App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 50: Bức Hôn



Nhiệm vụ cuối cùng của Tần Linh trước khi mất trí nhớ, phong ấn tại vị trí quỷ thành xuất hiện một vết nứt, hàng trăm yêu ma cấp ác quỷ chạy ra ngoài, mấy chục người nhận nhiệm vụ cùng chết, tổ 6 nhận nhiệm vụ xông lên hỗ trợ, không ngờ sau khi ác quỷ phát hiện ra Tần Linh, không hiểu ra sao chỉ muốn giết Tần Linh.

Tần Linh có linh lực mạnh mẽ, có thể bày trận thi pháp, nhưng thân thủ thực sự không tốt,đối mặt với nhiều ác quỷ như điên như dại tấn công như vậy, Tần Linh hoàn toàn không chịu nổi, những ác quỷ kia liều mạng hồn phi phách tán cũng không cho cậu cơ hội lấy được bùa, phảng phất chỉ có một mục tiêu: giết Tần Linh!

Mục Huyền Cảnh tự vệ không thành vấn đề, vì bảo vệ Tần Linh, vẫn luôn che chở cậu phía sau, thay  cậu chặn nhiều lần bị thương, cuối cùng khi anh chặn được đòn tấn công của quỷ vương, thì bị thương nặng, bị quỷ vương nhập vào.

Đối phương còn muốn thân thể Mục Huyền Cảnh, không nghĩ tới Mục Huyền Cảnh dựa vào ý chí của mình trấn áp hồn phách của quỷ vương.

Thương thế của anh quá nặng, hồn phách đã bất ổn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị quỷ vương nuốt chửng, anh lo lắng khi mình chết, Tần Linh sẽ làm sai chuyện, để cho Tần Linh sống tốt, anh dùng tia linh khí cuối cùng phong ấn ký ức của cậu, để cho cậu sống.

Tần Linh lúc này mới hiểu được sư phụ đã đoán mệnh cho cậu, người sẽ bảo vệ cậu bằng cả tính mạng đã sớm đến với cậu rồi.

Tần Linh vội vàng đến tập đoàn Diệp Hồng, từ khi còn nhỏ cậu đã có thân phận, quyền hạn hoàn toàn tự do ra vào công ty.

Cậu chạy đến văn phòng chủ tịch, thấy Mục Huyền Cảnh đang thảo luận vấn đề với Úc Trạch, cảm xúc ngột ngạt dọc đường bộc phát vào lúc này, vội vàng ôm lấy Mục Huyền Cảnh, cảm giác mất mà có được khiến trái tim như được lấp đầy, khiến trái tim đau đớn co quắp.

Cha Úc bất đắc dĩ thở dài, “Ta còn ở chỗ này đây.”

Tần Linh hoàn toàn không nghe thấy, vừa tức giận vừa đau lòng, níu kéo Mục Huyền Cảnh, “Đồ khốn nạn!”

Nghe thấy thanh âm mũi dày trong giọng nói của cậu, Mục Huyền Cảnh ôm chặt cậu, sắc mặt lạnh xuống, “Ai bắt nạt em?”

“Anh còn dám hỏi! Tại sao anh lại vì em mà chết! Nếu anh chết thì em phải làm sao?” Tần Linh tức giận nện lên lưng của Mục Huyền Cảnh hai phát, đánh xong liền đau lòng, vừa tức vừa oan ức.

Ánh mắt Mục Huyền Cảnh khẽ động, “Em nhớ ra?”

“Em đã nói là không cho phong ấn ký ức, em có quyền quyết định mình muốn sống như thế nào! Dựa vào cái gì anh lại chết thay em, em còn như tên ngốc sống vui vẻ? Đã vậy anh còn dám dùng cấm thuật phong ấn ký ức, còn dám dùng trên người em! Anh không sợ biến em thành kẻ ngốc sao? ”

Mục Huyền Cảnh đau lòng muốn lau nước mắt nơi khóe mắt cậu, lại bị Tần Linh ôm chặt, không cam lòng đẩy ra, anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán Tần Linh, nhỏ giọng nói: “Là lỗi của tôi, thực xin lỗi.”

Trong lòng Tần Linh cảm thấy khó chịu, bây giờ còn đang dỗ dành cậu, nói xin lỗi cậu, nếu như người này chết rồi, cậu lại cứ như vậy quên mất, cuộc đời này sẽ có bao nhiêu mất mát? Cậu đi đâu để tìm một kẻ khờ khạo khác hết lòng vì cậu đây?

Tần Linh ngẩng đầu, nắm lấy cổ áo Mục Huyền Cảnh, lôi anh đi ra ngoài, “Cha, con bắt người này đi, con có chuyện muốn bàn với ảnh.”

Cha Úc thở dài, vấn đề chính xác là ở đâu? Tính tình Tần Linh hoàn toàn không theo ông chút nào, mà là theo sư phụ cậu, bình thường cũng không sao, mỗi khi gặp phải chuyện tình cảm, lại đơn thuần như một kẻ ngốc, ngốc nghếch, điên cuồng và bướng bỉnh.

Mục Huyền Cảnh bị kéo ra ngoài, dọc đường nhận được vô số ánh mắt nghi ngờ, Tần Linh không quan tâm, trực tiếp kêu tài xế đưa bọn họ tới biệt thự nhỏ cạnh bộ ngành, nơi bọn họ từng ở.

Chỉ khi Mục Huyền Cảnh bị giam trong môi trường quen thuộc đó, cậu mới cảm thấy chân thật.

Mục Huyền Cảnh nhìn sắc mặt của cậu, thử hỏi một câu: “Em đang muốn nhốt tôi lại sao?”

“Đúng! Anh không được phép ra ngoài khi chưa có sự cho phép của em.

Nếu anh dám chạy, em sẽ đánh gãy chân anh, trói anh bằng một sợi xích sắt dày nửa mét!”

Mục Huyền Cảnh buồn cười, “Dày nửa mét? Thắt lưng của tôi còn không dày nửa mét.”

Tần Linh bất mãn nhìn anh: “Anh còn cười sao? Em còn tức giận, muốn đánh anh.”

Mục Huyền Cảnh nắm lấy tay của cậu, chủ động dời mặt qua, cười nói: “Đánh đi.”

“Em không nỡ.” Tần Linh nói xong, hai mắt lại đỏ hoe, không biết anh sống sót bằng cách nào hay chịu bao nhiêu tội.

Mục Huyền Cảnh sờ sờ đầu Tần Linh an ủi: “Đã qua rồi, đừng khóc, nếu khóc nữa sẽ không đẹp đâu.”

Tần Linh liếc anh một cái, “Đánh rắm! Em lúc nào nhìn cũng đẹp!”

Mục Huyền Cảnh cười cười, thuận thế kéo cậu ôm vào trong lòng, cảm nhận được nhiệt độ trên thân thể Tần Linh, “Đúng vậy, em già rồi cũng đẹp.”

Trái tim Tần Linh nhất thời tan chảy, cậu siết chặt tay Mục Huyền Cảnh, không dám buông ra.

Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên Tần Linh làm là đóng cửa không cho Mục Huyền Cảnh ra ngoài.

Mục Huyền Cảnh dở khóc dở cười, “Cơm tối cũng không ăn?”

“Không ăn, không cho phép anh đi ra ngoài.”

Tần Linh sợ hãi, thực sự sợ hãi, cảm giác nhìn người mình yêu mất đi sinh mệnh trước mặt khiến cậu sợ hãi muốn bắt lấy, không dám buông tay.

Mục Huyền Cảnh bất đắc dĩ đặt tay Tần Linh lên ngực mình, “Tôi còn sống, người đứng trước mặt em là người sống, đừng sợ.”

Tần Linh cúi người dùng môi đè Mục Huyền Cảnh lên cửa, ôm chặt lấy anh, lắng nghe nhịp tim của anh, trong lòng dần dần lắng xuống.

“Em rất tức giận, anh nói dối em!”

Mục Huyền Cảnh kiên nhẫn dỗ dành cậu: “Nhưng tôi không hối hận đâu.

Nếu một ngày nào đó tôi biến mất, em phải mau quên tôi, thật vui vẻ, mang một phần của cuộc sống của tôi, sống cho tốt.



Tần Linh bất mãn hỏi: “Nếu một ngày nào đó em chết? Nếu như anh nghĩ theo cách khác, anh có nguyện ý quên không?”

Mục Huyền Cảnh nở nụ cười, “Ngốc ạ, tôi sẽ đi cùng với em, để em khỏi cô đơn sợ hãi.”

Trái tim Tần Linh vừa mới bình tĩnh lại, lúc này như bị một búa đập mạnh một cái, “Anh mới ngốc! Cả thế giới này không có người ngốc như anh!”

Mục Huyền Cảnh mỉm cười, dù sao trên đời này, Tần Linh là mối quan tâm duy nhất của anh.

Nhìn ánh mắt của anh, Tần Linh biết nói gì cũng vô ích, cậu thầm làm ra quyết định, không hỏi chủ đề này nữa, “Nhẫn của em đâu?”

“Trong ngăn kéo.” Mục Huyền Cảnh lấy ra cho cậu, Tần Linh đeo vào cho mình và Mục Huyền Cảnh, nghiêm nghị nói: “Chúng ta đi đăng ký ngay.”

Mục Huyền Cảnh bất đắc dĩ nói: “Trời đã tối rồi, nhân viên cũng nghỉ làm rồi.”

Tần Linh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vậy thì sáng mai đi sớm, có dám đi không?”

“Không phải, chỉ là … nhanh quá, không nói cho sư phụ biết sao?”

“Không được, tiền trảm hậu tấu, nếu không, bọn họ không đồng ý thì phải làm sao?” Tần Linh đặc biệt cố ý nói.

Mục Huyền Cảnh suy nghĩ một lúc, “Tôi đột nhiên cảm thấy rằng mình bị ép kết hôn.”

“Anh có dám gả không?”

“Đều tùy em.” Mục Huyền Cảnh không giấu được vui mừng trong mắt, ôm lấy Tần Linh hôn một cái, muốn nói tiếp, nhưng Tần Linh bóp chặt khuôn mặt của anh, “Chờ một chút, em còn chưa thẩm tra xong, anh thế nào rồi? Đã đi đâu rồi? Làm sao mà tỉnh lại?” Quỷ vương ở đâu? Một thân quỷ khí của anh có phải là do hắn không? ”

Mục Huyền Cảnh bình tĩnh nói: “Tôi hấp thu quỷ khí của hắn.”

Tần Linh đau lòng hỏi: “Có khó chịu không?”

“Không khó chịu, đã khá hơn rồi.”

“Làm sao có thể không khó chịu? Anh là người phàm, những quỷ khí kia ở trong cơ thể, dù có hồn phi phách tán cũng không chịu được đâu!”

“Không biết, tôi dùng một tia hồn phách hấp thu toàn bộ quỷ vương.” Mục Huyền Cảnh cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng nếu không nhanh để hắn sống sót thì anh cũng không có thời gian truy cứu.

“…” Tần Linh ngẩn người, đây còn là người sao? “Không thể nào, anh là người mà!”

Mục Huyền Cảnh không thèm để ý nói: “Ai biết được.”

Tần Linh chỉ có thể giữ mối nghi ngờ này trong lòng, còn có một chuyện khiến cậu buồn bực, “Tại sao những con quỷ kia chỉ muốn giết em?”

“Tôi không biết, có lẽ, sư phụ em biết, khi đó người có vẻ tức giận, giống như cãi vã với không khí, bây giờ nghĩ lại, không phải là không khí, hình như đang đối mặt với bài vị.

Sư phụ em thờ ai? ”

Tần Linh cau mày, “Sư gia em, còn có Diêm vương gia.”

“Vậy em đi hỏi người chút.”

“Giờ đi luôn?”

“Giờ để em ăn no đã, bụng ai kêu đấy? Nhất định buổi trưa không nghe lời, không ăn ngon.



“Ừ.” Tần Linh ôm bụng rột rột, cây ngay không sợ chết đứng.

Mục Huyền Cảnh cưng chiều xoa bóp mặt cậu, “Không cho tôi đi ra ngoài, chúng ta sai người đưa tới?”

“Được rồi! Dù sao anh cũng không được phép ra ngoài!”

Sáng sớm hôm sau, Tần Linh đưa Mục Huyền Cảnh đi đăng ký kết hôn, Tần Linh có ý bảo Mục Huyền Cảnh không cần lo lắng, về sau có thể làm lễ cưới, nhưng nhất định phải có giấy đăng ký.

Mục Huyền Cảnh rất ngoan ngoãn nghe lời, Tần Linh nói gì, anh đều nghe theo.

Sau đó, Mục Huyền Cảnh, người không bao giờ đăng Moments, đã âm thầm đăng Moments.

Anh cũng đăng nhập vào tài khoản huyền thuật của mình, đăng một bài đăng, tất cả đều là ảnh chụp giấy kết hôn.

Tần Linh nhìn thấy động tác nhỏ bí mật của anh, sau đó nhìn vẻ mặt vô cảm của anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy là lạ chỗ nào.

Không lâu sau, Tần Linh nhận được tin nhắn oanh tạc, đặc biệt là Nhan Khang, khó tin đến kinh ngạc, oanh tạc xong Tần Linh lại oanh tạc Mục Huyền Cảnh: Các người kết hôn rồi? Khi nào?

Mục Huyền Cảnh: Đã đăng ký.

Nhan Khang: Nhanh như vậy???

Mục Huyền Cảnh:Ừm, em ấy đã nhớ ra ngày hôm qua.

Nhan Khang: Vậy thì anh đăng ký khi nào?

Mục Huyền Cảnh: Hôm nay.

Nhan Khang: Anh đã làm như thế nào?

Mục Huyền Cảnh: Không phải tôi, em ấy chủ động, tôi nghe lời em ấy.

Nhan Khang không thể tin được: CLGT! Tôi không tin!

Mục Huyền Cảnh phớt lờ hắn, tin hay không thì tùy.

Ngay sau đó, vòng bạn bè của Mục Huyền Cảnh đã nhận được hàng tá dấu hỏi lớn và một loạt dấu chấm than màu đỏ từ sư phụ Tần Linh, khi Nhan Khang nhìn thấy điều này, hắn đã cười trên sự đau khổ của người khác, gửi một loạt các biểu tượng cảm xúc: Xong đời rồi! Hahaha ~~~

Mục Huyền Cảnh chỉ cho Tần Linh, “Sư phụ em có vẻ khó chịu.”

Tần Linh chột dạ hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Mục Huyền Cảnh đã cho cậu một kế, “Em tìm một cây gậy, chúng ta cầm lấy đi tìm ngài, nếu ngài tức giận thì để ngài đánh cho tôi một trận, xả giận là tốt rồi.”

Tần Linh oan oan ức ức, “Không muốn, em không nỡ!”

Mục Huyền Cảnh nhướng mày, “Vậy, đánh em? Em quyết định.”

Tần Linh suy nghĩ một chút, “Quên đi, em sợ đau, đánh anh đi.” Tần Linh sờ sờ cơ bụng anh, “Anh da thịt béo, chịu đánh được.”.

Mục Huyền Cảnh im lặng, hay lắm vợ yêu..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.