Lúc Chân Ái đi vào phòng sách, Ngôn Tố mặc bộ đồ trắng tinh, ngồi trên xe lăn, hai mắt lim dim như đang dưỡng thần. Chân anh vẫn bó một lớp bột dày, cô nhớ hôm qua anh vừa tỉnh dậy trên giường bệnh, tâm trạng hình như không tốt lắm, kiên quyết đòi về nhà.
Bác sĩ nói chân anh ít nhất phải để một tháng mới có thể tháo bột, người nào đó vừa nghe đã lập tức cau mày. Ánh mắt như dao sắc lạnh khiến bác sĩ sợ đến sởn cả tóc gáy. Giọng anh lạnh lùng như đang nghiến răng: "Tại sao phải dùng thứ phiền phức này gò bó tôi?"
Bác sĩ ho khan: "S.A, gãy xương muốn lành cần thời gian dài, phải..."
Ngôn Tố nhạn chóng ngắt lời: "Phải mượn vật bên ngoài cố định vị trí chính xác, giữ xương đã gãy trở về vị trí cũ, phòng ngừa nó lệch vị trí. Cái này tôi biết rõ hơn anh. Nhưng tôi biết rất rõ xương của mình đang làm gì. Chúng nó rất nghe lời, không lệch vị trí đâu."
Cứ như anh là người máy có thể "lạch cạch" lấy linh kiện trong cơ thể ra, đùa nghịch sắp xếp rồi lại nhét vào vậy.
Lúc đó Haley nhìn con trai hồi lâu, không biết vì nguyên nhân gì, nói: "Cô Chân Ái cũng phải dưỡng thương, để bác sĩ y tá tư đến lâu đài, cùng dưỡng thương một tháng đi."
Người nào đó lập tức im lặng, không kháng nghị nữa.
Bây giờ anh đang ngồi trước cửa sổ kính màu, nhắm mắt dưỡng thần, an tĩnh lại bình thản, không hề giống với dáng vẻ thi thoảng nổi giận ngang ngược của anh. Chân Ái bước rất khẽ, nhẹ nhàng đặt chân trên thảm. Nhưng còn chưa đến gần đã kinh động đến anh rồi. Lông mi đen như mun chớp chớp, đôi mắt màu hổ phách lăng lặng nhìn cô.
Tiếng lòng Chân Ái khẽ rung động, mấp máy môi.
Ánh nắng cuối xuân đầu hè hắt vào, phòng sách tĩnh lặng chỉ còn hai người họ, thật tốt biết bao! Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế piano. Chân phải anh bó bột đặt trên ghế. Chân Ái nhất thời không kiềm được đưa tay đặt lên, nhẹ nhàng chạm vào lớp bột xù xì lạnh lẽo ấy, trong lòng lại nảy sinh một sự rung động và ấm áp kỳ lạ.
Cô chậm rãi vuốt lên lớp thạch cao trên chân anh, trong lòng ngọt ngào khó hiểu, không dám nhìn anh, chỉ cúi mắt nhỏ giọng hỏi: "Còn đau không?"
"Không đau, còn cô?"
Chân Ái vội vàng cử động cánh tay, làm mẫu cho anh xem: "Quấn băng thì trông đáng sợ, nhưng không bị thương đến gân cốt đâu!"
Cô cử động, vừa nghiêng đầu đã thấy bên cạnh piano đặt vài chồng sách dày, tất cả đều là tiểu thuyết tình yêu lãng mạn cận đương đại, bắt mắt nhất là toàn tập tác phẩm của Julie Garwood... Quà tặng, cô dâu, si mê...
Chân Ái lẳng lặng nhướng mày, anh cũng đọc loại sách này à?
Anh về nhà chưa đến một ngày mà. Nhưng cô đã sớm chứng kiến tốc độ đọc sách của anh, cũng không kinh ngạc. Cô ngồi xổm trên thảm, tùy ý lật xem, hỏi: "Đọc mệt không? Vừa rồi lúc tôi đi vào thấy anh đang nhắm mắt."
Ngôn Tố lắc đầu: "Tôi đang dọn dẹp bộ nhớ, xóa hết mấy thứ đã đọc hôm nay." Cuối cùng bổ sung một câu, "Xóa mãi mãi, không khôi phục lại."
Chân Ái ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
"Toàn là thứ không giúp ích được gì cho tôi, sẽ chiếm dụng dung lượng của não tôi."
Hoàn toàn không có tiểu thuyết nào nói về tình yêu của nam chính là thiên tài, chuyên gia giải mã, học giả phân tích hành động và nữ chính là nhà sinh vật học thiên tài, cảnh đời chìm nổi. Không ai giống với hoàn cảnh của họ cả. Không hề có giá trị tham khảo và học tập. Đọc hồi lâu không giúp ích được gì.
Anh vẫn không hiểu. Anh không vui nhắm mắt lại, xóa trí nhớ về những "tác phẩm" này.
Chân Ái nhún vai, tỏ vẻ không quấy rầy hoạt động "dọn dẹp ổ đĩa" của anh. Cô chưa từng đọc tiểu thuyết tình yêu, ít nhiều cũng hơi tò mò nên lựa chọn một lúc, lấy ra một quyển sách, đọc lẩm bẩm: "E.L.James, Năm Mươi Sắc Thái. Quyển này hay không?"
Ngôn Tố lập tức mở mắt, nhanh tay đoạt lại quyển sách. Chân Ái giật mình nhìn bàn tay trống trơn, lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.
"Quyển này không thể đọc."
"Tại sao?"
"Quyển này thuộc về..." Ngôn Tố cân nhắc rất lâu, khuôn mặt trắng trẻo bỗng ửng đỏ, "Tiểu thuyết hơi khiêu dâm."
Chân Ái mở to tròng mắt đen láy, hồi lâu mới nhàn nhạt "à" một tiếng, ra vẻ không nói cũng hiểu. Thấy vậy Ngôn Tố vô duyên vô cớ nghẹn ứ, khó chịu như nuốt phải quả trứng gà. Nhưng bất kể thế nào, anh không thể cho cô đọc.
"Vậy tôi không đọc." Chân Ái nghiêng đầu tiếp tục chọn sách, ánh mắt lại bị một quyển khác thu hút, vừa định lấy thì Ngôn Tố đã giành lấy trước.
"Đấy là gì?" Mắt Chân Ái đầy tò mò.
"Quyển này cũng không được đọc."
"Tôi thấy tựa đề rồi." Chân Ái dẩu môi. "Câu chuyện của O."
Cô chống cằm: "Này, anh đỏ mặt."
"Phơi nắng." Vẻ mặt anh lúng túng, dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt thanh thoát càng đỏ hơn.
Mặt Ngôn Tố chợt hiện vẻ ngượng ngùng, nhưng rất thành thật: "Quyển này... không chỉ hơi..."
Mắt Chân Ái tỏa sáng lấp lánh, bất giác nhoài qua đống sách nghiêng về phía anh, tò mò hỏi: "Nói về chuyện gì thế? Tại sao gọi là cô O? Biệt hiệu này thật kỳ lạ, có tổ chức thần bí không?"
Ngôn Tố đỏ mặt, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô: "Ừ. Câu chuyện kể về cô gái xinh đẹp biệt hiệu O bị R bạn trai của cô ta đưa đến một tòa lâu đài. Nơi đó có một đám người cũng có thể nói là một tổ chức SM(*), dùng đủ nghi lễ hoặc nghi thức ngược đãi cô ta, huấn luyện cô ta thành nô lệ tình dục. Bởi vì yêu R nên cô O cam tâm tình nguyện chịu đưng tất cả. Sau đó R lại đưa cô ta cho anh trai của gã là S. Mà cô O vẫn cam tâm tình nguyện..."
(*) Viết tắt của Sadist và Masochist hoặc là Servant & Master )
Dưới ánh nắng rực rỡ, Ngôn Tố ngồi trên xe lăn cúi đầu nhìn cô. Mà cô ngồi dưới đất, khuỷu tay chống lên một chồng sách, nghiêng đầu tựa vào cánh tay, thong thả lắng nghe.
Cô nghe rất nghiêm túc, nhưng khoảnh khắc nào đó lại thất thần. Tổ chức thần bí trong câu chuyện thật buồn cười. Nhưng nghĩ đến bản thân trưởng thành trong tổ chức S.P.A, trong mười bảy năm kia cô chưa bao giờ phát giác nó hoang đường. Ở trong tổ chức đó, cô cũng có biệt hiệu, cô C.
Giờ phút này cô không nhịn được nghĩ đến cô O trong tổ chức đó dáng vẻ ra sao, có phải giống kiểu thân ở trong dầu sôi lửa bỏng mà không tự biết, thậm chí vui vẻ chịu đựng?
Tư tưởng con người là thứ thật kỳ lạ. Bạn cho rằng cô ta vừa đáng thương vừa đáng buồn, nhưng thế giới quan của cô ta và bạn không giống nhau, ai đúng ai sai, không thể phân biệt.
"Ngôn Tố."
"Ừm?"
Cô ngẩng đầu: "Có phải đàn ông đều thích con gái dễ dàng bị kiểm soát như vậy không?"
Ngôn Tố khẽ nhướng mày: "Cái này gọi là chiếm hữu, không phải thích, cũng chẳng phải yêu." Có lẽ cảm thấy mình nói quá dứt khoát, anh bổ sung thêm một câu, "Ít ra trong mắt tôi đây không phải là ý nghĩa thật sự của tình yêu."
Chân Ái mỉm cười, không hỏi nữa. Lần trước lúc anh diễn giảng cô đã rõ, trong lòng anh, tình yêu chân chính là sự tương đồng giữa hai linh hồn, hấp dẫn của tự nhiên. Không khuất phục, không ép buộc, độc lập, tự do và bình đẳng.
Cô cuối đầu, tiếp tục lật sách: "Tên sách này đặc biệt quá. Đàn ông đến từ Sao Hỏa, đàn bà đến từ Sao Kim?"
"Trong thiên văn học, ký hiệu ♀ đại diện cho Sao Kim, ký hiệu ♂ đại diện Sao Hỏa phía Đông Bắc. Ông ta đặt tên chắc là do như vậy. Có điều..." Giọng anh lơ đãng, "Tên rất sáng tạo, nhưng tôi hoàn toàn không biết ông ta đang bày tỏ điều gì."
Quyển sách giúp người ta nâng cao EQ lặng thinh nằm trong lòng bàn tay Chân Ái đau xót rơi lệ. Tôi chỉ điểm tình yêu và hôn nhân cho hàng vạn người, lại bó tay hết cách với người này. EQ của anh ta đã thấp đến mức thảm thương quá rồi.
"Vậy là quyển sách vô vị rồi." Chân Ái đương nhiên ném nó sang một bên, lại nghĩ: "Có điều chắc hẳn không phải tất cả đàn ông đều đến từ Sao Hỏa đâu."
"Hử?"
Chân Ái khe khẽ cười: "Tôi cảm thấy Ngôn Tố hẳn là đến từ sao Mộc, ha ha."
Cô dám nói anh ngốc? Ngôn Tố nhắm mắt lại, không thèm để ý đến cô. Trong thời gian chưa đến một ngày, anh không chỉ đọc rất nhiều sách, còn tìm tòi trên mạng đủ mọi sách lược. Mua quà, tỏ tình... đủ loại, nhưng theo ý anh loại nào cũng vô vị và chẳng có thành ý. Tính mục đích quá rõ rệt, nhìn đã thấy ý đồ bất chính. Làm như Chân Ái là con thỏ trắng, anh đưa cô một đống cà rốt, cô liền phe phẩy chiếc đuôi ngân, ngốc nghếch nhảy vào hang của anh vậy.
Tuy nhiên, anh bác bỏ IQ của từng kim chỉ nam tán tỉnh, nhưng không độc lập nghĩ ra một cao chiêu EQ nào. Anh nhắm mắt ngồi trong ánh nắng, ánh nắng soi lên mí mắt anh thật ấm áp, thế giới ý thức xoay chuyển trong màu xanh màu đỏ. Nếu là người nguyên thủy thì tốt rồi. Vừa ý Chân Ái liền một gậy đánh ngất cô, sau đó cõng về hang động của mình.
Anh khẽ thở dài: "Tôi muốn trở thành người nguyên thủy."
Chân Ái nghiêng đầu, cau mày: "Người nguyên thủy không mặc quần áo đâu."
"..." Vẻ mặt Ngôn Tố cứng đờ, vô cùng khinh bỉ mình. Cách này thô lỗ lại dã man, đúng là phí hoài hàng vạn năm tiến hóa của tổ tiên loài người.
Lúc này y tá mang băng và kéo đến, hình như muốn thay băng trên ngực Ngôn Tố. Chân Ái lùi sang bên, lại thấy y tá đặt đồ ở một góc, quay người bỏ đi.
Cô cau mày, lẽ nào y tá này muốn bệnh nhân tự thay băng? Cô bất bình dùm: "Tôi thay giúp anh."
Vừa quay đầu lại thấy Ngôn Tố đang cởi nút áo sơ mi trắng, nghe vậy liền kinh ngạc ngước mắt nhìn cô.
Chân Ái lúng túng, bỗng phát giác Ngôn Tố không thích người khác chạm vào mình. Chắc hẳn y tá kia biết rõ tình hình của anh mới tự ý rời khỏi. Mà cô lại xung phong đảm nhận...
Ngôn Tố nhìn cô trong giây lát, bỏ tay xuống một cách tự nhiên, thản nhiên ngồi đó. Áo sơ mi hé mở, để lộ làn da và băng trắng trên ngực. Chờ cô đến đây cởi áo thay băng cho anh.
Chân Ái đi qua ngồi đối diện anh, tim đập thình thịch, nhưng tay cởi từng chiếc nút áo của anh đâu vào đấy, lại cẩn thận tháo lớp băng cũ.
Vóc dáng anh vốn cao, bình thường mặc áo măng tô trông rất gầy gò, nhưng hiện giờ cô nhận ra thân thể anh không hề ốm yếu, ngược lại cơ ngực vô cùng săn chắc mịn màng, đường nét cơ bụng cũng rất gợi cảm. Cô càng luống cuống hơn.
Nhưng khi gỡ hết băng, tim Chân Ái chợt đau dữ dội. Trước ngực và sau lưng anh có nhiều vết dao mổ, có mới có cũ nhìn thấy mà giật mình. Vụ nổ mấy năm trước để lại vết thương quá sâu cho anh. Vậy mà mấy ngày trước anh vẫn nghĩa hiệp không hề chùn bước.
Có phải anh vì cô không? Cô không dám hỏi.
Cô cẩn thận và tỉ mỉ quấn từng lớp băng cho anh, nhìn từng vết sẹo hằn sâu, cô càng đau lòng hơn, bỗng rất muốn hôn lên chúng. Ý nghĩ này khiến cô sợ đến giật mình. Không hiểu sao cô lại nhớ đến đủ mọi chuyện đã trải qua với anh trong mấy tháng qua. Lần đầu tiên cô không muốn làn việc xin nghỉ cùng anh đến New York; cô đi trong mê cung tối đen, nghe thấy tiếng nói anh liền suýt rơi lệ; cô bị Amber ghì dưới đất, bởi vì biết anh gặp nguy hiểm, nội tâm cô lạnh đến cùng cực, điên cuồng và thù hận tiêm độc tố thần kinh vào cổ tay King...
Thực ra cô thích anh thì phải? Tim cô đột nhiên loạn nhịp, phát hiện này vừa tươi đẹp vừa đau buồn. Cô tối tăm và hèn mọn như thế, nhưng anh lại sáng chói và ấm áp. Cũng chính vì thế cho dù cô ở trong bụi bặm, nội tâm cũng vui sướng nở hoa.
Cô cười vui vẻ lại cô đơn, len lén buộc một chiếc nơ bướm sau lưng anh, lại dùng bút nhớ màu xanh dè dặt viết một dòng chữ: Quà cho Chân Ái.
Nếu quả thật có thửe cột nơ vào người anh, đóng gói mang đi vậy tốt biết bao. Nếu người đàn ông này là của cô thì tốt biết bao.
Nhưng, nếu anh không thể đáp lại, em nguyện để anh không bao giờ hay biết.
Những ngày an dưỡng trôi qua rất nhàn nhã. Chân Ái ngủ trưa thức dậy xuống nhà, đi qua hành lang nghe thấy con veṭ vui vẻ kêu: "Trứng, trứng, Isaac yêu trứng!"
Chân Ái quay đầu lại, thấy trên bàn đặt giỏ mây, bày trứng gà đủ màu, vẽ hình màu sắc sặc sỡ, cầu vồng, hoạt hình, vẽ tay, màu nước, mực in, xanh da trời, trắng nhạt, vàng rực, xanh biếc. Rất nhiều quả trứng nho nhỏ chen chúc, vô cùng đáng yêu.
Con vẹt đứng trên giỏ, rất vui vẻ vỗ đôi cánh trắng.
Từ trước đến nay Chân Ái thích đồ màu sắc, thấy vậy quyến luyến không rời, nhỏ giọng hỏi con vẹt: "Đây là cái gì thế?"
"Cô Chân, lễ Phục Sinh vui vẻ." Marie nói.
Hóa ra đây là rổ trứng màu lễ Phục Sinh. Sao Ngôn Tố lại mua những thứ này? Anh chưa bao giờ thích thú với các dịp lễ. Chân Ái bối rối, cùng con vẹt tò mò lục lọi trong giỏ.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng quát thịnh nộ, "Ai cho cô đụng vào đồ của tôi?"
Chân Ái giật mình, suýt nữa lật đổ giỏ trứng màu, con vẹt cũng bay lên vai cô, nghiêng đầu nhìn. Phía sau, Jasmine nghiến răng, tức giận nhìn cô chằm chằm.
Chân Ái cúi đầu nhìn hai quả trứng màu trong tay, nhân chứng, vật chứng đều có cả. Cô vội vàng bỏ lại vào giỏ, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tôi tưởng Ngôn Tố mua."
"Của anh ấy thì cô có thể tùy tiện đụng vào à?" Sắc mặt Jasmine không tệ nhưng giọng nói không tốt. "Đúng là bất lịch sự, mẹ cô dạy cô thế nào vậy?"
Chân Ái không phản ứng, Jasmine nói gì cố cũng chẳng hề phản bác. Cô lẳng lặng bình tĩnh, mặt cũng không đỏ, Jasmine bỗng có cảm giác như đấm vào không khí, càng giận hơn. Vậy mà mẹ Haley lại cho phép Chân Ái ở nhà Ngôn Tố, thật buồn cười! Cô gái này ngoài mặt ngu ngơ, nói không chừng trong xương tủy lại giảo hoạt nham hiểm.
Chân Ái quay người đi đến phòng sách.
"Này!" Jasmine gọi cô lại.
Chân Ái quay đầu.
"Hôm nay là lễ Phục Sinh, Ngôn Tố phải cùng tôi về nhà ăn cơm. Mẹ, bà ngoại và cả Spencer, Annie đều ở đấy. Còn cô, định đi đâu?"
Jasmine nhắc nhở cô, chúng tôi tổ chức tiệc gia đình, cô đừng hòng chung vui.
Nhưng đây là điều thừa, Chân Ái hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia, cô ngơ ngác trả lời: "Tôi ở nhà đọc sách."
Jasmine nhướng mày: "Cô nói là trở về nhà cô sao?"
Chân Ái nghĩ, về nhà cũng được thôi, dù sao cơ thể cô giờ đã ổn, không cần an dưỡng trong núi nữa. Cô gật đầu: "Không phải đọc sách ở đâu cũng vậy à?"
Jasmine không thoải mái. Người này thật sự xem nhà Ngôn Tố như nhà mình sao? Vừa định nói thì điện thoại Chân Ái đổ chuông.
Bắt máy, bên kia là giọng nói rất vui vẻ: "Ái, đã lâu không gặp, chị đang làm gì thế?"
Chân Ái ngẫm nghĩ hồi lâu: "...Daisy?"
"Không phải bảo chị liên lạc với em sao, sao không gọi cho em? Có phải số viết trong lòng bàn tay bị mờ không?" Daisy rất biết cho mình lối thoát.
Nhưng Chân Ái thành thật nói: "Không phải. Tôi nhớ số mà."
Daisy: "..."
Cô cảm thấy rằng lối thoát cô vừa mới trải đã bị Chân Ái phá hủy, còn mình thì ngã nhào. Cô biết rõ Chân Ái không giống cô gái bình thường, nên điềm nhiên như không, cười khanh khách nói việc chính: "Ái, hóa ra chúng ta học chung trường. Hôm nay là party lễ Phục sinh, đến đây chơi đi!"
Chân Ái ấp úng: "Party à? Không thú vị đâu..." Thật ra cô chưa từng tham gia.