Tần Linh nhất thời không biết phản bác lại thế nào, mạch não của người anh em này khác với người bình thường, giống như nhắc đến con cái, người ta sẽ nhớ tới vợ, cậu là nam mà nên không thể sinh, sao Mục Huyền Cảnh lại so sánh với cậu chứ?
“Tôi biết, tôi không thể sinh con, anh cũng không thể sinh con, chúng ta cũng không thể sinh con,” Tần Linh nghẹt thở, “Anh so sánh với tôi thú vị lắm hả?”
Mục Huyền Cảnh gật đầu, “Ừm.”
Tần Linh: “…”
Một hơi chặn ở cuống họng, Tần Linh khó giải thích được cảm thấy được ngứa tay, anh ta thế mà còn thừa nhận!
Mục Huyền Cảnh: “Vì đều không thể sinh con, tôi làm gì cũng không sao.”
Tần Linh đảo mắt về phía bầu trời, khó giải thích được nhớ Vương Tử Hoàn, bởi vì Mục Huyền Cảnh không dễ bắt nạt như Vương Tử Hoàn.
Lúc Vương Tử Hoàn gửi tin nhắn hỏi bọn họ đang ở đâu, Tần Linh đã gửi địa chỉ cho đối phương, yêu cầu đối phương nhanh lên, nếu không sẽ không kịp xem náo nhiệt.
Mục Huyền Cảnh đã đi nghiên cứu xe xúc ven đường, thực sự có tư thế xúc trường học lên.
Tần Linh sẽ không làm loại công việc bẩn thỉu như vậy, ngồi trong xe nhìn Mục Huyền Cảnh làm việc, không nhịn được chen hai câu: “Công nhân lấy chìa khoá đi rồi, anh nghiên cứu cái kia có ích lợi gì?”
Mục Huyền Cảnh nhảy vào buồng lái hai lần, Tần Linh lắc đầu, tại sao lại ngoan cố như vậy.
Vừa mới cúp được vài hạt dưa, liền nghe thấy tiếng xe xúc bên đường ầm ầm chạy tới, hạt dưa trong tay Tần Linh cũng không còn thơm nữa, liền chạy xuống xe xem, “Làm sao anh làm được? “
Mục Huyền Cảnh nháy khóe miệng, “Tôi còn biết nhiều hơn cơ, tránh ra một chút.”
Tần Linh lườm một cái, càng ngày càng điên, khi không có người đàn ông tốt ở nhà, sắc đẹp hay gì đó, một chút cũng không mê người.
Mục Huyền Cảnh lái xe đến trường, dùng xẻng đẩy tường xuống, lúc này cảm thấy một cơn gió thổi qua, sau đó, một con rối bóng hình ông già với bộ râu trắng bay tới, cầm một hòn đá, đập vào xe của Mục Huyền Cảnh, “Cút ra ngoài! Cút!”
Mục Huyền Cảnh vung tay lên, sát khí đập bay cục đá, khiêu khích hỏi: “Ngươi cho rằng ngươi muốn cản, có thể ngăn được sao?”
Thấy hai người muốn động thủ, Tần Linh nhanh chóng chạy tới, “Đừng đánh, đừng đánh! Chúng ta nên đối xử dịu dàng với quỷ không sát sinh một chút.”
Mục Huyền Cảnh không nói nên lời, dịu dàng với một ông già, nhưng không bao giờ dịu dàng với anh cả.
Tần Linh quan sát con rối bóng này một chút, quả nhiên, một chút sát khí đều không có, người không phải bị nó giết.
“Chúng ta tâm sự đi, chúng ta không làm thương tổn ngươi, ngươi vẫn luôn bám vào con rối bóng này, luôn hù dọa người, ngươi muốn làm cái gì? Nếu không nói, chúng ta cũng không biết.”
“Không thể hủy đi! Cầu các ngươi! Đừng hủy đi!” Giọng của con rối bóng giống với thân thể của nó, có chút cổ quái, là giọng của một người đàn ông.
Tần Linh nhìn khí tức trên người có chút khó hiểu, vừa nhìn vừa hỏi: “Ông là hiệu trưởng của trường rối bóng này?”
Con rối bóng xúc động nói: “Tôi là hiệu trưởng.
Ngôi trường này không thể phá bỏ, nếu phá bỏ trường học, bọn trẻ sẽ không đến học rối bóng.
Không truyền cho ai được nữa, không ai học! Làm ơn, đừng phá hủy, làm ơn, đừng phá hủy trường học của tôi! “
Tần Linh nhíu mày lại, người này chấp niệm quá sâu, sâu đến mức đã đem hồn phách tan vào bên trong con rối, khí tức bị màu sắc rối bóng che kín, xem không rõ lắm.
Tuy nhiên, linh hồn gắn liền với nó nên không phải tự nhiên mà chết một cách, cũng không giống như bị hại chết, đây mới là lạ.
Tần Linh đột nhiên hỏi: “Lưu hiệu trưởng, ông chết như thế nào?”
Con rối bóng ôm đầu, “Tôi chết như thế nào? Tôi chết vì bệnh, đúng vậy, hẳn là bệnh chết.” Con rối bóng kiên quyết nói: “Tôi tự mình chết!”
“Nhưng tôi không thấy ông giống như chết vì bệnh, ông có phải là bị người nào đó hại chết?”
“Không phải!” Con rối bóng có vẻ bị kích thích, Tần Linh nhất thời không bắt được nó liền để nó bay đi.
Mục Huyền Cảnh muốn bắt, Tần Linh ngăn cản, “Đừng bắt, tôi muốn tìm nguyên nhân cái chết của ông ta.”
Mục Huyền Cảnh đề nghị, “Không thì đi gặp con trai hắn một chút?”
Tần Linh gật đầu, “Tang sự của ông ấy khẳng định là do con trai ông ấy lo liệu, xác thực ứng nên hỏi con trai ông ấy một chút?”
Mục Huyền Cảnh ngắm nhìn bầu trời đêm, ẩn ý nói một câu: “Cậu quá thiện lương, nhưng rất tốt, tôi thích phần thiện lương này của cậu.”
Tần Linh trợn to hai mắt, “Thích?”
“Thưởng thức.”
Tần Linh thở phào nhẹ nhõm, doạ chết cậu rồi.
Thẳng nam đùa bậy kiểu này, quả thực là lưu manh đùa giỡn không chịu trách nhiệm.
Tưởng gặp con trai hiệu trưởng Lưu chỉ là chuyện đơn giản, dù sao cũng là hắn tìm Tần Linh xử lý sự kiện linh dị này.
Không nghĩ tới, hai người không được cho vào nhà.
Lần này, Lưu Lộ Bình về nhà, ở một khách sạn trong trấn, khi Tần Linh bọn họ tới nơi ấy, thư ký Lưu Lộ Bình nói: “Lưu tổng đang có cuộc gọi hội nghị, các người muốn bao nhiêu tiền, làm xong việc anh ấy sẽ đưa thẻ đến cho các người, còn nếu muốn gặp anh ấy, chờ anh ấy họp xong đã.”
Đợi từ 10h đến 12h, Tần Linh cũng chờ đói bụng, đối phương đều không có ý định ra ngoài xem bọn họ, Tần Linh nhịn không được, hỏi lại thư ký: “Khi nào thì xong việc? ”
Thư ký nhỏ lạnh nhạt, uống một ly cà phê, chơi game, “Lưu tổng đang họp, không phải ai cũng có thể gặp, muốn chờ thì chờ, không muốn chờ thì về.”
Tần Linh buồn cười, tức giận đập bàn “Họp cái rắm á, nóc nhà tôi rơi ra một tấm ngói, rơi vào đầu 10 người thì hết 8 người là tổng tài rồi, tổng tài nhà tôi còn chả bận như hắn.”
Mục Huyền Cảnh ấn đầu Tần Linh để trấn an cậu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thư ký nhỏ, “Nói cho hắn biết, chúng tôi biết sự thật về cái chết của cha hắn, chúng ta chỉ chờ hắn một phút.”
Mục Huyền Cảnh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã bắt đầu tính giờ.
Cô thư ký nhỏ nhìn thấy vẻ mặt của anh thật sự rất đáng sợ, cũng không dám khiêu khích anh, vì vậy cô vội vàng nói, một phút sau, Mục Huyền Cảnh lôi kéo Tần Linh đi, lúc này một người đàn ông trung niên bước nhanh ra ngoài, hô: “Hai vị dừng chân!”
Tần Linh bĩu môi, “Lưu tổng hết bận rồi? Nhìn tướng mạo anh, một năm cũng thu được hai triệu, anh còn bận rộn hơn các chủ tịch lớn của các tập đoàn quốc tế trong danh sách của Forbes đấy.
“
*Forbes là tạp chí kinh doanh nổi tiếng nước Mỹ, là ấn phẩm được phát hành hằng tuần phát hành số đầu tiên vào ngày 15/9/ 1917.
Lưu Lộ Bình có chút lúng túng, “Tiên sinh nói đùa, công ty nhỏ, ít người, chuyện gì tôi cũng phải tự thân làm.”
Lưu Lộ Bình lớn lên ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn rất chân thực, rất dễ dàng tạo thiện cảm cho người khác.
Nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào trán hắn một hồi, Tần Linh quay đầu sang một bên, “Hừ!”
Mục Huyền Cảnh cụp mắt xuống, bóp từng hạt châu trên cổ tay, không có ý định nói chuyện với đối phương.
Lưu Lộ Bình lúng túng cười, “Hai vị đại sư, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi?”
“Ngồi thì không cần,” Tần Linh lộ ra vẻ chán ghét không hề che giấu, “Chúng tôi cũng không có bao nhiêu thời gian, hồn phách ba anh bám vào con rối bóng, ngăn không cho trường học bị phá bỏ.
Anh tìm đến chúng tôi vì anh muốn đưa ba anh đi, để cho ba anh hồn phi phách tán?”
Nụ cười trên mặt Lưu Lộ Bình rút đi, “Ba tôi đã chết nhiều năm rồi, đại sư nói cái gì vậy?”
“Chúng tôi nhìn thấy ông ấy, ” Tần Linh không muốn nhìn thẳng hắn, “Ba của anh bị người hại chết.”
Lưu Lộ Bình lạnh mặt, “Đại sư nói đùa sao? Ba tôi chết vì nhồi máu não.
Đã nhiều năm như vậy.
Người chết chính là lớn nhất.
Đừng có đùa như vậy.”
“Tùy anh nói thế nào thì thế đấy đi, ” Tần Linh chỉ thấy buồn cười, người chết rồi, còn giả bộ hiếu thuận,
“Chúng tôi đã nói chuyện với quỷ hồn của ông ấy.
Chuỗi nhân quả rõ ràng trên trán ông ấy là bị ai đó hại chết, hoặc ai đó nhìn ông ấy chết, rõ ràng có thể cứu, lại không cứu, trơ mắt nhìn ông ấy trút hơi thở cuối cùng.
Lại nhìn chuỗi nhân quả trên người anh, tôi liền biết chuyện gì đã xảy ra.
Ông ấy nói chết vì bệnh, chết rồi cũng phải bảo vệ người kia, tôi tôn trọng ý kiến của ông ấy, nhưng những năm này lương tâm của anh có thể thanh thản sao?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Ánh mắt Lưu Lộ Bình chớp động, không dám nhìn vào mắt Tần Linh, cố ý chuyển chủ đề, “Ý cậu là, con rối bóng đó là ông ta?
“Đúng vậy, ông ấy không hại ai, chỉ là không muốn ai phá trường học, ông ấy chỉ muốn truyền nghề rối bóng thôi.”
“Không thể, không thể nào, ” Lưu Lộ Bình vẫn luôn lắc đầu, không biết là muốn thuyết phục Tần Linh hay là chính mình, “Đã gần 20 năm, dù là quỷ, ông ấy cũng đầu thai rồi.”
Tần Linh đã biết câu trả lời mà mình muốn, không muốn nói thêm nữa, “Anh tự mình làm đi, không phải là không báo, thời gian chưa tới, chúc anh tiền đồ tựa như biển, đi thuyền lật thuyền.”
“Cậu…” Lưu Lộ Bình bị câu nói cuối cùng này của Tần Linh nghẹn tức, sắc mặt đỏ lên.
Lưu Lộ Bình nghiến răng không nói lời nào, nhìn lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Cảnh tượng đó lại hiện lên trong đầu hắn, ba hắn phát bệnh, thuốc trên bàn, khi đối phương đang lấy thuốc, hắn cầm vội thuốc trên tay.
Trong đầu hắn tràn ngập ánh mắt của ba hắn trước khi ông qua đời, ánh mắt kia là tuyệt vọng, là không cam lòng, nhưng nhiều là không thể tin được.
Ngoài việc trả tiền cho hắn đi học, ba hắn còn dành toàn bộ số tiền tiết kiệm của gia đình để xây trường, hắn muốn kinh doanh nhưng ba hắn không giúp, khi đó hắn trẻ tuổi nóng tính, càng hận ba hắn hơn. Tần Linh hỏi hắn lương tâm có thanh thản không? Đã gần 20 năm rồi, hắn thường xuyên mơ thấy ánh mắt của ba mình, sao hắn có thể cảm thấy thanh thản được?
Lưu Lộ Bình nắm lấy tóc của hắn để trấn tĩnh lại, nếu những gì Tần Linh nói là thật, linh hồn của ba hắn vẫn còn, ba hắn vẫn đang bảo vệ hắn, Lưu Lộ Bình không dám nghĩ xa hơn, vị đại sư trẻ tuổi này nhất định là nói dối hắn! Không thể nào! Hắn không tin điều đó! Làm thế nào mà con rối bóng đó có thể là ba của hắn? Hai vị đại sư trẻ tuổi này hẳn là đã nói dối hắn!Đúng, vì tiền, nói dối hắn!
Sau khi Tần Linh đi ra ngoài, hai bàn tay nắm chặt hướng lên trên buông ra, trong lòng bàn tay có một làn khói xanh bay ra.
Khóe miệng Tần Linh giật giật, trong lòng có cảm giác thành công sau khi thực hiện một trò đùa dai, “Tôi đã phá hộ thân mà anh ta mời tới rồi, tại sao lại phải bảo vệ một người như vậy nhỉ? Vì anh ta dám làm, thì phải dám chịu nhân quả chứ, huyền thuật sư che chở cho hắn nên đánh chết hắn ngay tại chỗ, chiêu hồn rồi lại đánh chết.” (mình không hiểu ý này lắm:((()
Mục Huyền Cảnh cũng thấy phiền, “Khi đánh nhau, trực tiếp đánh cho hồn phi phách tán luôn không được sao?”
“Làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?”
“Đánh chết rồi lại chiêu trở về lại đánh chết không tàn nhẫn à?”
“Tôi không thèm nghe anh nói nữa,” Tần Linh thấy cậu luôn luôn thua miệng lưỡi Mục Huyền Cảnh, có chút không vui, “Không nghĩ tới chuyện này, tôi muốn nôn.”
“Có… Có rồi, ” Tần Linh cười lạnh một tiếng, “Của anh, anh dám nhận sao?”
Mục Huyền Cảnh sửng sốt, sau đó lông mày lạnh lùng tan ra, trông rất vui vẻ, “Nhận chứ, tôi thừa nhận.”
Tần Linh trái lại choáng váng, “Loại này chuyện cười anh cũng hùa theo?” Trong ấn tượng của cậu, loại trò đùa vô liêm sỉ này có thể giết hết tất cả trai thẳng!
Mục Huyền Cảnh bất đắc dĩ, “Tôi thật sự nhận mà, cậu khi nào sinh? Mang thai khi nào?”
Tần Linh biết dở khóc dở cười, “Tôi đùa với anh thôi.”
Mục Huyền Cảnh nghiêm túc nói: “Tôi sẵn lòng xem nó là thật.”
Tần Linh giận dữ đấm đá hắn, đánh đặc biệt thành thục, đánh xong đột nhiên phát hiện, trong lòng không còn bị chặn lại nữa.
Tần Linh vỗ mặt, bình tĩnh hơn, “Anh nói xem, lòng người có bao nhiêu tàn nhẫn, có thể nhìn ba hắn chết ở trước mặt hắn mà không cứu.
Tôi không nghĩ được, tôi còn không dám tưởng tượng trưởng bối của tôi ngày nào đó rời đi.
Tôi đã quen cảnh sinh ly tử biệt rồi nhưng nếu là người nhà của tôi, tôi không thể chấp nhận được ”.
Mục Huyền Cảnh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Tôi không biết, tôi không có gia đình, tôi không hiểu cảm giác đó.”
Tần Linh thông cảm nói: “Tôi có, tôi có rất nhiều cha, nếu không hai ta kết nghĩa anh em đi, chúng ta hợp nhau như thế, tôi sẽ chia một nửa cha tôi cho anh.”
Mục Huyền Cảnh: “…”
Ai lại muốn trở thành anh em chứ?!
Cả hai cùng ăn trưa, quay lại thì thấy rất nhiều công nhân đã đến trường, điều đó có nghĩa là họ đang có ý định phá bỏ trường.
Quản đốc từ bên cạnh hét lên: “Tất cả động tác nhanh lên! Xế chiều nay phải xong việc!”
Tần Linh bước nhanh đi tới, hỏi trưởng thôn đang đứng sang một bên: “Tại sao lại đột nhiên phá huỷ vậy? Không phải nói chờ cháu xử lý rối bóng rồi mới phá ra sao?”
Trưởng thôn giải thích: “Ông chủ bọn họ nói mảnh đất này vốn là của nhà mình, muốn phá bỏ, ai cũng không ngăn cản được”.
“Lưu Lộ Bình?”
“Đúng vậy.”
Tần Linh bình tĩnh trở lại, vừa mới nói cho hắn biết rối bóng là ba hắn, hắn cứ như vậy nóng lòng muốn phá huỷ, khốn kiếp!
Từ xa đã nhìn thấy con rối bóng râu trắng, vì sợ mặt trời nên không dám ra ngoài, nó đứng ở cửa sổ như bái lạy với Bồ tát, bộ dạng như đang cầu xin bọn họ đừng huỷ đi.
Đáng tiếc, những người bình thường này không ai có thể nhìn thấy, nhìn thấy ông lão bất lực, Tần Linh bước tới ngăn cản công nhân xây dựng.
Cậu không có giống như bộ dạng tức đến nổ phổi, ngược lại có chút ý tứ xem náo nhiệt, cười hỏi: “Các anh hiện tại phá đi, không sợ bị trả thù sao?”
Các công nhân đang bận rộn, đều gọi cậu: “Nhóc con ra khỏi đây đi! Ở đây không an toàn!”
“Đừng cản đường! Tránh ra đi!”
Tần Linh hỏi: “Nơi này là hiện trường một vụ án mạng.
Ba người chết thảm, hồn phách phiêu bạt ở đây, còn có rối bóng giết người.
Nếu ba người kia bị giết vì muốn phá huỷ trường học, các anh không sợ buổi nó tìm đến các anh sao? ”
Vẻ mặt của đám công nhân thay đổi, sự việc lần này khiến bọn họ thật sự sợ hãi, có người nhìn thấy con rối bóng đó chạy ra ngoài vào ban đêm, nhưng đưa rất nhiều tiền, những người dám tới lần này đều gan lớn, bọn họ chỉ vì để kiếm tiền.
Họ không nghĩ đến việc trả thù, nhưng họ không muốn chết.
Tần Linh mỉm cười chỉ vào trưởng thôn nói: “Không tin thì đi hỏi trưởng thôn đi.
Tối hôm qua nhà bọn họ xảy ra chuyện, trên tường đầy vết máu.”
Vẻ mặt của công nhân đều thay đổi, đều nhìn về phía trưởng thôn, trưởng thôn vội vàng gật đầu, cũng sợ công nhân có chuyện rồi bao nhiêu người nữa chết trong thôn, làm sao có thể sống ở thôn này nữa?
Quản đốc nhìn sắc mặt của đám công nhân, vội vàng đuổi Tần Linh đi: “Đừng ở đây hù doạ người, làm chậm trễ công việc của chúng tôi.
Đi mau đi mau!”
Tần Linh cười nói: “Tôi không hù doạ các người.
Lưu Lộ Bình tìm tôi tới giải quyết việc này.
Tối qua tôi mới nói chuyện với ác quỷ, ác quỷ kia ở chỗ đó nhìn các người, mỗi người, mỗi một khuôn mặt, hắn đều nhìn đấy, tại sao không đợi thêm một ngày nữa, đợi tôi đuổi hắn ta đi rồi mới tháo dỡ? “
Cậu càng trấn tĩnh thì tâm lý đám công nhân càng không chắc chắn, quản đốc vội vàng đuổi cậu đi “Phía trên nói hôm nay phải phá bỏ, đừng có gây lộn với chúng tôi.” Hắn ta quát công nhân: “Ông chủ nói! Làm xong việc phát lương tại chỗ! Một lát nữa anh ta sẽ mang tiền đến! Làm ngay! ”
Tần Linh nghiến răng, hắn còn dám tới!
Mục Huyền Cảnh kéo cậu sang một bên, “Có những người, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người, biết là thật, thì phá huỷ toàn bộ, vô hình trung chính là giả.”
Tần Linh lại liếc nhìn con rối bóng ẩn hiện trong bóng tối, “Ông ta chẳng chỉ là một lão nghệ nhân muốn truyền lại những thứ do tổ tiên truyền lại thôi.
Chấp niệm quá sâu, cứ vướng vào không thoát ra được.
Tôi muốn giúp ông ấy một tay.”
Mục Huyền Cảnh nhếch miệng lên, ánh mắt dịu dàng nhìn vào đôi mắt trong veo của Tần Linh, “Tùy em.”
Tần Linh có chút khó giải thích được, quay người đi tìm trưởng thôn, biểu hiện của Mục Huyền Cảnh khiến đầu óc cậu như ngừng lại.
Trưởng thôn thật sự có số điện thoại của Lưu Lộ Bình, Tần Linh đã gọi điện tới 3 lần nhưng đầu dây bên kia không trả lời, Tần Linh bực bội gửi tin nhắn: ba anh đang theo dõi ngôi trường yêu thích của ông ấy bị phá huỷ, nếu anh không muốn thừa nhận, không sao cả, phá hủy đi, tôi sẽ đưa ba anh đến trước mặt anh.
Tần Linh xuống xe tìm lần nữa, chỉ thấy một cái hộp các tông, nếu được niêm phong, ánh mặt trời sẽ không xuyên qua.
“Tôi đưa hiệu trưởng vào, ông ta có ghét bỏ không?”
Mục Huyền Cảnh an ủi: “Sẽ không, mạng cũng mất rồi, còn chọn cái gì nữa?”
Tần Linh cảm thấy mình không giao tiếp được với người thô bạo, chết, cũng phải chết cho đẹp, nếu sau này cậu chết mà đem cậu vỏ vào quan tài xấu.
Cậu chắc chắn sẽ đội mồ sống dậy.
Tần Linh chạy đến chỗ ẩn thân của hiệu trưởng, khiêng vào hộp.
Hiệu trưởng vội vàng phát điên lên, “Cái gì? Họ muốn phá bỏ trường học của tôi.
Sau khi họ phá bỏ, bọn trẻ sẽ đến lớp như thế nào? Làm sao trường học của tôi có thể tuyển sinh chứ? Bọn trẻ không đến được rồi! Cầu các người, có thể ngăn họ lại không? Có thể yêu cầu họ không tháo dỡ nó nữa! ”
Tần Linh thở dài, “Ngôi trường này nhất định phải phá bỏ.
Ông có ngăn cản hay không cũng sẽ để lại hậu quả như nhau thôi.
Tôi đưa ông đi gặp con trai ông.”
Con rối bóng muốn bò ra khỏi hộp, “Không, tôi không muốn nhìn thấy nó, tôi sẽ không gặp nó.”
Lúc này, nghe thấy ngoài cửa sổ có người hét lớn: “Ông chủ đến rồi, nhanh lên!”
Tần Linh nhìn sang, phát hiện một chiếc xe tư nhân vừa dừng lại, bên dưới có một người đi xuống, chính là Lưu Lộ Bình.
Ánh mắt Tần Linh trở nên lạnh lẽo, thế mà hắn dám tự mình tới, đây là không yên lòng? Sợ công nhân không huỷ được?
Sau khi nhìn thấy Lưu Lộ Bình, con rối bóng sững sờ và bất động, như thể nhận ra đó là ai.
Tần Linh nhân cơ hội lắp vào rồi đậy nắp lại, “Trường học này có thể tháo dỡ hay không tùy con trai của ông.
Ông có thể tự mình nói với hắn.”
“Ông chủ Lưu, anh tới đây nhanh như vậy,” Tần Linh châm chọc hỏi, “Anh trăm công nghìn việc như thế lại đến đây giám sát công việc, vất vả rồi.”
Lưu Lộ Bình mỉm cười, cũng không dám đắc tội đại sư như Tần Linh, “Tiên sinh nói đùa, tôi chỉ muốn nhanh chóng xây dựng trường học, để năm sau trẻ em ở vài ngôi làng gần đây có thể đến trường.”
Tần Linh không chút lưu tình, “Nếu đã đến rồi thì tôi đỡ phải đi một chuyến, tôi mời anh đi gặp một người.”
Lưu Lộ Bình nở nụ cười, có phần cự tuyệt, “Tôi không rảnh, nói sau đi.”
Mục Huyền Cảnh bước đến, nắm lấy vai Lưu Lộ Bình, mắt Lưu Lộ Bình đăm đăm, bất động.
Tần Linh kinh ngạc, khống chế người sống?
Mục Huyền Cảnh ra hiệu cho hắn đi, có khác gì tên ngốc đâu?
Tần Linh lẩm bẩm nói: “Càng ngày càng kém giống người, điều khiển đồ vật cũng không giống người.”
Mục Huyền Cảnh: “…”
Trước kia rõ ràng nói anh điều khiển đồ vật rất thú vị, rất hữu dụng, loại này chênh lệch thật khiến cho người ta thót tim.
Đến RV, Mục Huyền Cảnh liền vỗ Lưu Lộ Bình một chút, Lưu Lộ Bình phục hồi tinh thần lại, tức giận hỏi: “các người muốn làm gì?”
Tần Linh mở rương ra, “Đừng kích động, nhìn xem đây là ai nào.”
Đồng tử của Lưu Lộ Bình co rút lại, không biết phải nhìn rối bóng như thế nào, rối bóng là đồ vật khi còn sống ba hắn rất thích.
Lúc này con rối bóng mới ngước nhìn hắn, ánh mắt bi thương, thật giống như có linh hồn.
Lưu Lộ Bình lùi lại hai bước, “Không thể! Không thể! Rối bóng không thể sống lại.”
Mục Huyền Cảnh thả oán khí trên người ra một chút, che khuất rối bóng và Lưu Lộ Bình, Lưu Lộ Bình nhìn thấy linh hồn mờ trên con rối bóng, hắn lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt kinh hãi, “Không thể! Làm sao có thể? Không được!”
Tần Linh bĩu môi, ghét bỏ hừ một tiếng, “Còn có thể nói cái gì khác ngoài ‘không thể’ không? Anh thật giống con đà điểu, tự lừa mình dối người.” Tần Linh không quan tâm hắn, trực tiếp hỏi con rối bóng, “Hiệu trưởng, con trai ông giết ông sao?”
“Không!” Con rối bóng gần như ngay lập tức phản bác lời nói của Tần Linh, lo lắng nói: “Nó không hại tôi! Tôi chết vì bệnh!
Lưu Lộ Bình sững sờ trong giây lát, giọng nói này là của ba hắn, ba hắn thế mà bảo vệ hắn.