App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 4: 4: Treo Lên Mà Đánh





Chưa cho cậu thời gian để tìm hiểu kỹ năng kia, các phóng viên chen chúc tới, máy ảnh vang lên tanh tách.

Giang Chước không trốn tránh cũng không nói gì, lập tức đi về phía trong sân thi đấu.

Cậu giữ khuôn mặt lạnh lùng, làm cho người ta không biết tâm trạng tốt hay xấu, phóng viên vội đuổi theo, hỏi liên tiếp: "Chào Giang đại thiếu, xin hỏi hôm nay anh tham gia trận đấu ngày hôm nay có hồi hộp không?"
Giang Chước nói: "Không hồi hộp."
"Thoạt nhìn Giang thiếu đã có tính toán, có chắc lấy được hạng nhất hay không?"
Đại khái là cảm thấy câu hỏi này của phóng viên hơi ngu ngốc, Giang Chước không nói gì nữa, cũng không quay đầu mà phất tay, ý bảo họ trở về, hoàn toàn không định mở miệng.

Theo lý thuyết các phóng viên có thể phỏng vấn, nhưng quy mô lớn vậy sẽ ảnh hưởng đến trật tự thi đấu, có thể bị nhân viên an ninh đuổi ra ngoài.

Thời gian quý giá, một phóng viên kênh giải trí ghét bỏ những người vừa rồi hỏi mấy câu vô dụng, liều mạng chen ra, hét lớn: "Giang thiếu, xin hỏi thái độ của anh với những tin tức về đất tuyệt hậu trên mạng là gì?"
Cái này đúng là vào thẳng chủ đề, hỏi tới điều mà tất cả mọi người quan tâm, Giang Chước cũng dừng bước, quay đầu.

Cậu nhìn thẳng vào camera, toàn bộ khuôn mặt hiện trong màn ảnh, mi mục như họa, dung nhan tú mĩ, ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng, không hề có chút bối rối do bị chạm trúng khuyết điểm.

Như vậy khiến cho phóng viên vừa đặt câu hỏi nháy mắt đỏ mặt.

"Về chuyện này." Giang Chước nói, "Trước đó luật sư đã đăng thông báo bác bỏ tin đồn.

Nói rõ những gì truyền bá trên mạng đều là giả, bên tôi nhất định sẽ bắt người bịa đặt thông tin chịu trách nghiệm trước pháp luật, nội dung cụ thể mọi người có thể lên mạng tra."
Câu trả lời này rất quy củ, phóng viên không can tâm hỏi tiếp: "Nhưng theo hướng dư luận phát triển trước mắt, dân mạng cũng không mua chung cư của anh nữa, anh có ý định hay hành động gì tiếp theo không?"
Giang Chước hơi giật mình, sau đó lắc đầu nở nụ cười.

Thoạt nhìn vừa lạnh nhạt vừa động lòng người, lông mày hơi nhướn, khóe môi nhu hòa cong lên, dưới ánh đèn vô cùng sinh động.

Cậu không hề dây dưa, vỗ vỗ vai phóng viên, quay đầu lại nói: "Tôi mà cho anh biết, thì chẳng phải mọi người đều biết sao?"
Phóng viên: "..."
Giang Chước đã bước vào trong hội trường mất rồi.

Cậu nói chuyện cẩn thận, nhìn qua thì vấn đề nào cũng trả lời nhưng cân nhắc đi cân nhắc lại những lời nói đó thì không thể lấy ra nửa chữ để viết bài.


Các phóng viên còn muốn đuổi theo, thế nhưng nhân viên an ninh đã để ý trận ồn ào này, tiến tới duy trì trật tự, mọi người không thu hoạch được gì chỉ đành phẫn nộ rời đi.

Xung quanh đều có những người ngoài sáng trong tối đánh giá Giang Chước, cậu luôn làm theo ý mình, không để trong lòng, ánh mắt chỉ đảo qua một cái rồi đi về hướng đội Hoa Đại.

Lúc này Giang Duy đứng bên cạnh mới phục hồi tinh thần từ kinh ngạc, không nghĩ tới Giang Chước khôi phục nhanh như vậy, hơn nữa vậy mà còn dám xuất hiện ở đây, dù sao cũng có chút chột dạ.

Mắt thấy đối phương đi ngang qua, Giang Duy do dự một chút, gật đầu với cậu.

Giang Chước dừng lại, mắt quét qua Giang Duy một vòng, tươi cưởi.

Giang Duy bất động thanh sắc lui về phía sau một chút, chỉ nghe Giang Chước nói: "Cúng tuần ông nội, cậu có về nhà không?"
Cậu và ông nội sống ở nhà cũ, Giang Duy cùng mẹ ruột của cậu ta mua một biệt thự, đôi bên không sống cùng nhau.

Giang Duy vốn chuẩn bị tốt để đối phó với việc Giang Chước làm khó dễ hoặc nói những lời ngoan độc, không nghĩ cậu sẽ hỏi câu này.

Giang Duy mím môi, trả lời: "...!Không."
Giang Chước lấy tay xoa bóp mi tâm, nói: "Vì sao không về, có phải bên trong nhà cũ không có gì đang giá, không có hứng thú?"
Giang Chước bình thường không hề quan tâm cậu ta, mỗi lần quay về nói với nhau không quá ba câu, Giang Duy rất muốn xông vào đánh nhau, nhìn xung quanh đầy người, đành phải nhẫn nại giải thích: "...!Mấy ngày nay thân thích nhà em có việc.

Dì cả của em phải chữa bệnh, em cùng mẹ đi theo chắm sóc bà..."
Giang Chước: "Chính là người dì cả đến tìm ông nội vay năm vạn để chữa bệnh nan y khi anh học Tiểu học đúng không? Bà ta còn chưa chết à? Vậy nhớ nhắc bà ta trả tiền nhé."
Giang Duy: "..."
Giang Chước gật đầu với cậu ta, ý vị thâm trường nói: "Mặc kệ có phải thân thích hay không, nợ nần đều nên được tính toán rõ ràng."
Giang Duy lúc trước còn chút oán hận sinh khí, nghe câu nói sau, lại cảm thấy bị nói trúng những suy tính dơ bẩn trong lòng.

Tuy đối mặt với phóng viên, cậu ta có thể chậm rãi bình tĩnh nói chuyện, nhưng đứng trước mặt Giang Chước, cậu ta rốt cuộc vẫn chột dạ.

May mắn Giang Chước không trì hoãn thêm nữa, đi lách qua người hắn, hướng về phía đội ngũ Hoa Đại.

Tuyển thủ cùng người xem vào chỗ ngồi, trận đấu sắp bắt đầu.

Trận đấu đầu tiên là mở màn với một đoạn hỏi đáp tri thức cơ bản, rồi sau đó xếp hạng dựa theo số câu hỏi tuyển thủ trả lời, những tuyển thủ ở nửa trên sẽ vào vòng tiếp theo, nửa còn lại tham gia vòng hồi sinh.


Giang Chước ngồi xuống không lâu, tin tức cậu xuất hiện ở cuộc thi này đã nhanh chóng truyền ra ngoài, cũng thành công đứng đầu hot search, khiến cho công chúng rất quan tâm.

Ngày Chủ Nhật, những người có được sự thư giãn nghỉ ngơi hiếm hoi mở TV để thả lỏng, một ít cư dân mạng cũng tìm những video liên quan, các tuyển thủ mỗi người ngồi một bàn, trước mặt có máy trả lời, ngồi quanh màn hình lớn để chờ câu hỏi.

Không biết vô tình hay cố ý, Giang Chước là người đầu tiên ở phía bên phải, đối lập với người thứ nhất ở bên trái là Giang Duy, rất dễ thấy.

Màn hình hiện ra đề thi thứ nhất: Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, phía dưới có ba đáp án A, B, C.

Câu thơ này trích từ bài Xuân tiêu của Tô Thức, nghe một câu là thấy quen, nhưng câu sau lại ít người biết, nhưng những người tham gia dự thi đều là những người mà các trường Đại học tỉ mỉ tuyển chọn, lập tức có mấy người ấn dụng cụ trả lời.

Bảng điểm trước bàn tự động tính điểm, đáp án đúng là A.

Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm, trả lời đúng được cộng điểm, trả lời sai thì bị trừ, sau 10 giây không trả lời thì không tính.

Những người chưa có câu trả lời đúng cũng không lộ vẻ khẩn trương, bọn họ đều có kinh nghiệm, câu hỏi đầu tiên thì đơn giản, càng về sau càng khó, lúc này mới cho thấy bản lĩnh thật sự."
Không ít khán giả xem truyền hình trực tiếp mang một loại thái độ mong trò cười để xem biểu hiện của Giang Chước, đi cửa sau, tính cách nóng nảy, không học vấn không nghề nghiệp,....!đọc thông tin trên mạng quá nhiều, khó tránh bị tẩy não.

Một dân mạng tên Fan não tàn của Bách Hướng Vĩ nói: "Diện mạo của Giang Chước này phạm quy quá, sao lại đẹp trai vậy??? Nhìn mặt anh ta tui không dám chửi."
Tên này vậy lại khen Giang Chước, lập tức có các fan khác của Bách Hướng Vĩ vào mắng:
"Lầu trên rốt cuộc là có phải fan không đấy? Bách ca vì cái chung cư nát của nhà bọn họ mà bị tai nạn giao thông đấy? Bộ mặt được thì dùng được chỗ nào, trong lòng tôi Bách Hướng Vĩ đẹp trai nhất!"
Cũng có người qua đường thảo luận:
"Tôi nhớ là mình từng đọc một bài post, nói Giang Chước vào được trận chung kết này là vì quen biết với ban tổ chức, bản thân hắn bất tài vô học, nếu không thì cũng chả đến mức chọn một miếng đất cũng thành đất tuyệt hậu."
"Rất có thể.

Hai năm trước khi Cảnh Việt sơn trang vừa được khởi công, tin tức nói hắn là người thừa kế hoàn mĩ được Giang gia bồi dưỡng — nghe siêu trâu bò mà."
"Tôi thật bội phục anh ta mất hết hình tượng còn dám tham gia cuộc thi này."
"Không dự thi thì là chột dạ, đương nhiên là không được."
Đại đa số mọi người đều không quá đả động đến vụ làm ăn của Giang gia, chỉ có fan Bách Hướng Vĩ thay idol tỏ ý bất công, cũng chưa có nhiều người hận thù Giang Chước, chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.

Dân mạng nói gì, Giang Chước không xem cũng đoán được tám chín phần mười.


Lúc này ngồi trên khán đài, hắn cũng cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn mình.

Dùng thời gian năm câu hỏi để làm cho tâm tình bình tĩnh, Giang Chước bắt đầu giải đề.

" Sơn phòng xuân sự của Sầm Tham bài thứ hai viết về cảnh sắc nơi nào?"
"C.

Hà Nam thương khâu."
"Tác phẩm của Vương Chi Hoán Toàn Đường thi gồm mấy bài."
"A.

6 bài."
"Câu sau trích từ bài nào? Khảo kì thiên trung sở kí bi hoan hợp li chi sự, như huyễn như điện, như tạc mộng tiền trần, đãn năng yểm quyển vũ nhiên, cảm quang âm chi dịch thệ, thán cảnh duyến chi vô thật dã "
"B, Tiểu sơn từ tự tự "
"....!"
Giang Chước cơ bản là vừa thấy đề không cần suy nghĩ, ngay lập tức ấn đáp án.

Cứ như vậy, tốc độ trả lời của những tuyển thủ khác không khỏi nhanh theo, cảnh này khiến tiết tấu trận đấu vốn bình thường lại tăng lên rất nhiều, trông kịch liệt một cách dị thường.

.

Truyện Võng Du
Những khán giả vừa kêu la "trận đấu có nội tình phía sau", "không học vấn không nghề nghiệp" dần dại ra.

Khi cột màu đỏ biểu tượng cho số điểm của Giang Chước không ngừng tăng lên, những khinh thường trào phúng, cùng với những người không ngừng tiết lộ sự thật dần dần ít đi, khu bình luận vốn vô cùng nào nhiệt dần dần ít đi.

"....!Đóng bình luận rồi à??"
"Không, mọi người xem shock đến choáng váng."
Giang Chước không chú ý đến phản ứng của người khác, cậu ngồi ở trên khán đài, đọc đề, ấn phím, sau đó nghe được âm thanh Đing biểu hiện đáp án chính xác, đều vô cùng bình tĩnh.

Phong thủy vốn là một phần trong văn hóa truyền thống, phải đọc hiểu rất nhiều điển tịch chú pháp khó đọc, không có cơ sở văn học vững chắc không thể nào đọc nổi.

Những cái khác không dám nói, nhưng những kiến thức cơ bản cũng là chỉ cần ngày đêm khổ luyện, đối với Giang Chước mà nói thì vô cùng cơ bản.

Trước khi điều tra được chân tướng, đối mặt với câu hỏi chất vấn của phóng viên, chửi rủa của dân mạng, thật sự không cần cãi cọ, chỉ việc cậu ngồi ở nơi này đã là minh chứng tốt nhất.


Quả nhiên, việc này ngăn chặn được không ít lời bôi nhọ, một lúc lâu sau, trên màn hình hơi trống không, một bình luận nói: "Hiện tại...!Giang Chước đang ổn định đứng thứ nhất sao?"
Có mở đầu như thế, rất nhiều người khác cũng bình luận:
"Anh bạn này thật ngầu, treo cả hội trường lên mà đánh được luôn!"
"May mà trận đấu lần này không có quy định mỗi câu hỏi chỉ được một người trả lời, nếu không những người khác chắc đều không có điểm, trông sẽ cực kì xấu hổ."
"Vừa rồi ai nói Giang Chước đi cửa sau đấy? Ra đây mà xem, cái khác tôi chịu, nhưng người ta là học bá trăm phần trăm."
Trước đó, không ai biết gì về Giang Chước, cũng không ai biết cậu còn có chiêu này, dù sao thì đàn ông nghiêm túc chăm chỉ là đàn ông đẹp trai nhất, mấy điểm tốt khác chỉ là thêm vào thôi.

Có những người từng theo chiều gió mà bình luận không ít lời khó nghe, nhưng nhìn kết quả trận đấu như vậy, khiến bọn họ phải thay đổi ý kiến.

"Xong rồi, tôi cư nhiên có chút muốn làm fan anh ấy...!Mấy lời đồn trên mạng quá khoa trương rồi! Giang Chước hoàn toàn không giống tôi hình dung, tôi bắt đầu hoài nghi tính chân thực của vụ mảnh đất tuyệt hậu."
Lại không nói đến ngoại trừ việc có tài năng thực sự, Giang Chước còn có giá trị nhan sắc siêu cấp.

Những bình luận phía sau bắt đầu nhịn không nổi:
"Người qua đường nói một câu, chả biết tin tức lúc trước như nào, chuyện khác không biết, nhưng bộ dáng tiểu ca ca này cũng quá đẹp trai!"
"Đúng đúng đúng, dung nhan của Giang Chước này đúng là tuyệt vời, ngay từ đầu khi xem ảnh chụp anh ta trên tin tức tôi còn tưởng là photoshop!"
"Lầu trên có nghe qua Thải Đình Song Bích chưa? Một là Giang Chước, hai là Vân Túc Xuyên, bọn họ là hai giáo thảo nổi tiếng nhất trường tôi hồi đó, chẳng qua người kia xuất ngoại rồi."
"Vân Túc Xuyên là ai? Có đẹp trai không, xin ảnh với!!!"
Theo nghị luận của mọi người, chú ý đặt ở Giang Chước dần chếch đi.

Ngay từ đầu khi nghe tên của cậu, ngay cả những người qua đường không biết gì cũng chỉ nghĩ đến đủ loại tin xấu dính trên người Giang Chước.

Nhưng giờ nhìn thấy người thật, ấn tượng trong mắt mọi người bắt đầu có thêm những cái nhìn mới.

Khán giả phía dưới thảo luận tưng bừng, nhưng đối với những tuyển thủ trên khán đài không nghi ngờ là vô cùng áp lực, trong đó khó khăn nhất là Giang Duy.

Trước khi tham gia thi đấu, Giang Duy không có ý định để ý đến người khác.

Từ khi Giang lão gia tử qua đời, Giang Chước lại bị dính dèm pha, hắn nhân cơ hội này, cuồi cùng cũng có thể quang minh chính đại đứng trước mặt công chúng, có thể biểu hiện ra sự vĩ đại xuất chúng của bản thân, chỉ vừa mới có chút thu hoạch.

Trận đấu này cậu ta thua ai cũng được, chỉ duy nhất không thể bị đánh bại bởi Giang Chước, nếu không bao nhiêu hình tượng cố gắng xây dựng liền không khỏi xấu hổ — huống chi cách biệt điểm số của bọn họ có chút thảm.

Vị trí của hai người tương đối xa, Giang Duy chỉ cần ngẩng đầu lên có thể thấy bảng điểm đối diện.

Theo điểm số của Giang Chước không ngừng gia tăng, trên trán cậu ta hơi hơi chảy ra mồ hôi lạnh, đồng thời tâm tình hiếu thắng cũng bị kích thích lên.

Tuy rằng không được lớn bên người ông nội như Giang Chước, nhưng cậu ta tốt xấu cũng học hành khổ cực từ nhỏ, làm sao có thể thua?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.