App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 158: Trò chơi tarot (8)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

• Ma thuật sư •

Tất cả các diễn viên dùng tốc độ nhanh nhất để tập trung tới trước cửa phòng của Tạ Thu Dĩnh.

Sấm to như vậy nhưng bên ngoài tòa lâu đài cổ không có mưa, ngoài trời gió thét gào, gió thổi mạnh đến nỗi mọi người gần như không thể đứng vững.

“Người chết đầu tiên lại là Lương Văn thật!”

“Tạ Thu Dĩnh tốt bụng ở cùng với cô ấy, kết quả nhất định sẽ bị cô ấy hại chết cho coi!”

Các diễn viên nhỏ giọng thầm thì, mọi người đều âm thầm cảm thấy may mà mình đã không nổi lòng tốt, Cốc Vũ nhìn gian phòng cháy đen trước mặt, nhỏ giọng hỏi Giang Sóc: “Đúng là “The tower” thật à?”

Giang Sóc không nói gì, quay người chau mày bảo: “Mọi người ai đi khuyên Lương Văn tới phòng của người khác vậy?”

Mấy người sau lưng khựng lại, không rõ ảnh đế hỏi câu này là có ý gì, đều rối rít lắc đầu.

“Sao vậy?” Cốc Vũ tới gần hỏi.

Giang Sóc cười gằn một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: “Có người tiến độ thăm dò tương đương với tôi, thậm chí còn nhanh hơn tôi.”

Cốc Vũ hết sức ngạc nhiên, trước mắt hắn là Giang Sóc gặp cái gì biết cái nấy, thế mà lại còn có người nhanh hơn cả anh ấy.

Hắn thông minh giữ yên lặng, một lát sau hạ giọng hỏi: “Anh Giang à, vậy chuyện sét nhận người là thật à? Chứ không phải nhận phòng? Vậy tại sao cô hầu gái kia lại nhắc nhở không được đổi phòng chứ?”

Nghe câu hỏi này chân mày Giang Sóc nhíu chặt lại, bên trong đột nhiên vọng ra tiếng gõ cửa “Rầm rầm”, mọi người kinh ngạc nhìn nhau.

“Cứu với!” Trong căn phòng nghi ngút khói vọng ra tiếng con gái kêu thê lương.

“Lương Văn không chết ư?”

Có người nhận ra nói rằng, “Không phải, đó là giọng của Tạ Thu Dĩnh!”

Giang Sóc vặn tay nắm, nhưng phát hiện ra cánh cửa bị khóa trái, gương mặt biến sắc.

Ai đã khóa cửa vậy? Là quỷ hay là người?

Tạ Trì tới chậm một bước, anh trông thấy cảnh này thì cũng biến sắc.

Giang Sóc đạp cửa ra, Tạ Thu Dĩnh ở trong phòng lảo đảo ngã nhào xuống, được Cốc Vũ đỡ lấy, cô ngẩng đầu lên, trông thấy mọi người, gương mặt tái nhợt cuối cùng cũng có huyết sắc, hết sức kinh hãi chỉ về phía sau lưng.

Ở đó, bên trong gian phòng, trên giường có một cái xác chết cháy đen thui hẵng còn đang bốc khói, có thể lờ mờ trông thấy bộ mặt của cái xác cháy khét, ấy là Lương Văn.

Thi dầu vàng chảy ra, bàn tay Lương Văn duỗi ra không trung đột nhiên “rắc” một cái, cổ tay rơi xuống giường, chắc hẳn do không thể chịu được trọng lực.

Trên tường có vết sét đánh sâu hoắm.

Các diễn viên lạnh lòng, Giang Sóc hỏi Tạ Thu Dĩnh, “Ai khóa cửa vậy?”

Tạ Thu Dĩnh kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Cửa phòng bị khóa ư?”

Cô trông thấy ánh nhìn nghi ngờ trong đôi mắt Giang Sóc, hoảng sợ nói: “Không phải tôi! Là quỷ, đúng rồi, nhất định là quỷ!”

Thấy dường như Giang Sóc không tin, Tạ Thu Dĩnh bắt đầu nức nở: “Tôi không có lý do gì để hại cô ấy mà, nếu tôi muốn hại cô ấy thì việc gì phải ở cùng với cô ấy chứ?”

Các diễn viên âm thầm gật đầu, đã biết ai sẽ chết, lại còn dám ở bên cạnh, nếu không phải ngu ngốc thì chính là lương thiện.

“Vậy tại sao cô ta chết mà cô vẫn còn sống chứ? Chẳng phải hai người ở với nhau hay sao?” Giọng Giang Sóc rét lạnh.

Các diễn viên cảm thấy kinh hãi trong lòng, nghe lời gã ta nói, dường như trong mắt Giang Sóc mạng người chẳng đáng giá nào, chỉ là thứ cung cấp manh mối cho gã ta mà thôi.

Có lẽ Tạ Thu Dĩnh bị dọa sợ: “Tôi không biết! Lúc sét đánh xuống, cô ấy đang dựa vào người tôi, nhưng sét chỉ đánh mỗi cô ấy, không đánh tôi…”

“Biết rồi!” Giang Sóc đứng thẳng người dậy, trông thấy Tạ Trì hờ hững đứng dựa người vào cửa, ánh mắt rét lạnh.

Liệu có phải Tạ Trì chính là người nhắc nhở Lương Văn đừng ở trong phòng không?

Lúc này các diễn viên ngốc đến mấy cũng kịp phản ứng lại, sét đánh mang tính biểu tượng rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa, nó chính là tia sét trong lá bài “The tower”.

Mặt trăng vừa lên đã có người chết.

Mọi người giải tán, Cốc Vũ lại nhỏ giọng hỏi Giang Sóc: “Có phải sét đánh nhận người không nhận phòng không?”

Giang Sóc vẫn chưa xác định được điều này, cảm thấy hết sức phiền não: “Im đi.”

Cốc Vũ đỏ mặt lên, lúng túng ngậm miệng lại.

Giang Sóc trầm mặc năm phút, đột nhiên bật cười vui vẻ.

Cốc Vũ cúi đầu đi đường buồn bực không thôi, đó giờ tính tình Giang Sóc nóng nảy, trái tim lạnh lùng, trước giờ vẫn luôn nghiêm túc thận trọng, sao lúc này lại… bật cười lạ thường như vậy chứ?

“Có chuyện gì tốt à?” Hắn nịnh nọt hỏi han.

Trên gương mặt Giang Sóc nở nụ cười châm chọc: “Người chết tiếp theo là Tạ Trì.”

Cốc Vũ kinh ngạc, mặc dù không hiểu vì sao Giang Sóc lại nói như vậy, nhưng trước giờ hắn vẫn luôn tin vào suy đoán của Giang Sóc, không khỏi cười rộ lên: “Đây đúng là một chuyện tốt.”



“Người chết tiếp theo là tôi.”

Trong đại sảnh tầng một, Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch đứng cạnh “Bánh xe số phận” đột nhiên nghe thấy Tạ Trì nói như vậy, cả hai đều mở to mắt nhìn.

Tạ Trì từ trên phòng của Tạ Thu Dĩnh đi xuống, cả dọc đường không nói năng gì, đột nhiên lại mở miệng nói ra câu này, thực sự quá dọa người.

Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên tia nhìn thắc mắc, rõ ràng họ còn chưa xoay “Bánh xe số phận”, Tạ Trì đã biết người thứ hai là ai rồi…..

Nhậm Trạch hiểu rõ Tạ Trì sẽ không nói đùa vào những lúc mấu chốt, gương mặt hết sức nghiêm túc, đợi anh mở lời giải thích.

Nhưng Tạ Trì không hề vội vã, anh nhắm mắt lại, nhớ lại cảnh quạ đen khiêu vũ trước đó ―― Con quạ trong tay cô hầu dẫn đầu bay về phía tay Lương Văn đứng thứ hai từ dưới lên, con quạ trong tay cô hầu thứ hai bay về phía tay anh, con quạ…

“Tạ Trì à?” Nhậm Trạch lo lắng gọi anh một tiếng.

Tạ Trì mở mắt ra, anh không trả lời câu hỏi kia mà đổi đề tài: “Mọi người cảm thấy thế nào với cái chết của Lương Văn?”

Diệp Tiếu Tiếu không chắc chắn nói: “Sét đánh người không dựa vào phòng?”

Tạ Trì nhìn về phía cô: “Vậy nên giải thích quy tắc không cho phép đổi phòng thế nào?”

Diệp Tiếu Tiếu lắc đầu, đây cũng là điều mà cô đang thắc mắc, còn cả căn phòng bị khóa trái cửa một cách kỳ lạ nữa.

“Bánh xe số phận” ứng nghiệm, nhưng cách nó ứng nghiệm lại trái ngược một trời một vực so với suy đoán của họ.

Theo suy đoán của họ, Lương Văn ở trong phòng của mình sẽ bị đánh chết, nhưng đổi căn phòng khác sẽ không sao, nhưng cuối cùng Lương Văn vẫn chết, chết trong căn phòng của Tạ Thu Dĩnh.

Nhậm Trạch nói ra nghi ngờ của mình: “Bánh xe số phận xoay tới ai thì người đó sẽ chết thật sao?”

Tạ Trì: “Tôi không biết.”

Anh tự xoay ghế của mình, ngồi bên cạnh “Bánh xe số phận”, trong lòng thầm hỏi “Người chết thứ hai là ai” rồi quay kim đồng hồ của bánh xe, kim đồng hồ nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng…. chỉ về phía anh.

Tạ Trì nhoẻn cười, anh không hề để ý, nhưng Diệp Tiếu Tiếu đứng bên cạnh lại kinh hãi, câu mà Tạ Trì hỏi chẳng lẽ là…

Nhậm Trạch nghĩ ngợi, do dự một chút, cuối cùng cậu vẫn nói suy nghĩ của mình ra: “Liệu có phải như vậy không? Chẳng phải tarot chỉ có đáp án lần đầu tiên mới đúng, tới lần thứ hai, thứ ba sẽ không còn chuẩn xác nữa hay sao? Thực ra có khả năng anh không phải người đầu tiên đặt câu hỏi ấy, nói không chừng người hỏi đầu tiên là… Tạ Thu Dĩnh.”

Đôi mắt Diệp Tiếu Tiếu sáng lên, suy nghĩ của Nhậm Trạch thực sự rất hợp logic.

Nhậm Trạch nói tiếp: “Trước đó Tạ Thu Dĩnh từng lén hỏi câu này, kết quả nói cho cô ấy biết, người chết đầu tiên là cô ấy. Điều này có thể giải thích vì sao cô ấy thánh mẫu chịu giúp Lương Văn, là bởi cô ấy muốn tìm người chết thay cho mình, như vậy có thể trả lời cho câu hỏi sét đánh, sét đánh nhận phòng không nhận người, nhưng Tạ Thu Dĩnh qua đó biết được, chỉ cần tìm thế thân, thế thân chết trong căn phòng của cô ấy, như vậy còn có thể giải thích vì sao cửa phòng khóa trái, là do Tạ Thu Dĩnh làm.”

Diệp Tiếu Tiếu âm thầm gật đầu, giải thích như vậy rất hợp lý.

“Trước đó tôi cũng nghĩ như vậy,” Tạ Trì dừng lại một chút, “Mãi đến lúc ban nãy, tôi xác định lần tôi quay đồng hồ là lần đầu tiên.”

“Tại sao?” Nhậm Trạch hoàn toàn không hiểu chuyện này.

Tạ Trì không trả lời, ngẩng đầu lên nói: “Mọi người có từng nghĩ, vì sao Lương Văn lại là người chết đầu tiên không?”

Diệp Tiếu Tiếu sửng sốt, cái này thì có gì phải nghĩ chứ, nhưng cô lập tức ý thức được điều gì đó, mặt biến sắc: “Phải rồi, chẳng lẽ không phải giết người ngẫu nhiên? Vì sao bánh xe số phận lại xác định là Lương Văn như vậy chứ?”

Nhậm Trạch cũng đột nhiên phản ứng lại, đúng vậy, trước kia trong phim kinh dị đều là giết người ngẫu nhiên, ai không may mắn, thực lực không tốt thì người đó chết trước, chẳng lẽ tới bộ phim này người chết trước đã được định sẵn rồi?

Sự tình khác thường ắt có vấn đề, trước đó bọn họ lại vô thức cảm thấy chuyện này rất hợp lý, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, cuối cùng cũng biết vấn đề nằm ở đâu.

Tạ Trì hờ hững nói: “Bởi vì trong bộ phim này có trình tự tử vong, mà trong trình tự tử vong này Lương Văn là người chết đầu tiên.”

“Trình tự tử vong?!”

“Đúng vậy,” Tạ Trì đứng dậy, bình tĩnh nói, “Điệu nhảy của bầy quạ, mọi người ngẫm lại theo thứ tự xếp hàng của người hầu, con quạ trong tay họ bay về phía ai?”

Nhậm Trạch theo Tạ Trì tới đây, cậu vẫn luôn tập trung cao độ, hy vọng có thể thay anh quan sát được điều gì đó, có sự giúp sức thiết thực cho anh, lúc này phản ứng đầu tiên, sắc mặt hết sức khó coi: “Con quạ trong tay cô hầu đầu tiên bay về phía Lương Văn.”

“Thứ… thứ hai,” Nhậm Trạch nhìn Tạ Trì, nói không nên lời.

Tạ Trì cười cười, anh giúp cậu nói nốt: “Con quạ trong tay cô hầu thứ hai bay về phía tôi, cho nên theo thứ tự tử vong, tôi là người chết thứ hai.”

Nhất thời Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu hết sức bối rối, hoàn toàn chính xác, đây mới là… đáp án đúng, là đáp án chính xác nhất, chứ không phải suy đoán.

Nhưng thật khó có thể chấp nhận được đáp án này.

Nhậm Trạch nhớ rất rõ.

Con quạ trong tay cô hầu đầu tiên bay về phía Lương Văn.

Cô hầu gái thứ hai, Tạ Trì.

Thứ ba, Diệp Tiếu Tiếu.

Thứ tư, Tạ Thu Dĩnh.

Thứ năm, là cô gái trưởng thành tên là Lương Chân.

Thứ sáu, Giang Sóc.

Thứ bảy, Nhậm Trạch.

Thứ tám, thứ chín là đôi tình nhân kia.

Thứ mười là anh chàng tốt thí kia.

Thứ mười một là Cốc Vũ.

“Mẹ kiếp,” Nhậm Trạch nghĩ thông suốt thì tức mình, “Sao hai tên khốn Cốc Vũ và Giang Sóc lại ở tít phía sau như vậy?! App đốn mạt!”**

Thế mà Cốc Vũ lại được xếp cuối cùng, như vậy quá thiên vị rồi.

“Đừng nóng giận,” Bấy giờ Tạ Trì đã viết hết tên người theo thứ tự tử vong xuống giấy, anh kéo Nhậm Trạch lại, dịu giọng nói: “Còn chưa nói hết đâu.”

Nhậm Trạch cố giữ tỉnh táo, gân xanh trên trán vẫn còn đang giần giật, như vậy không công bằng một chút nào cả.

Tạ Trì kéo sự chú ý của cậu lại.

“Tôi hỏi cậu, trong bộ ẩn chính kia có bao nhiêu lá bài có thể tính là ‘người;?”

Diệp Tiếu Tiếu quá rõ ràng với điều này, cô đếm: “The fool, the magician, the high priestess, the empress, the emperor, the hierophant, the lover, the hermit, the hanged man…”

Cô dừng lại một chút, xác nhận lại một lần nữa, bảo rằng: “Hết rồi, chín người.”

Những lá bài còn lại đều là sức mạnh, chính nghĩa,.. mặc dù trên lá bài đều có hình người, nhưng nếu nhìn tên lá bài thì tuyệt đối không thể tính là người.

“Mười người.” Tạ Trì sửa lại.

Diệp Tiếu Tiếu: “Dạ?”

Không hiểu sao Nhậm Trạch lại nhớ tới chuyện cười lần trước Lục Văn đếm thiếu một quả thận, cậu vội thu dòng suy nghĩ kia lại, chân thành nói: “The lover là hai người.”

Diệp Tiếu Tiếu lúng túng.

Tạ Trì: “Nhưng chúng ta có mười một người.”

Nhậm Trạch ngạc nhiên, hiểu ra ý trong lời nói của anh: “Ý anh là, những lá bài có thể tính là người trong bộ ẩn chính tương ứng với chúng ta? Như vậy không phải chúng ta thừa một người hay sao?”

Nhậm Trạch lấy bộ bài tarot của mình ra, nghiêm túc đếm, chỉ có mười người được tính là người trong bộ ẩn chính kia.

Tạ Trì cất lời sâu xa: “Đây mới là điểm mấu chốt.”

Anh dừng lại một chút, từ từ nói: “Trong số chúng ta dư ra một người.”

Nhậm Trạch khẽ thốt lên “vãi chưởng”, lưng lập tức ướt nhẹp mồ hôi.

Tạ Trì không nói gì, anh gạch đi một cái tên trong số những cái tên vừa viết ra, dưới những cái tên còn lại, anh viết tên lá bài tarot tương ứng, sau khi hoàn thành đưa cho Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu xem.

Nhậm Trạch nhìn nội dung trên tờ giấy kia, cậu liên tưởng theo, bàn tay mất khống chế run lên.

Dưới tên Lương Văn viết “The fool”, lý giải theo mặt chữ, bởi vì cô ấy ngốc nghếch.

Tạ Trì là “The magician”, bởi vì anh luôn mượn sức mạnh từ thiên địa, trợ lực ở xung quanh, nắm chắc thời cơ lấy yếu thắng mạnh.

Diệp Tiếu Tiếu thiện lương, cho nên cô là “The high priestess” hướng nội, thiện lương, dịu dàng.

Cô gái lạnh lùng trưởng thành lên tiếng giúp họ là Lương Chân, là “The empress” đại diện cho lòng thiện ái, mùa màng bội thu.

Giang Sóc cao cao tại thượng, làm ảnh đế chỉ huy ra lệnh, cho nên là “The emperor”.

Mà đôi tình nhân kia, vừa khéo tương ứng với lá “The lover” trong bộ bài tarot.

“The hermit” là nam tốt thí kia, trước mắt họ chưa hiểu rõ con người của anh ta, nhưng có lẽ cũng có tính chất liên quan tới lá bài “The hermit”.

Cuối cùng là Cốc Vũ, anh ta tượng trưng cho “The hanged man”, bởi vì anh ta là tay chân cho Giang Sóc, con người gian giảo, vừa khéo hợp với một phần nhỏ tính chất trong lá “The hanged man”.

Còn cái tên bị Tạ Trì gạch đi… ấy là Tạ Thu Dĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.