Tô Chính Hùng vốn đang vùi đầu vào sổ sách, nghe thấy nữ nhi gọi gọi, lập tức ngẩng đầu.
「 Tiểu Thoa,con lại đây.」
Tô Tiểu Thoa chậm rãi đi về phía trước.
Tầm mắt của Tô Chính Hùng dời tới cần cổ của Tiểu Thoa,ông đứng lên,
hít một hơi thật sâu, giống như là ra một quyết định trọng đại,hai tay
ông hơi run rẩy gở chiếc vòng ngay cổ nữ nhi xuống
「 Cha!!! –」
Tô Chính Hùng cắt đứt lời của nàng:「 Đã hai năm ,cha nghĩ đã đến lúc
nên đem nó gở xuống.」 Ông thầm than khẽ, hai tay còn liên tục run rẩy.
Nói không sợ hãi là gạt người ! Giờ này khắc này ông dường như nghĩ
đến chính mình có thể đã quên tất cả, đã quên cặp mắt xanh kia làm cả
người ông phát run.
「 Cha, chẳng lẽ cha đã quên lời hắn nói lúc trước sao?」
「 Con còn nhớ rõ?」 Tô Chính Hùng kinh ngạc nói.
Tô Tiểu Thoa gật gật đầu.
「 Vậy con cũng biết chiếc vòng này đại biểu cho ý nghĩa gì?」
「 Biết.」 Nàng yếu ớt trả lời.
「 Con đồng ý?」
「 Con không biết.」Đôi mi thanh tú của nàng nhanh chóng nhíu chặt.
「 Con yên tâm, cha tuyệt không đối sẽ không gả chon cho cái loại đại ác nhân này!」
「 Nhưng mà –」
「 Đừng nhưng mà,hết thảy cha tự có chủ trương.」
…………
Ba ngày sau
「 Lão gia, không tốt ……」 Một gã người hầu thần sắc kinh hoảng chạy vào cửa chính.
「 Chuyện gì vội vàng hấp tấp thế ?」
Tô Chính Hùng không vui ngẩng đầu, lúc này hắn đang đánh cờ với một người bạn cũ.
「Ngựa…… Năm con ngựa trong chuồng ngựa đều chết sạch!」 Người hầu thở cũng không kịp thở vội nói.
Tim của Tô Chính Hùng cả kinh, lập tức đứng dậy đi tới chuồng.
Hắn vừa đến chuồng, lập tức nhìn thấy năm con ngựa ngã trên mặt đất, vết máu đỏ sẫm trên mặt đất nhìn thôi cũng giật mình.
「 Lão gia, còn phát hiện trên tường có tờ giấy này !」Vẻ mặt của người chăn ngựa kinh hãi đưa tờ giấy cho hắn.
Tô Chính Hùng tiếp nhận tờ giấy kia vừa thấy, chỉ thấy trên tờ giấy viết –