Áp Đáo Bảo

Chương 9



Bên đây Bạch Lam còn đang tức giận, chậm rì rì trả tiền. Bên kia Phiền Tiểu Thử đã vọt tới cửa công ty truyền thông Vân Tường.

"Xin lỗi tiểu thư, thời gian báo danh của chúng tôi thực sự đã kết thúc." Tiểu thư ở bàn tiếp tân vẻ mặt phức tạp nhìn người đứng trước mặt, muốn sống muốn chết - Phiền Tiểu Thử.

"Ta biết ta biết, nhưng mà, nhưng mà từ đầu ta không biết có giải đấu này nha, cho nên, cho nên có thể dàn xếp giúp ta được không~~~" Phiền Tiểu Thử bám vào bàn tiếp tân, hận không thể cứ như vậy bóp nát cái bàn.

"Nhưng thời gian báo danh của chúng tôi thực sự đã kết thúc, hạn cuối là lúc 11 giờ trưa, bây giờ đã là 1 giờ 30 chiều rồi, thực sự xin lỗi."

"Nhưng mà ta chỉ đến muộn có 2 tiếng đồng hồ thôi mà~~~ ta thực sự chỉ muộn có 2 tiếng~~" Phiền Tiểu Thử lệ rơi như thác.

"Nhưng thời gian báo danh của chúng tôi thực sự đã kết thúc rồi." Tiểu thư mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.

"Xin ngươi mà~~~ xin ngươi mà a ta thực sự chỉ đến muộn 2 tiếng đồng hồ thôi mà ~~~" Phiền Tiểu Thử như Hoàng Hà vỡ đê.

"Nhưng mà..." Làm khó, thực sự làm khó.

"Hu hu hu~~~~~ oa oa oa~~~ ta thực sự chỉ muộn có 2 tiếng thôi mà~~~"

"Tiểu thư, ngài còn cơ hội mà, đừng như vậy~~~"

"Oa oa oa... nhưng mà đợi lần sau~~~ oa oa oa... mèo chiêu tài vào tay người khác rồi~~~ mèo chiêu tài của ta làm sao bây giờ a~~~ oa oa oa..."

" o(╯□╰)o "

Ngay lúc Phiền Tiểu Thử thất thanh khóc rống không chút nào bận tâm đến hình tượng, nhân viên tiểu thư làm vẻ mặt phức tạp, chẳng biết làm sao cho phải, thì một giọng nói nhàn nhạt hầu như không có tí cảm tình nào truyền đến:

"Chuyện gì vậy?"

Giọng nói này, rất giống sân bay, hoàn toàn không gợi cảm, mặc kệ từ hướng nào nghe đến cũng không có bất cứ cảm giác gì, chính là...

Phiền Tiểu Thử quay ngoắt đầu lại.

Mạc Ảnh Hàn đang cau mày đứng đó, bên cạnh còn có vài tên đàn ông, nhìn qua chắc là thuộc hạ trong công ty.

"Mèo~~~ chiêu~~~ tài~~~" TAT

Mạc Ảnh Hàn vừa nhìn đến cái đầu của Phiền Tiểu Thử a, liền bực a, hận mình hôm nay tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.

Có muốn chết hay không cơ chứ, tại sao vào lúc này, lại tới đây thị sát?!

Mạc Ảnh Hàn lập tức muốn quay gót bỏ đi, nhưng mà nhìn cái biểu tình hiện tại của củ khoai lang kia...

"..." Khiến lương tâm vốn đã phai mờ của Mạc tiểu thư đột nhiên nhảy lên một chút. Bộ dạng này của nàng, tốt xấu gì cũng đã thấy mấy lần, cứ như vậy không hỏi đã bỏ đi, hình như có chút vô nhân đạo.

Vì vậy, tuy rằng vô cùng muốn bỏ chạy, nhưng Mạc Ảnh Hàn vẫn ngừng lại, đi đến chỗ Phiền Tiểu Thử, quay qua nhân viên tiểu thư hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Mạc tiểu thư, vị tiểu thư này muốn tham gia giải đấu nhiếp ảnh gia lần này của chúng ta, thế nhưng giờ báo danh đã hết hạn từ hồi sáng rồi."

Nghe người nhân viên nói xong, Mạc Ảnh Hàn quay đầu nhìn Phiền Tiểu Thử hỏi: "Ngươi muốn tham gia giải đấu nhiếp ảnh gia của chúng ta?"

"Phải phải!" Mắt Phiền Tiểu Thử lấp lánh ánh sao, rất cẩu thối* gật đầu. Không rõ là vì thấy hy vọng mà kích động hay bởi vì thấy mèo chiêu tài mà kích động.

*Trong đây đề cập nhiều nghĩa, nhưng mình nghĩ "A dua nịnh hót lấy lòng" là đúng zồi, à, thêm cái đuôi nữa là chuẩn 

Mạc Ảnh Hàn có chút hoang mang. "Nhưng ngươi không phải là ký giả mà? Hơn nữa ngươi còn đang đi học phải không?"

Phiền Tiểu Thử lập tức thanh minh. "Ta không phải là ký giả, ta nói rồi lần trước là do thù lao rất hậu hĩnh. Hơn nữa các ngươi không thể kỳ thị học sinh! Ta rất là có thiên phú, rất là có tài năng!"

"..." -_-||| Ngươi thật không biết khiêm tốn. "Nhưng ngươi đến muộn."

"Mèo chiêu tài... niệm tình ta đã giúp ngươi, hơn nữa, rõ ràng ngươi nói chúng ta là bạn mà~~~"

"Mèo chiêu tài?" Mạc Ảnh Hàn lại rối rắm, mèo chiêu tài là chỉ mình à?

Lần trước gọi nhũ danh của nàng, đã khiến nàng rối rắm không ngớt, bây giờ còn đến mèo chiêu tài?!

"A a a~~ cái đó không phải trọng điểm~~~ rõ ràng ngươi nói chúng ta là bạn..."

"..." Thế nhưng nàng vẫn để bụng. Mạc Ảnh Hàn phát hiện từ khi biết củ khoai lang này thì thường hay hối hận. Ví dụ như hiện tại nàng đang hối hận mình nói ra câu "Chúng ta là bạn". Tuy nàng đã không nhớ rõ nguyên nhân là gì.

"Còn bảng báo danh chứ?" Nàng quay đầu hỏi người nhân viên.

"Dạ còn."

"Lấy một phần đưa cho nàng. Ta không muốn bỏ qua một thiên phú nhiếp ảnh gia." Tuy trong lòng rất hối hận, nhưng không biết tại sao, Mạc Ảnh Hàn vẫn giúp Phiền Tiểu Thử.

"Vâng." Nếu bà chủ đã lên tiếng, làm nhân viên đương nhiên không thể nói gì, nhân viên tiểu thư lập tức lấy ra một bảng báo danh từ trong bàn tiếp tân.

"Oa oa~~" Thấy tình hình như vậy, Phiền Tiểu Thử mừng rỡ, giơ hai tay thoáng cái nhảy lên người Mạc Ảnh Hàn. "Mèo chiêu tài ngươi thực sự tốt quá, ta yêu ngươi cả đời ta cũng chỉ yêu một mình người~~~" Ôm chặt lấy Mạc Ảnh Hàn dùng sức dụi a dụi!

( ⊙o⊙)!

Hành động này khiến tất cả mọi người trong công ty đều kinh sợ.

Nàng nàng nàng... nàng dám nhảy lên người vạn năm băng lãnh Mạc tiểu thư!? Là nàng chán sống, là nàng chán sống chán sống chán sống a!

"..." Vẻ mặt Mạc Ảnh Hàn khó có thể hình dung.

A a a! Ta van ngươi đừng có dụi nữa ta không thích bị người ta chạm vào a, ngươi lại còn đem nước miếng nước mắt cọ lên quần áo của ta, nếu không nhanh tránh ra đừng trách ta không khách khí với ngươi! Vậy mà ngươi lại còn không tránh ra a a a! Nàng thực sự rất ghét bị người ta chạm vào mà?!

hí hí

Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ.

"..."

"..."

Mạc tiểu thư vậy mà không có tức giận?! Vậy mà không có tức giận?!

Toàn bộ công nhân viên đều dốc sức phát huy trí tưởng tượng của mình.

Nữ sinh này rốt cuộc có quan hệ gì với Mạc tiểu thư?! Rốt cuộc là quan hệ gì?! Phải điều tra phải điều tra, đi về nhất định phải kiểm tra rõ ràng, nghe ngóng rõ ràng!

Đến khi Phiền Tiểu Thử rốt cuộc cũng dụi xong, buông Mạc Ảnh Hàn ra, thì chỉ thấy Mạc Ảnh Hàn đang trong trạng thái hóa thạch.

"Đại Hàn?"

"..." Gọi luôn cả nhũ danh người ta?! Quả nhiên không có đơn giản, quan hệ quả nhiên không đơn giản?! Chẳng lẽ là người của Bổn gia?

"Đại Hàn ngươi làm sao vậy? Sắc mặt của ngươi thật khó coi." Phiền Tiểu Thử có chút sốt ruột, nếu như mèo chiêu tài của nàng ngã bệnh, sau này làm thế nào giúp nàng chiêu tài?

"... Không có gì, ngươi đến điền đơn đi, ta đi." Đã cứng ngắc cả người, Mạc Ảnh Hàn cứng ngắc trả lời.

"Ờ ờ... nhưng mà ngươi thực sự không sao?"

"Không sao." Mạc Ảnh Hàn cứng ngắc trả lời, sau đó cứng ngắc rời đi.

Nàng thực sự không thích bị người ta chạm vào người a! Nam nữ thụ thụ bất thân, có là con gái, cũng không thể thân mật như vậy, còn mở miệng hỏi han, đứa con nít này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy hả?!

Kỳ thực Mạc tiểu thư của chúng ta là người sống nội tâm, là một người rất truyền thống rất dễ xấu hổ rất nội liễm*! o(╯□╰)o

*thu mình vào bên trong.

Bởi vì xuất hiện một nốt nhạc đệm như vậy, Phiền Tiểu Thử thuận lợi báo danh, nhưng không chỉ đơn giản là thuận báo danh, Phiền Tiểu Thử còn rất thuận lợi thành danh.

Giải đấu lần này có một nữ tuyển thủ có quan hệ không tầm thường với chủ tịch! Thường ngày phải luôn chú ý mới được!

Tin đồn này từ công ty Vân Tường truyền ra, càng truyền càng phổ biến.

Mà Phiền Tiểu Thử thì, ngày hôm nay vô cùng vui vẻ, nàng vui vẻ tới khuya, còn ôm chăn trợn tròn mắt thế nào cũng không ngủ được.

Cảm xúc dâng trào miên man suy nghĩ, Mạc Ảnh Hàn quả nhiên là mèo chiêu tài của mình, ngươi xem ngươi xem, gặp phải chuyện gì thấy nàng đều thành công! Mình quả nhiên không thể buông tha con mèo chiêu tài này!?

Vừa nghĩ cảnh tiền của bản thân chảy ào ào như suối, Phiền Tiểu Thử kích động ngủ không được.

Hơn nữa nàng còn nhớ rõ, khoảnh khắc nàng ôm lấy Mạc Ảnh Hàn, cảm nhận được cảm giác này, cơ thể Mạc Ảnh Hàn tuy lành lạnh, nhưng cũng rất thoải mái, rất mềm mại, trên người còn có hương hoa sen nhàn nhạt, hơn nữa cổ của nàng...

Lúc mình ôm nàng do quá kích động cho nên không cẩn thận chạm tới một chút, 【Ngươi khẳng định là mình không cố ý chiếm đoạt?】 loại cảm giác láng bóng này, mềm mại mịn màng, thật thoải mái a a a ~~~~(≧▽≦)/~

Nghĩ như vậy, Phiền Tiểu Thử đột nhiên siết chặt lấy chăn, sau đó đem đầu mình vùi vào trong chăn, không ngừng giãy giụa giãy giụa trên chiếc giường không được lớn.

Chiếc giường phát ra tiếng "Kèn kẹt" kháng nghị.

"Củ khoai thúi ngươi phát rồ cái gì vậy, phá giường à còn không ngủ đi? Nửa đêm 3 giờ sáng ngươi không muốn ngủ cũng để cho ta ngủ chứ!" Vị đồng chí giường dưới vô cùng bất mãn quát.

"Á~~~ ha ha ha ha ha..." Phiền Tiểu Thử làm lơ, ôm chăn tiếp tục giãy giụa! ~(≧▽≦)/~

"Thần kinh! Ta rủa ngươi mỗi ngày đều đi muộn!" Đồng chí giường dưới căm giận là đúng.

Mà ở bên kia, Mạc Ảnh Hàn tiếp tục hối hận chuyện mình đã làm ngày hôm nay!

Mình tốt quá mà tại sao lại phải để ý tới cái củ khoai lang đó a?! Đầu óc của nàng rốt cuộc không bình thường ở chỗ nào?!

Đương nhiên, sau này, mối quan hệ không tầm thường của Mạc Ảnh Hàn và Phiền Tiểu Thử càng ngày càng bị mọi người trong Vân Tường đồn đãi thái quá, nàng càng thêm hối hận. Nhưng mà cái đó là chuyện sau này, bây giờ chúng ta tạm thời nghỉ ngơi cái đã.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lẽ nào thực sự không có ai cảm thấy Mạc tiểu thư bị đè cảm giác rất tốt sao? Ghẹo Nữ vương thụ không tốt sao? Lẽ nào thực sự đùa không vui?! Nhưng ta cảm thấy ghẹo rất vui nha? Lẽ nào Bổn mỗ đùa a đùa, đùa tới thái quá?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.