Vương Tử Hoàn lái xe đến trấn Bình Kim, Tần Linh từ trong túi lấy ra một viên kẹo, “Cậu muốn ăn không?”
“Tôi không thích đồ ngọt.” Vương Tử Hoàn hỏi đùa cậu, thấy cậu thường xuyên mang theo đồ ngọt, “Anh có thích ăn vặt à?
Tần Linh cười nhẹ nhìn viên đường trong tay, “Không biết lúc nào tôi lại thêm tật xấu thích ăn đồ ngọt.
Cậu không cảm thấy ăn đồ ngọt rất hạnh phúc sao?”
Vương Tử Hoàn: “…”
Xin lỗi, chúng tôi là người phàm không lĩnh hội được hạnh phúc của đại tiên.
Thị trấn Bình Kim cách cửa hàng Tần Linh không quá xa, khoảng hai giờ lái xe, hai người đến thị trấn, phát hiện ra thị trấn này không lớn, nhưng có những thôn làng xung quanh, có phải tân nương quỷ trong thị trấn hay là trong thôn làng, bọn họ cũng không biết.
Tần Linh không vội, “Đi ăn cơm trước, hỏi sau.”
Đồ ăn vặt ở thị trấn nhỏ này thực sự không tệ, tuy nhiên cũng không quỷ quái trong truyền thuyết, phần lớn là tuyên truyền trên mạng, chính là để nổi tiếng trong và ngoài nước.
Cả hai gọi một vài món ăn trong quán cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Vương Tử Hoàn nhỏ giọng hỏi: “Minh hôn ở trong mắt dân chúng hẳn là chuyện đáng để đàm tiếu, chưa nói đến việc đòi nhiều tiền như vậy.
Nhóm bác gái rảnh rỗi lúc không có chuyện gì làm thế nào cũng tám chuyện vài câu, chúng ta hỏi bà chủ một chút, xem thử trong làng có cô gái nào kết hôn với người âm không?”
Thật ra Vương Tử Hoàn nói đúng, ở đây có rất nhiều người đang ăn, bà chủ cũng thật sự đến nghe người ta nói chuyện.
Vương Tử Hoàn dẻo mồm, mua đồ lại hào phóng, bà chủ liền nói với cậu ta: “Cô gái ở thôn Cao Khánh đã chết cách đây vài ngày.
Người ta nói rằng gia đình đã tìm thấy một cái minh, hai ngày nay chính thu xếp việc này đây, nhà trai mỗi lần tới đều mang không ít thứ.
Cậu hỏi thăm việc này làm cái gì? Cậu sẽ không phải cũng thay người khác hỏi thăm đi?”
“Không phải,” Vương Tử Hoàn cười nói: “Chúng cháu đến từ Viện Nghiên cứu Văn hóa Dân tộc.
Cháu nghe nói nơi này đang tổ chức minh hôn.
Chúng cháu quan tâm đến văn hóa dân gian Hoa Hạ, muốn biết một chút về nó.”
Nghe đến đây, một đại thúc ngồi trong góc khịt mũi lạnh lùng nói: “Vào thôn Cao Khánh, con hẻm thứ hai ở phía đông, từ bắc đi về phía nam ba nhà, cửa quay về hướng tây.
Đó là một gia đình khốn nạn, có một cô con gái tốt như nhưng lại bị cha mẹ bức chết.
”
Vương Tử Hoàn tâm tư hơi động, cầm lấy một chai rượu chạy tới, rót cho đại thúc, “Đại thúc, cha mẹ cô gái này thật độc ác, bức chết con gái ruột của chính mình luôn sao?”
“Không phải,” đại thúc vừa nói tới đã nổi giận, hơn nữa uống chút rượu, mặt đỏ chót, tức giận nói: “Ta cũng không sợ đắc tội bọn họ, thấy bọn họ ta cũng nói như vậy, một đám thiếu đạo đức, độc ác.
Cô gái đó gọi là Cao Yến, là thanh mai trúc mã với cháu ta, tình cảm khá tốt.
Tiểu Yến từ nhỏ học tập cực kỳ tốt, thi lên đại học, nhưng đáng tiếc phía dưới nó có một đứa em trai, cha mẹ nó không cho nó đi học, bắt nó đi làm công cung cấp em trai của nó đi học.
Một đứa trẻ ngoan bị chính cha mẹ ép chết! ”
Có người bên cạnh khuyên: “Chuyện như vậy không thể nói lung tung, làm sao có thể giết chết con gái của chính mình?”
Đại thúc chế nhạo và uống hết nửa ly rượu trắng.
“Ta không nói nhảm.
Ta đến làng hỏi chuyện thì biết.
Tiểu Yến có vẻ đã tìm được một công việc ổn định.
Cha mẹ vẫn liên tục đi theo đòi tiền nó, còn có thức ăn và quần áo của em trai nó đều là tiền của nó.
Đứa trẻ mới tốt nghiệp cấp ba, nó có thể tìm được công việc béo bở gì? Khó khăn lắm mới kiếm được một chút tiền thì lại dùng để nuôi gia đình ma cà rồng này.
Em trai nó đã tốt nghiệp, vì học không giỏi, thậm chí còn không thi đậu vào đại học biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa được nuông chiều từ bé, không biết làm việc không nuôi nổi bản thân, mỗi tháng đều đòi tiền cha mẹ.
Cha mẹ thằng đó làm nông, làm sao mà có được nhiều tiền như vậy? Cho nên liền tới đòi con gái.”
Mọi người xung quanh lắc đầu, thật quá đáng.
Đại thúc uống rượu nói chuyện nhiều hơn, “Hồi đầu chỉ là vài món tiền nhỏ, không phải em trai nó đến tuổi cưới vợ, cha mẹ nó muốn mua một căn nhà cho con trai của họ ở quận lỵ, đặt cọc số tiền trả trước hơn 30 vạn tệ, rồi hỏi xin con gái, một cô bé mới đôi mươi, làm sao có nhiều tiền như vậy? Cha mẹ nó đã nghĩ ra cách, tìm một gia đình cho nó.
Người nhà trai gần 50 tuổi, đã ly hôn hai lần và con trai lớn cũng trạc tuổi Tiểu Yến.
Họ hứa sẽ đưa 40 vạn tệ cho em trai Tiểu Yến.
Cha mẹ nó đã đồng ý.”
Tại hiện trường, một số kẻ nóng nảy lo lắng mắng hét: “Quá thiếu đạo đức, trọng nam khinh nữ cũng không thể bán con gái”.
“Đó là, con rể già đã gần 50 tuổi, cha mẹ nghĩ như thế nào? Thiếu đạo đức!”
Quầng mắt của đại thúc đỏ ngầu, từ trong túi lấy ra nửa gói thuốc lá, vừa bấm vừa nói: “Tiểu Yến và cháu trai ta có quan hệ tốt.
Cả hai đã tính đến chuyện kết hôn.
Cha mẹ nó muốn 50 vạn, bởi vì họ không thể bỏ ra nhiều quà cưới như vậy, họ không thể giúp em trai Tiểu Yến tìm được một công việc tốt, gia đình Tiểu Yến không đồng ý.
Không chỉ vậy, ai đó đã đưa 40 vạn để giúp đỡ gia đình hắn.
Cha mẹ Tiểu Yến đã thu tiền quà của người đàn ông mà không có sự đồng ý của đứa trẻ.
Sau đó, Tiểu Yến không thể chịu đựng được và cãi nhau với gia đình, cha nó đã đánh nó một trận.
Tiểu Yến rất đau lòng, nhất thời nghĩ không ra, nhảy xuống sông chết rồi.
Cháu trai ta đã bỏ nhà đi sau khi biết chuyện, đến bây giờ cũng không biết đi đâu.
Hôm nay ta ra ngoài để tìm cháu.
Thằng bé ngốc nghếch này, nếu nghĩ không ra thì … ”
Đại thúc nói không được nữa, hút thuốc mạnh đến nỗi sặc sụa ho lên một tiếng.
Tần Linh nghe xong liền hiểu tại sao minh hôn phải tốn nhiều tiền như vậy, người chết cũng hết, gia đình Cao Yến chỉ có thể trả lại tiền quà cho người khác, để mua nhà cho con trai, bà đã gả con gái mình đi.
Ba chỉ vàng đúng là dành cho con dâu tương lai.
Điều khiến cậu quan tâm hơn nữa là tại sao hai người mua đồ dùng minh hôn từ cậu lại muốn những thứ giống nhau, giống từ quà cưới, ba chỉ vàng như nhau, liệu có chiêu trò gì trong đó?
Tần Linh đi đến bên cạnh đại thúc an ủi, “Thúc à, cháu của thúc vẫn còn sống, trên mặt chú chưa thấy dấu hiệu của người thân đã qua đời.”
Mọi người có mặt nhìn khuôn mặt trẻ trung đẹp đẽ của Tần Linh, đều không tin lắm, bà chủ cười nói: “Tiểu tử còn biết xem tướng?”
Vương Tử Hoàn nheo mắt, “Ông chủ của của cháu thần lắm, một quẻ khó cầu, lúc thường tính một quẻ vài ngàn.”
Mọi người bật cười, hiển nhiên là bọn họ không tin, một quẻ vài ngàn, ắt hẳn phải là thần tiên rồi.
Tần Linh từ trong túi xách lấy ra một thùng quẻ, “Thúc ơi, thúc cho chúng cháu biết nhiều như vậy, cháu sẽ cho thúc một quẻ miễn phí, tùy tiện rút một quẻ thăm, cháu sẽ nói cho thúc biết tìm cháu trai của thúc ở đâu.”
Đại thúc cười khổ: “Thật hả? Tiểu tử không phải đang đùa ta đi.”
Tần Linh khẽ mỉm cười, “Tin thì lại linh.”
Đại thúc nghĩ đến người mẹ già đang ở nhà chờ cháu trai về nên đã tin lời cậu một lần, thừa dịp rượu mời tiện tay rút thăm.
“Tiểu tử, tính đi, cháu trai ta bây giờ ở đâu?”
“Quẻ Càn, quẻ Đại Cát, người thúc đang tìm hiện đang ở phía tây bắc, có một cây cầu bên cạnh nên hiện tại rất an toàn.
Gia đình của thúc rất thịnh vượng, nhưng hãy coi chừng có tranh chấp lời nói.
Sau ba năm, thân thể sẽ bị bệnh.
Nhớ đi khám sức khỏe đúng hạn, phát hiện sớm sẽ bình an vô sự.
Mọi người nhìn nhau, thực sự nói hết điều này đến điều khác.
Đại thúc nhìn đồng hồ, uống hết ngụm rượu cuối cùng, nhét thêm mấy ngụm đồ ăn vào miệng, đi tới chỗ bà chủ tính tiền, vội vàng đi tìm cháu trai.
Kỳ thật lúc đi đường, đại thúc có chút hối hận, người thanh niên kêu hắn ta bốc thăm rồi nói cho hắn ta biết cháu trai mình ở đâu, giống như nói đùa vậy, lỡ như không có ở bờ sông thì chẳng phải làm trễ nải thời gian tìm kiếm thằng cháu sao? Điều hắn lo sợ nhất bây giờ là đứa cháu của hắn sẽ đi theo cô gái đó nếu thằng bé nghĩ quẩn.
Từ xa đã thấy một người ngồi dưới gầm cầu, đại thúc không tin chạy về phía trước hai bước, hóa ra là cháu mình.
Đại thúc chạy lại túm lấy nam thanh niên, giận dữ hỏi: “Mày ngồi đây làm gì? Cả nhà tìm mày khắp sắp điên rồi!”
Người thanh niên mặt mày xanh xao, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù như cỏ dại.
Mặc một chiếc áo khoác đệm bông bẩn thỉu, gió mát thổi lạnh đến run người, cả người rất là tiều tụy.
“Thúc, sao thúc lại ở đây?”
Đại thúc trong lòng nói hắn là thật tình cờ gặp người biết coi bói, nếu không phải tình cờ gặp tiểu tử biết coi bói, hắn thật sự tìm không được.
Đại thúc kéo mạnh cháu trai, “Mày ngồi đây làm gì? Con bé ấy chết rồi mày không sống được nữa à? Cha mẹ mày phải làm sao? Bà mày phải làm sao? Mày đi, bà mày chẳng nhẽ không đi theo mày? Về nhà với tao! “
Người thanh niên mắt đỏ hoe, “Thúc ơi, cháu hoảng quá, cháu muốn ngồi đây một lát.”
“Mày chạy đã mấy ngày rồi.
Hôm nay là ngày thứ bảy nó mất, mày đi tiễn nó, sau đó phải bỏ xuống, mày phải sống thật tốt.”
“Cháu đi thì làm gì được, không thể sống cùng nhau,” thanh niên nắm lấy một nắm cỏ khô héo, mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi, “Thậm chí sau khi chết đi, cháu còn không cưới nổi cô ấy!”
Đại thúc thấy thương cháu mình, “Đừng nói nhảm, sớm muộn gì nhà nó cũng bị trừng phạt! Ra ngoài bị sét đánh!”
Tần Linh và Vương Tử Hoàn đã đến nhà của Cao Yến, sân nhà nhỏ, cửa vẫn bằng sắt, trên cửa được dán giấy trắng, hiển nhiên mới xong tang lễ mấy ngày.
Vương Tử Hoàn gõ cửa sắt lớn, “Có ai không?”
Bên trong truyền đến tiếng chó sủa, ngay sau đó có người gọi: “Ai vậy?”
Vương Tử Hoàn cao hứng gọi: “Đến đưa tiền!”
Chỉ nghe người bên trong vội vàng chạy ra, một người đàn ông trung niên hỏi: “Các ngươi là ai?”
“Chúng tôi đến từ Viện Nghiên cứu Văn hóa Dân tộc.
Tôi nghe nói rằng con gái của anh đã kết âm thân.
Chúng tôi quan tâm đến quá trình này.
Anh có thể cho tôi biết quá trình này là gì không?”, Vương Tử Hoàn nói, đưa cho bên kia năm trăm nhân dân tệ.
“Đây là phí tư vấn.”
Nhìn thấy tiền, thái độ của người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, anh ta cười không thấy răng, nói: “Vào nhà nói chuyện đi.”
Tần Linh nhất thời không muốn bước vào căn nhà này, con gái mới chết vài ngày, mà cha cô nhìn thấy năm trăm tệ liền có bộ dạng cao hứng thế này, buồn nôn chết rồi.
Tần Linh chuyển tức giận không vui lên hệ thống, “Năm trăm này mày chi trả, còn có tiền xăng nữa.”
Hệ thống: Hả?
“Không phải mày tuyên bố nhiệm vụ rách nát này, ta cũng không nhìn thấy những thứ ghê tởm như vậy.
Đền bù tổn thất tinh thần cho ta!”
Hệ thống: “……”
Người đàn ông trung niên này là cha của Cao Yến, tên của ông ta là Cao Phú.
Nhìn vào số tiền năm trăm, Cao Phú nói với Vương Tử Hoàn, “Bây giờ, đàn ông chết yểu thì nhiều, mà phụ nữ thì ít.
Nói chung, nhà ai có con gái chết sớm, chẳng mấy chốc sẽ truyền đi.
Cho nên là có người đến cầu hôn, sợ gái còn độc thân bị kẻ dưới ức hiếp, hơn nữa nhà trai cũng hợp tuổi nên tôi cho phép.
”
Tần Linh khịt mũi, giọng điệu chậm rãi mang theo một tia giễu cợt, “Vậy nên đồng ý hai nhà cùng một lúc?”
“Hả, hả?” Cao Phú sửng sốt, sau đó sắc mặt thay đổi, “Đừng nói nhảm! Tôi chỉ có một đứa con gái, sao có thể gả cho hai nhà?”
Tần Linh nhìn về phía góc sau cánh cửa, lạnh lùng nói: “Còn tôi nhìn thấy trên người con gái ông có hai cái nhân duyên đấy.”
“Cái gì, đường nhân duyên gì, con gái nào?” Cao Phú bị ánh mắt của Tần Linh làm cho sợ hãi đến mức lo lắng nhìn vào góc tối, không biết có phải ngẫu nhiên hay không mà một cơn gió nhỏ ập đến đúng lúc này.
Có một mảnh giấy ngay sau cánh cửa, nó quay qua quay lại một vòng, trông giống như con người.
Cao Phú trở nên tức giận, “Thần côn từ đâu tới! Vớ vẩn! Con gái của tao đi rồi, mày còn dám sắp xếp nó!” Cao Phú nhặt ghế đẩu lên và nói: “Cút! Cút ra khỏi nhà tao ngay!”
*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Vương Tử Hoàn bất lực, cái miệng này của ông chủ Tần quá đắc tội với người khác rồi, mới nói hai câu đã bị đuổi ra ngoài, đã vậy còn mất năm trăm tệ.
Tần Linh vừa bị Vương Tử Hoàn kéo chạy, vừa nói: “Sẽ bị quả báo đó, ma quỷ thích người có tim phổi bẩn thỉu như ông.
Hiện tại trong gia đình ông có 180 tên tiểu quỷ, bọn họ đều bị lòng dạ bẩn thỉu của ông thu hút.
Chúng nó cùng nhau nhìn chằm chằm vào ông, ban đêm nhảy disco trong sân, nhìn lén từ bên ngoài cửa sổ, ngồi trên đầu giường của ông, mặt đối mặt với ông, ôi, tiểu quỷ đang bò trên đầu ông kìa, xấu xí, đang liếm con ngươi rơi ra đấy! “
Cao Phú đã hoảng sợ rồi, ngoài mạnh trong yếu cách ghế đẩu đuổi theo bọn họ, “Cút!”
Chờ xe chạy ra ngoài, ghế cũng bị ném qua, Tần Linh bĩu môi, không sợ hãi, mới dọa cái đã lộ rồi.
Vương Tử Hoàn sợ tới mức đạp mạnh chân ga, thiếu chút nữa xe yêu dấu của cậu ta đã kề môi với đất mẹ.
“Ông chủ, những gì anh nói vừa rồi có phải là sự thật không? Anh thật sự nhìn thấy Cao Yến?”
“Không,” Tần Linh lấy trong túi ra một viên kẹo, vừa ăn vừa vui vẻ, “Tôi hù hắn ta sợ, nhưng hắn ta thực sự rất nhẫn tâm.
Hắn ta chia tro cốt của con gái mình ra làm đôi và bán cho hai gia đình.
Đoán chừng người bên trấn Nguyên Nghĩa là hắn tìm.
“
Vương Tử Hoàn nghe vậy nổi giận nói: “Quá tàn nhẫn, đây không phải đang mổ xẻ thân thể cô gái sao?”
Tần Linh chế nhạo, vẻ mặt càng ngày càng ác liệt, “Lúc đi, tôi có để lại một ít đồ trước cửa nhà hắn ta để chỉ đường cho hai quỷ tân lang.