Áp Trại Tú Tài

Chương 12: Đỉnh Núi Bên Cạnh



Ôn Lương ngồi ở gò đất bất giác lui tới, khi trên đường nhìn nhìn. Mục Sở Bạch nhịn không được hỏi: "Ngươi đang đợi ai vậy?"

Ôn lương nói: "Cái tên A Trà đó, lúc nãy ta đã đồng ý lên núi nhưng nó không chịu đi cùng chúng ta, không biết nó làm cái gì nữa."

Mục Sở Bạch nghĩ nghĩ, "Ồ, là cậu nhóc kia sao?"

"Ta không phải nhóc!" Một giọng nói có chút non nớt từ sau lều dưa truyền tới, Trâu Trà vỗ đôi tay đi ra. Mới vừa rồi không biết nhóc tìm kiếm cái gì ở lều dưa mà đôi tay đều là bùn, nhưng khuôn mặt lại trắng nõn sạch sẽ.

Ôn Lương cười cười, "Ngươi là người nhỏ nhất trong trại, Mục công tử nói như vậy, ngươi một chút cũng không tệ."

Trâu Trà nhìn Mục Sở Bạch chớp chớp mắt, "Mục đại ca cũng tới rồi."

Không biết như thế nào, Trâu Trà đối Mục Sở Bạch rất có hảo cảm, hơn nữa thực thích dính hắn. Tuy nhiên, Trâu Trà ở sơn trại cũng gánh vác chức trách trông trừng, thỉnh thoảng Mục Sở Bạch sẽ đi đến tháp phía trên cổng trại tìm Trâu Trà, bồi nhóc cùng nhau canh gác.

Lần này, nghe Ôn Lương nói mùa đông sắp đến, liền đến non nửa mẫu đất này, đem số tỏi và gừng còn sống đem về, lấy về nhà bếp giao cho Uất Trì Kim xử lý. Mà bọn họ còn cần sửa sang lại một chút cho lều dưa, chờ đến màu xuân năm sau còn có thể trồng dưa leo một lần nữa.

Mục Sở Bạch giúp đỡ bọn họ sửa sang lại hai ngày, hai ngày này Trâu Trà lại không có theo tới, như thế làm Mục Sở Bạch cảm thấy có chút cô đơn. Y cùng Ôn Lương nói chuyện không nhiều lắm, đại khái bởi vì đều là người đọc sách, có những nhận thức về tri thức riêng nên có lúc y không tiếp được lời Ôn Lương nói mà Ôn Lương có lúc không trải lời được lời của Mục Sở Bạch. Nhưng Trâu Trà tuổi không lớn, nói cái gì đều thích nghe, cũng thích nói chuyện, thời điểm có nhóc ở đây liền phi thường náo nhiệt.

Nhưng ngày thứ ba ở một mình đang đến lúc muốn quay về, Trâu Trà vốn dĩ đang trông trừng sơn trại lại đột nhiên từ con đường trên núi xông ra, người toàn lá cây với bùn đất. Ôn Lương nhìn nó không khỏi thắc mắc:

"Bọn ta đều đã sửa sang lại xong rồi, hôm nay bất quá là tới thu thập rác rưởi, bảo ngươi ở trên tháp canh chừng cho tốt, ngươi như thế nào lại chạy tới đây?"

Trâu Trà thở hổn hển, hít sâu một hơi, còn chưa tới kịp nói ra, Mục Sở Bạch lại ở bên hỏi: "Ngươi từ nơi nào chạy ra tới?"

Trâu Trà chỉ chỉ phía sau đường nhỏ, lại đối Ôn Lương nói: "Lão đại, lão đại bảo hai người nhanh chóng trở về, vừa rồi...... Vừa rồi ta nhìn thấy Tiêu Đại Tráng kia tới đây, phỏng chừng không phải chuyện tốt!"

Vừa nghe cái tên Tiêu Đại Tráng này, Ôn Lương liền tức giận, "Cái gì? Họ Tiêu còn dám tới sơn trang chúng ta? Ta nghĩ hắn là chán sống."

Trâu Trà không khỏi gật đầu. Mục Sở Bạch nhíu nhíu mày, "Cái tên Tiêu Đại Tráng này là ai?"

Ôn Lương vung tay lên, "Đi theo ta, ta vừa đi vừa cùng ngươi nói."

Phụ cận ba thành núi non không ít, trên núi sơn trại cũng có rất nhiều, cơ hồ mỗi cái đỉnh núi đều có một cái sơn trại, mỗi cái sơn trại đều có tự theo ý riêng, bảo vệ đỉnh núi chính mình cùng mấy thôn trang dưới núi. Nhưng mà sơn trại rốt cuộc cũng là sơn trại, mua bán là cái gì đều không biết? Đơn giản là đi cướp, cướp cái nhà, đoạt cái xá, có nhiều tiền thì chia nhau, không đủ tiền thì xuống núi cướp. Nhưng từng việc người khác ngầm làm thì chẳng liên quan một chút nào đến lão đại sơn trại.

Chính là bởi vì phụ cận sơn trại số lượng tiểu khu không ít, cũng không có người quản lý. Một số thành lập phe phái của mình, thí dụ như Chu Vượng Mộc; có kéo bè kéo cánh, thí dụ như Tiêu Đại Tráng.

Tiêu sơn trại của Tiêu Đại Tráng cùng Thiên Vương sơn trại của Chu Vượng Mộc đều ở trên núi Thiên Vương, tuy nhiên Chu Vượng Mộc tới trước chọn vị trí thuận lợi nhất của núi Thiên Vương, để lại cho Tiêu Đại Tráng chỉ có một điểm chỗ giữa sườn núi. Chính vì thế, Tiêu Đại Tráng cùng Chu Vượng Mộc thường khiêu khích tranh cãi với nhau, đó là muốn đem đối phương bức rời đi.

Quả thật Chu Vượng Mộc vỗ không có ác ý với Tiêu Đại Tráng, chỉ cần cả hai không can thiệp đến đối phương, hắn ở nơi nào gi·ết người phóng hỏa, Chu Vượng Mộc cũng quản không được. Nhưng điều tồi tệ nhất chính là cái tên Lão Cửu thúi kia.

Lão Cửu là đầu mục sơn trại có tiếng tại tam thành phụ cận, chỉ cần là người làm trong lĩnh vực này, không có người sẽ không biết tên của hắn. Tuy nói hắn là hỗn hắc đạo, nhưng là hắn cũng có người ở bên bạch đạo.

Ban đầu hắn lập nghiệp dựa vào nghề cướp, cướp tiêu xe mấy năm, cũng giết không ít người, trên tay dính không ít máu tươi của người trẻ, người già, phụ nữ, trẻ em. Hầu hết người đi theo hắn đều là người không quan tâm đến mạng sống của mình, càng sẵn lòng càng kiếm được nhiều tiền. Sau này, thuộc hạ của Lão Cửu càng ngày càng nhiều, bọn họ cảm thấy tiền tới tay quá chậm, liền phân thành 2 nhóm.

Chỉ là hai phái đều là người của Lão Cửu. Một nhóm theo đường cũ làm nghề cướp của giết người, nhóm còn lại là đi theo Lão Cửu bắt đầu làm đảo đấu. Đảo đấu đó là trộm mộ, loại sự tình là trái pháp luật, bắt được bị xử tội lớn là chém đầu. Lão Cửu làm nghề này đã nhiều năm, thế nhưng chưa có việc gì xảy ra cho tới tận bây giờ. Chu Vượng Mộc sơ sơ nghe nói việc này, chính là tưởng bắt được nhược điểm của Lão Cửu, khiến lão biến mất khỏi vùng phụ cận tam thành này.

Nhưng mà Lão Cửu là người có bản lĩnh rất lớn, Chu Vượng Mộc tóm được hắn mấy năm cũng không tìm được chút chứng cứ nào. Nhưng hắn lại thành công lôi kéo được nhiều người khác, rất nhiều người đi theo hắn cùng làm việc này.

Hiện tại Tiêu Đại Tráng lấy danh nghĩa Lão Cửu đi vài sơn trại Thiên Vương, rõ ràng chính là tới tìm phiền toái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.