Thấy Bạch Ngôn ôm một đống đồ nữ tới, Sở Phù cũng lấy làm kinh ngạc.
Lúc gã đàn ông ức hiếp cậu học sinh trung học, cô không lên tiếng bởi vì cô sợ chuốc họa vào thân, sợ tranh ghép của mình cũng bị gã đàn ông cướp đi nên chỉ im lặng. Nhưng xét theo lương tâm, cô vẫn thích kiểu người dám đứng ra bênh vực kẻ khác.
Cậu thanh niên này nhuộm đầu vàng chóe, lúc đầu cô còn tưởng đây là một tên côn đồ, nào ngờ đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, người này rất tốt bụng, chỉ là lúc sau hơi hèn nhát một chút thôi.
Nhưng từ việc dám đứng ra bênh vực cậu học sinh thì có thể thấy được thanh niên này là người tốt.
Vì hành động dám làm việc nghĩa của Bạch Ngôn nên Sở Phù cho rằng đây là một thanh niên nhiệt huyết, không sợ hắn cướp tranh của mình, cô nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Chào anh, đống đồ nữ này hẳn là ở trong tủ quần áo, tôi có thể hỏi tại sao anh lại mang chúng theo không?”
“Tôi đoán có lẽ chúng sẽ hữu dụng.”
Bạch Ngôn liếc nhìn chỗ của Sở Phù. Bên cạnh tranh ghép của Sở Phù có không ít đồ ăn vặt, là lấy từ bàn để thức ăn bên kia.
Lúc ấy hắn chỉ biết trên bàn để thức ăn có đồ ăn, do cách quá xa, hắn không thấy rõ cụ thể là thứ gì. Nhưng bây giờ Sở Phù ở ngay bên cạnh, hắn đã thấy rõ những thứ này là gì. Bên cạnh Sở Phù có rất nhiều sôcôla, còn xen lẫn một ít kẹo và mấy gói snack nhỏ.
Hắn đã biết nội dung trên tranh ghép của gã đàn ông và cậu học sinh trung học, lại loại trừ tranh ghép của hắn, như vậy trong một nhà bốn người chỉ còn lại người “cha”.
Trong quyển nhật ký có nói người “cha” mắc chứng cuồng ăn, cả ngày lẫn đêm cứ ăn mãi không ngừng. Quyển nhật ký ghi lại manh mối đang nằm trong tay hắn nhưng Sở Phù lại biết lấy đồ ăn mang theo, hẳn là cô đã tìm thấy manh mối gì đó ở gần bàn để thức ăn.
Đây là suy đoán của Bạch Ngôn, song giây tiếp theo hắn đã bị vả mặt, bởi vì hắn thấy Sở Phù xé vỏ bọc một thanh sôcôla rồi bắt đầu ăn.
Cái quái gì thế này? Những thứ này không phải để đút cho quỷ sao? Sao cô lại tự ăn thế hả?
Sở Phù há miệng cắn một miếng sôcôla thật to rồi nhai ngấu nghiến, thấy vậy Bạch Ngôn bắt đầu hoài nghi phải chăng hắn hiểu sai manh mối.
Bộ dạng này của Sở Phù nhìn không giống như tìm được manh mối mới mà giống như bị ác quỷ bám vào người. Trùng hợp người “cha” trong nhà này chính là quỷ đói, Sở Phù lại ngẫu nhiên lấy được tranh ghép của người cha, Bạch Ngôn không tin đây chỉ là sự trùng hợp.
Vì để xác định có thật là Sở Phù có bị ác quỷ bám vào người hay không, Bạch Ngôn lên tiếng hỏi dò: “Này, cô đói lắm à? Chỗ này rất quái dị, đồ trong thế giới trò chơi mà cô cũng dám ăn sao?”
“Sao vậy? Chẳng lẽ những thứ này có độc ư?” Nghe Bạch Ngôn hỏi vậy, Sở Phù hơi hoảng lên: “Tôi thấy mấy món đồ ăn vặt này còn nguyên bao bì, cũng chưa quá hạn nên nghĩ bụng chắc ăn cũng không sao, cùng lắm thì bị đau bụng thôi. Chẳng lẽ chúng có vấn đề thật ư?”
Thấy trên khuôn mặt của Bạch Ngôn hiện lên vẻ thương xót, Sở Phù tái mặt: “Tiêu rồi, tôi cũng biết nơi này rất quỷ dị nhưng từ nhỏ tôi có tật hễ hoảng lên là lại muốn ăn thứ gì đó, thật sự không kìm chế được. Hơn nữa tôi cứ cảm thấy trò chơi này rất kỳ lạ, sẽ không dễ dàng để người chơi qua ải. Tôi biết mình không thông minh nên... tôi sợ không chừng hôm nay tôi phải chết ở đây. Nghĩ có chết cũng phải làm ma no nên tôi mới ăn thôi, nhưng ai mà biết nó lại có độc chứ!”
Sở Phù nói xong lại bắt đầu chảy nước mắt, nhìn bộ dạng của cô không giống như đang nói dối.
Ngoài ra lúc Sở Phù giơ tay lau nước mắt, Bạch Ngôn thấy trên mu bàn tay phải của cô có vết sẹo, vẻ mặt hắn hơi thay đổi, cũng tin lời giải thích của cô.
Sở Phù khóc rất thê thảm, xem ra ở hiện thực cô sống không vui vẻ gì, điều này làm Bạch Ngôn bỗng cảm thấy rất hưng phấn. Não hắn bắt đầu mất khống chế, cứ nghĩ muốn làm một số chuyện khiến cô gái trẻ vốn đã bất hạnh này càng thêm bất hạnh.
Tất nhiên, trong trường hợp này mà hưng phấn thì đúng tự tìm đường chết. Bạch Ngôn véo đùi mình mấy cái, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh, bộ não phát sốt của Bạch Ngôn cũng hạ nhiệt, hắn biết không thể để những người khác chết hết được.
Trò chơi này rất quỷ dị, hắn cũng không muốn hồ đồ nạp mạng, dù sao cũng phải có một người làm bia đỡ đạn trong nhóm đối tượng thí nghiệm.
Vì vậy hắn hạ giọng an ủi: “Thật ra không có độc nhưng tốt nhất cô đừng ăn những đồ ăn này nữa.”
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Sở Phù, Bạch Ngôn giải thích: “Ở chỗ bàn học tôi tìm được một số manh mối, quỷ trên tranh ghép của cô có thể là quỷ đói, vậy nên không chừng thức ăn trên bàn là chuẩn bị cho nó...”
“...”
Nói vậy là mình vừa ăn tế phẩm cho quỷ đói ư?
Sắc mặt của Sở Phù lại càng khó coi hơn, cô vội bỏ thanh sôcôla bị cắn mất một nửa xuống, cũng không nói chuyện với Bạch Ngôn, chỉ lau khô nước mắt rồi bắt đầu tập trung ghép hình.
Sau khi nhắc nhở Sở Phù, Bạch Ngôn cũng bắt đầu giải quyết tranh ghép của mình.
Hắn lấy điện thoại ra xem thời gian, lúc này còn mười ba phút nữa là trò chơi kết thúc.
Cũng may bức tranh ghép trong tay hắn có vật tham chiếu, mỗi khi không chắc lắm thì cứ nghiêng đầu liếc mắt nhìn tủ quần áo là có thể ghép tiếp.
Lúc ghép hình, Bạch Ngôn cố ý tránh đi bộ phận có quỷ, ghép từ ngoài rìa vào trong.
Do hắn bắt đầu ghép tranh khá trễ nên khi hắn ghép xong phần ngoài rìa, Sở Phù đã ghép gần xong phần giữa.
Bạch Ngôn vừa ghép còn vừa để ý đến tiến độ của những người khác.
Cậu học sinh trung học nhỏ tuổi nhất lại là người ghép nhanh nhất. Lúc Bạch Ngôn để ý đến cậu ta, cậu ta đã ghép xong phần lớn cảnh nền và đèn treo trên trần.
Bạch Ngôn nhớ ở phần đèn treo trên tranh ghép của cậu ta có bóng trắng che lại, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn đèn treo.
Kết quả hắn vừa ngẩng đầu thì toàn thân lập tức cứng lại.
Chỉ thấy có một đứa bé với khuôn mặt tái nhợt đang ngồi xổm trên đèn treo, nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Bạch Ngôn, một tròng mắt của đứa bé đột nhiên xoay sang, hình như là muốn tìm con người đang nhìn nó. Thấy vậy, Bạch Ngôn nhanh trí cúi đầu xuống ngay lập tức, giả bộ như không thấy gì cả.
Sau khi Bạch Ngôn cúi đầu, tròng mắt của đứa bé lại xoay về. Một tròng mắt khác của nó lồi ra khỏi hốc mắt nhưng vẫn treo thòng xuống dưới hốc mắt, nhìn cậu học sinh trung học đang ghép hình với ánh mắt đầy oán độc.
Vậy mà cậu học sinh trung học lại chẳng hay biết gì cả. Cậu ta toát mồ hôi đầy đầu, muốn nhanh chóng ghép cho xong nhưng lại không phát hiện cậu ta ghép càng nhiều thì cổ của đứa bé duỗi càng dài.
Khi cậu học sinh trung học ghép những mảnh ghép màu trắng vào, cổ của đứa bé đã duỗi ra rất dài, thòng từ trên đèn treo xuống, lặng lẽ duỗi đến sau lưng cậu học sinh rồi từ từ đến gần sau ót của cậu ta.
Lúc này, cậu học sinh trung học đã sắp hoàn thành bức tranh ghép...
Cạch!
Mảnh ghép cuối cùng được ghép vào.
Đèn... đột nhiên tắt phụp.
Cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối tĩnh lặng.
Không có cửa sổ, cửa chính cũng bị tấm ván đóng chết, cả căn phòng không có một tia sáng lọt vào, hoàn toàn biến thành một phòng tối bị ánh sáng vứt bỏ.
Trong hoàn cảnh không ánh sáng thế này, mọi người đều dừng ghép hình, trong phòng yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở liên tục.
“Cái đéo gì thế này? Sao tự nhiên đèn lại tắt thế?”
Trong bóng tối vang lên tiếng chửi rủa của gã đàn ông nhưng không có ai trả lời.
Trải qua trận hành hạ trước khi vào trò chơi, trong lòng mọi người đều biết rõ trò chơi này chắc chắn có quỷ.
Đột nhiên bị bóng tối bao phủ, gã đàn ông bắt đầu bất an chửi bởi không ngừng, dường như làm vậy có thể giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng gã. Còn bên Sở Phù lại có tiếng lục lọi vang lên, hình như cô cầm thứ gì lên cắn khe khẽ, nhưng lát sau cô lại bỏ thứ trong tay xuống.
...
Nói thật, cậu học sinh trung học hận chết gã đàn ông cướp tranh ghép của cậu ta, còn quật ngã cậu ta xuống đất.
Nằm gục trên đất bị người ta nhổ nước bọt vào mặt, cậu ta chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy.
Vậy mà lúc này, tiếng chửi rủa của gã đàn ông lại khiến cậu ta cảm thấy yên tâm một chút. Mặc dù tiếng chửi rủa này rất ghê tởm nhưng cậu ta lại mong gã chửi nhiều một chút, như thể làm vậy có thể xua tan sự im lặng khiến người ta bất an này.
Nhưng rõ ràng có tiếng nói, tại sao cậu ta vẫn cảm thấy nơm nớp lo sợ kia chứ?
Cậu ta cứ có cảm giác hình như sau lưng có thứ gì đó đang nhìn mình.
“Đừng nghi thần nghi quỷ, bây giờ tối thế này, cho dù có quay đầu lại mày cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.”
Cậu học sinh trung học tự an ủi mình như vậy, nhưng cậu ta bỗng cảm thấy lông tơ dựng đứng, hình như có một cơn gió thổi nhẹ qua gáy cậu ta.
Đang ở trong phòng, sao có gió được chứ? Hơn nữa bây giờ là mùa hè, trong này không có máy điều hòa cũng không có quạt điện.
Vậy... cơn gió này từ đâu thổi tới?
Hình như ý thức được điều gì đó, trên trán cậu học sinh trung học chảy đầy mồ hôi. Cậu ta run rẩy vươn tay ra tìm điện thoại di động để trên bàn. Ngay lúc cậu ta chạm vào điện thoại di động, máu trong người chợt lạnh toát.
“Tay... tay của ai đang đặt lên điện thoại di động của tôi thế?”
Không ai trả lời.
Ý thức được có điều khác thường, ngay cả gã đàn ông đang chửi bới không ngừng cũng ngậm miệng lại.
“Rốt cuộc là ai vậy? Ai cũng được, mau trả lời đi!”
“Đừng đùa nữa, các người mau trả lời đi!!!”
“Các người... các người còn sống không vậy?”
Cậu học sinh trung học hoảng sợ, hàm răng va vào nhau lập cập, đầu ngón tay run rẩy, không biết có nên tiếp tục mở điện thoại di động hay không.
Tong lúc đang căng thẳng ngồi im bất động, cậu ta... cảm nhận được rồi!
Đặt trên điện thoại di động của cậu ta là một đôi tay, một đôi tay rất nhỏ.
Trong không gian im lặng không bờ bến, cậu học sinh trung học nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười.
Cuối cùng cậu ta cũng ý thức được mọi chuyện không phải ảo giác của mình.
Quỷ... tìm đến cậu ta rồi!
Trong căn phòng không một tia sáng, thứ duy nhất có thể dùng chỉ có điện thoại di động của cậu ta.
Trái tim trong ngực cậu học sinh trung học đập nhanh liên hồi, đầu óc trống rỗng, đầu ngón tay hơi mất khống chế. Nhưng cậu ta vẫn miễn cưỡng vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, ấn rồi giữ nút nguồn trên điện thoại di động, mượn ánh sáng nhàn nhạt từ từ quay đầu nhìn ra sau lưng...
Một cái đầu treo ngược nối với chiếc cổ dài lòng thòng xuất hiện trong trước đôi mắt hoảng sợ của cậu học sinh trung học.
“... A a a a a!!!!!”
Nguồn sáng từ điện thoại di động vụt tắt.
Ngay sau đó là từng tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi.
Song lần này mọi người đang ở trong bóng tối đều giống như cương thi, chỉ im lặng lắng nghe, không dám cử động.
Qua chừng mười giây, đèn trong phòng bỗng sáng lên.
Trong phòng lại có ánh sáng, nhưng cậu học sinh trung học và chiếc điện thoại di động của cậu ta đã biến mất, ở chỗ ngồi chỉ còn lại một vũng máu.