Áp Trại Tú Tài

Chương 7: Ta Trở Lại Rồi



Mục Sở Bạch ăn mặc một kiện y phục đơn giản đứng ở ngoài cửa bị gió đêm thổi đến run bần bật, lão đại thăm dò nhìn nhìn hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "A Lương, như vậy không đúng a, là lão tử thả hắn đi, ngươi sao lại đem hắn bắt trở lại a? Ngươi phải....nói chuyện trước đã."

Ôn Lương dẫn Mục Sở Bạch đi vào phòng, vào trong này y bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Mục Sở Bạch cùng vị lão đại sơn trại ngồi đối diện nhau, còn Ôn Lương đứng ở trước bàn tròn, khum tay nói: "Đại ca, kỳ thật ta đem vị này...... Mục công tử thỉnh về tới, là vì lợi ích hai người các ngươi mà suy xét."

Mục Sở Bạch trong lòng hừ lạnh một tiếng, ta không phải bị ngươi uy hiếp trở về sao? Như thế nào liền vì ta mà suy xét?

Ôn Lương tiếp tục nói: "Theo ta được biết, Mục công tử hiện tại bị người khác đuổi giết, vừa lúc cần một chỗ che chở, mà sơn trại chúng ta thực sự là một nơi trú ẩn tốt. Đây chính là nguyên nhân, ta đem Mục công tử lưu tại sơn trại. Đổi lại, Mục công tử đồng ý làm áp trại phu nhân của đại ca, từ hôm nay trở đi, đại ca chính là người có thê thất, bên ngoài sẽ không có đám người nào dám cười nhạo đại ca nữa! Tương lai Lão Cửu, ta cũng sẽ không nói ra cá gì, chúng ta sẽ thắng cược. Cái kia đào hôn...... Đại ca có thể yên tâm, ta Ôn Lương nhất định giúp đại ca đem thù này cấp báo."

Mục Sở Bạch thật cẩn thận mà nhìn liếc mắt một cái vị lão đại sơn trại, nhưng thật ra có chút chờ mong hắn sẽ không đồng ý. Quả nhiên, này lão đại vỗ vỗ cái bàn: "Cái này...... Cái này...... Lão tử không phải đoạn tụ a!"

Ôn Lương cười một tiếng, "Đại ca, ngươi ngẫm lại, ngươi cược với đám Lão Cửu chỉ nói nội trong ba ngày sẽ cưới một thê tử về phòng, cũng không nói là nam hay nữ, này cùng đoạn tụ thì có quan hệ gì chứ?"

Lão đại xua xua tay: "Không được, không được, cái này......"

Ôn Lương duỗi lòng bàn tay ra, khoa tay múa chân làm ra năm chữ thủ thế.

Lão đại cau mày suy nghĩ một hồi lâu, liền nói: "Ngươi nói đúng! Chỉ cần chúng ta có thể ứng phó với vụ đánh cược này thì sẽ ổn rồi?"

Mục Sở Bạch trong lòng hung hăng mà thở dài.

Ôn Lương chắp tay: "Đúng là như thế, như vậy ta liền không quấy rầy đại ca, Mục công tử, hai vị nghỉ ngơi thật tốt."

Ôn Lương mỉm cười rời khỏi phòng, nhẹ nhàng mà đóng cửa lại. Lão đại đi đến cắm then cài cửa, Mục Sở Bạch nhìn cánh cửa, tâm nghĩ hai ba tháng này chỉ sợ là rời đi không được.

Lão đại đi trở về bên cạnh bàn giơ lên chén rượu vừa rồi mới rót đầy, đối với Mục Sở Bạch nói: "Ta tên Chu Vượng Mộc, là lão đại sơn trại núi Thiên Vương này, ngươi tên là gì?"

Mục Sở Bạch cũng giơ lên chén rượu, nhẹ nhàng kính Chu Vượng Mộc: "Tại hạ là Mục Sở Bạch."

"Rất tốt, từ ngày mai ta sẽ bắt đầu gọi ngươi là nương tử " Chu Vượng Mộc tùy tiện mà nói, ngửa đầu nhấp một ngụm rượu trong tay.

Mà Mục Sở Bạch uống một ngụm liền phun hết rượu ra: "Đừng! Đừng gọi ta như vậy! Ngươi hãy gọi giống Ôn công tử kêu ta...... Kêu ta Mục công tử là được! Nếu là ngươi cảm thấy khó gọi, có thể kêu ta kêu...... Kêu Mục tú tài."

Chu Vượng Mộc trừng lớn tròng mắt nhìn Mục Sở Bạch: "Được rồi được rồi, ngươi thích được kêu sao kêu."

Hai người mỗi người cầm bầu rượu tự rót rượu cho mình, sau khi uống mấy chén xuống bụng, Mục Sở Bạch cảm thấy tâm trạng buồn bực càng trở nên nặng nề, y liếc nhìn Chu Vượng Mộc, không chịu được hỏi: "Ngươi cùng cái tên thúi kia......Đánh cược cái gì đó?"

"Đáng chết, nói đến việc này." Chu Vượng Mộc đập một cái lên bàn, trên mặt bàn bầu rượu theo đó chấn động, hắn nói: "Lão tử chính là mệnh khổ, ngươi nói có phải hay không? Lão tử cũng không biết đời trước mình mắc nợ ai, thành thân đã năm lần rồi, đây là lần thứ sáu mà cũng không thành!"

Mục Sở Bạch vẻ mặt đau khổ, "Có thể đừng tính ta vào hay không."

(Cá: Số anh Công cũng khổ thật cưới hụt tận 5 lần:))) mà lần này không hụt nữa đâu anh)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.