Áp Trại Tú Tài

Chương 2: Doạ Chạy Uyên Ương



Mục Sở Bạch lúc này lăn lộn xuống sườn núi, mặc dù đè trên tảng đá, toàn thân đau nhức nhưng y cũng chỉ có thể ôm tay nải hành lí để miễn cho mất cả người lẫn của.

Chỉ nghe thình thịch một tiếng, chung quanh một mảnh lạnh lẽo, Mục Sở Bạch run rẩy hai cái, rốt cuộc cũng chạm vào bờ, y trong lòng thở dài, ông trời à, vừa mới chạy trốn, như thế nào có thể rớt đến trong hồ?

Y từ hồ nước sâu kín mà bò ra, trong lòng ngực sờ một cái, còn tốt còn tốt, gói hàng không bị thất lạc. Mục Sở Bạch quỳ gối bên cạnh hồ nước thở hổn hển, lại không chú ý tới bờ hồ nước có một đôi uyên ương đang ở yêu đương vụng trộm, người nữ uyên ương còn mặc một thân áo cưới, treo trên tay theo dáng người nàng trên dưới đong đưa.

Mục Sở Bạch không chú ý tới bọn họ, ngược lại đôi uyên ương lại nhìn y trước tiên, còn bị y khiếp sợ.

Người nữ kia từ trên người nam lăn ra, chỉ vào Mục Sở Bạch lớn tiếng thét to: "Quỷ a! Quỷ, quỷ a!"

Quỷ? Nơi nào có quỷ? Mục Sở Bạch quay qua quay lại nhìn nhìn, lúc này mới ý thức được con quỷ mà bọn họ nói lại chính là mình.

Mục Sở Bạch lập tức đứng lên, trên người nước nhỏ giọt rơi xuống đát. Nam uyên ương vừa thấy, hô to: "Cứu mạng a! Quỷ ăn thịt người a! Máu a! Máu a!"

Nam uyên ương vừa lăn vừa bò, chạy biến mất dạng đều không kịp kéo nữ uyên ương lên. Nữ uyên ương vừa thấy chính mình chỉ có một mình, lại bị Mục Sở Bạch dọa cái không nhẹ, đến quần áo cũng còn chưa thèm mặc mà cùng người đàn ông bỏ chạy.

Mục Sở Bạch ngơ ngác mà nhìn bọn họ, cái này kêu chuyện gì? Một người sống bị xem thành quỷ, này cái gì ánh mắt gì a? Y lắc đầu, lắc ống tay áo cái này đều là toàn nước. Y nghĩ thầm này không thể được a. Nếu y mặc y phục ướt ở lại trong núi quá một đêm, ngày hôm sau nhất định sinh bệnh, sinh bệnh rồi còn như thế nào chạy trốn? Y khắp nơi nhìn nhìn, chiếc váy cưới ở dưới chân vô tình lọt vào mắt y.

Cái này...... Mới vừa rồi nữ uyên ương nhanh chóng trốn thoát, bỏ lại váy cưới không mang theo. Tuy nhiên, đây là bộ y phục khô duy nhất nơi đây. Mặc vào thì tựa hồ không tốt lắm nhưng nếu không mặc thì bản thân quá khó chịu.

Trong lúc rối rắm, Mục Sở Bạch cởi ra một thân y phục ẩm ướt, vắt khô xoa xoa thân, sau đó mặc vào chiếc váy cưới mà người nữ mới vừa để lại. Chưa kể, chiếc váy cưới vừa vặn vô cùng.

Mục Sở Bạch phí nửa ngày để nhóm lửa một các vô ích, cầm y phục ướt cùng đồ đạc hong trên đống lửa. Trăng đêm cùng gió thổi mạnh khiến lòng Mục Sở Bạch bỗng run rẩy. Chẳng lẽ Mục Sở Thanh thức sự phái sát thủ tới giết y. Nghĩ đến đây, đột nhiên có tiếng bước chân từ trong rừng truyền tới, Mục Sở Bạch cả kinh, không thể nào? Nhanh như vậy liền kêu người tới bắt y? Mục Sở Thanh thực sự không có ý định buông tha y?

Mục Sở Bạch luống cuống tay chân bắt đầu thu dọn đồ đạc, chỉ nghe phía sau có một người vui vẻ hô lớn:

"Ha ha, cuối cùng tìm được rồi!"

Tiếp theo, một cái bao tải từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn thân Mục Sở Bạch. Có người còn hô to: "Lão đại, xem! Tẩu tử đều mang gia sản tới, này làm sao bây giờ?"

Lão đại kia quát: "Ngươi giúp lão tử thu thập mang về! Tất cả đều là đồ đạc của tẩu tử các ngươi, thiếu một cái xem ta như thế nào phạt các ngươi!" Lão đại này hắn đối với nương tử cũng để bụng đi.

Nhưng hiện tại không phải nói chuyện này, Mục Sở Bạch chỉ muốn kêu một câu cứu mạng! Ta không phải nương tử của ngươi ~! Ngay lập tức có người vỗ một chưởng ở sau gáy hắn, gió từ lòng bàn tay truyền tới bao tải khiến Mục Sở Bạch tê cả da đầu.

Vừa lúc y hôn mê, y mơ hồ nghe thấy có người nói: " Lão đại, đòn này nặng lắm sao?" Lão đại kia đáp: " Đây là cái giá phải trả cho nàng khi dám trốn thoát. Các huynh đệ! Trở về núi trại!"

"Được!"

Mục Sở Bạch trong lòng cảm thấy đau khổ vì mình đã rơi vào tay bọn sơn tặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.