mấy chương nữa, lúc viết mới phát hiện, thì ra chính văn đã xong xuôi rồi. Thật là ~~~~
Cho nên, đầu tiên, rất cám ơn các độc giả đã xem hết bộ truyện này, bởi vì có thể thấy nó kết thúc thật sự là một chuyện không dễ dàng. Ta cũng ghét bỏ bản thân mình lắm.
Nguyên bản còn muốn viết về cuộc sống hạnh phúc của các nàng về sau. Nhưng mà sau đó lại quyết định có lẽ không viết.
Viết quá rõ ràng không hẳn là chuyện tốt, đôi khi vẫn nên để người khác tự tưởng tượng một chút.
*Còn lại là Bổn Điểu quảng cáo cuốn thứ 7 của hệ liệt Bỉ ngạn nhai này ^^ *
☆*:.。. Chính văn hoàn.。.:*☆
______________________
Kết thúc rồi a... thật sự vô cùng thập phần vạn phần không muốn... giống như phải chia tay vậy... T^T
Năm mới vui vẻ, ở bên cục nước đá như Đại Hàn mà vẫn ấm áp thì chỉ có thể là do yêu nhau thôi o(≧▽≦)o Nói chung là chúc mọi người ấm áp =)))